Chương 13
【Lời trước khi viết】
CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.
Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta.
Ta thật sự rất nghiêm túc xây dựng kịch tình! Thật sự! ! !
Ẩn Lâm Lang
(Mười ba)
Xét quan hệ của Giang Trừng với Kim Lăng, từ trước tới nay, hắn muốn đến Kim Lân Đài đều không cần phải thông báo trước. Nhưng từ sau khi Kim Lăng lên làm gia chủ, Giang Trừng cũng cảm thấy không thể cứ tùy tiện như trước, cần phải tuân theo đúng các quy củ khi khi muốn gặp mặt gia chủ một thế gia. Nhưng hôm nay sự việc khẩn cấp, Giang Trừng thầm nghĩ lần sau nhất định sẽ không phá lệ nữa, liền trực tiếp hạ xuống quảng trường trên Kim Lân Đài.
Kim thị môn sinh vừa nhìn thấy Giang Trừng cùng Lam Hi Thần đồng thời đến thăm hỏi, liền hiểu được nhất định đã xảy ra việc lớn, một bên vội vàng mời hai vị tông chủ đến Trản Viên ngồi đợi, một bên nhanh chóng đi thông báo cho tiểu tông chủ.
Mặc dù Lam Hi Thần vẫn như thường ngày mỉm cười ôn nhã, nhưng trong lòng lại nặng nề tựa có tảng đá nặng ngàn cân đang đè ép. Trản Viên là biệt quán nơi các đời gia chủ Kim thị thường dùng để tiếp đón khách, Trước kia Kim Quang Dao thích nhất là nơi này. Từng có lúc, khi bộ mặt thật của Kim Quang Dao còn chưa bị vạch trần, Lam Hi Thần thường xuyên cùng hắn ở trong Trản Viên trò chuyện, không có việc gì không nói qua, vô cùng thân thiết, vô cùng vui vẻ thoải mái. Nhưng mà bây giờ những hồi ức này đối với chính hắn mà nói, giống như độc dược kịch độc không cách nào ngăn cản được, ngoại trừ đau lòng cùng thở dài, bản thân hắn cái gì cũng không thể cứu vãn.
E rằng Tứ Cảnh Đồ hắn đặc biệt vẽ tặng cho Kim Quang Dao đến bây giờ vẫn còn treo ở trên tường thư phòng nơi biệt quán kia đi.
Lam Hi Thần đang lặng lẽ phiền muộn, Giang Trừng đi ở phía trước đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn hắn.
"?" Hắn còn chưa rõ vì sao, liền nghe thấy Giang Trừng nói với người hầu đang dẫn đường: "Không đi Trản Viên, phòng ở đó bức bách khó chịu, nói cho Kim Tông chủ, ta đến gian nhà hắn ở lúc nhỏ đợi hắn."
"A? Chuyện này..." Người hầu dẫn đường dường như có chút khó xử. Giang Trừng nói, "Chúng ta biết đường đi, tự mình đi là được rồi. Ngươi đi thông báo cho Kim Tông chủ đi."
"Được rồi, được rồi, hai vị tông chủ xin cứ tự nhiên." Người hầu cũng biết hai vị này đều thường xuyên ra vào Kim Lân Đài, như vậy sẽ không lạc đường, liền an tâm đi thông báo cho Kim Lăng.
"Giang tông chủ..."
"Đi theo ta." Giang Trừng tràn đầy xem thường bỏ lại Lam Hi Thần, nhanh chân bước đến một hành lang khác. Lam Hi Thần sửng sốt trong chốc lát, liền đi theo, cảm giác đau xót trong lòng đột nhiên liền tiêu tan. Có lẽ cây gai kia sẽ vĩnh viễn lưu lại trong lòng hắn, nhưng Lam Hi Thần phát hiện, chỉ cần ở cạnh Giang Trừng, nó thật giống như biến mất rồi vậy, sẽ không còn đau đớn, cũng sẽ không làm bản thân tiếp tục khó chịu. Nhìn bóng lưng của Giang Trừng, Lam Hi Thần cũng không có phát hiện, mình đã không tự chủ được mà lộ ra nụ cười ăn ý mà ngầm nhận lấy ý tốt của Giang Trừng.
Giang Trừng trước đây thường đến Kim Lân Đài gặp Kim Lăng, bởi vậy đối với đoạn đường này cực kỳ quen thuộc, xuyên qua mấy toà đình viện xa hoa lộng lẫy cùng các dãy hành lang uốn khúc, liền đến gian phòng nơi Kim Lăng ở từ bé đến giờ, Kim Lăng là công tử Kim thị trực hệ, huyết thống cao quý, không chỉ sở hữu hoa viên rộng lớn, cũng có phòng tiếp khách riêng của chính mình, chỉ có điều từ sau khi đảm nhiệm chức vị gia chủ, liền chuyển đến Phương Phỉ Điện sống, nơi này sau đó liền không thường dùng nữa.
Đệ tử canh gác vừa thấy người tới là Giang Trừng cùng Lam Hi Thần, cũng không dám thất lễ, liền vội vàng mời bọn họ vào phòng khách.
Hai người ở phòng khách ngồi được một lúc, liền nghe thấy xa xa truyền đến tiếng bước chân, còn kèm theo tiếng chó sủa vang dội.
"Cữu cữu! Cữu cữu đến thăm ta sao!"
Kim Lăng mặt mày hớn hở chạy nhanh vào, vừa thấy Giang Trừng, giống như liền muốn nhào tới ôm, thì bỗng thấy Giang Trừng hung hăng trừng mắt nhìn, mới chợt nhiên nhớ đến Lam Hi Thần cũng ở đây, lập tức kiềm chế lại, miễn cưỡng trưng ra bộ dáng gia chủ lễ độ chính trực. Nhưng Tiên Tử dường như hoàn toàn không hề e dè mặt mũi của chủ nhân, trực tiếp nhào tới trên người Giang Trừng, vô cùng phấn khởi lè lưỡi.
Giang Trừng nhanh chóng trộm nhìn sang Lam Hi Thần, có chút lúng túng sờ sờ đầu Tiên Tử, cả giận nói: "Còn ra thể thống gì, mau leo xuống."
"Tiên Tử, mau lại đây cho ta!" Kim Lăng cũng cắn răng ra lệnh, hắc linh khuyển mới bất đắc dĩ từ trên người Giang Trừng bò xuống, chầm chậm chạy về dưới chân Kim Lăng.
Lam Hi Thần nắm tay che bên khóe môi, cố gắng tỏ ra bản thân đang không hề cười. Giang Trừng liền quẳng tới một ánh mắt như muốn giết người, khiến hắn vội vàng đứng lên thăm hỏi, chuyển hướng đề tài.
"Đã lâu không gặp, Kim Tông chủ cao lên không ít rồi."
"Đã lâu không gặp, Trạch Vu Quân" Kim Lăng cũng hướng về Lam Hi Thần vấn an, sau đó bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn Lam Hi Thần nói: "Trạch Vu Quân... cái kia, người biết không? Kim Nghê... Nghê ca trở về."
"Kim Nghê? Hắn trở về?"
"Vừa về tới ngày hôm qua... Hắn còn chưa biết việc của tiểu thúc..."
Giang Trừng thấy nhắc tới người này, sắc mặt hai người đều có chút nặng nề, liền nhíu mày hỏi: "Kim Nghêlà ai?"
Kim Lăng vội vàng giải thích: "Hắn là người thuộc chi thứ của Kim thị, lúc nhỏ bị bệnh nên chân có dị tật, thế nhưng lại thích đi du ngoạn. Hắn đối với ta rất tốt. Sau đó hắn học y, làm dược sư, liền đi khắp nơi thu thập các loại thảo dược kỳ lạ, mấy năm mới về lại một lần, hắn... hắn cùng tiểu thúc trước đây quan hệ rất tốt... Trạch Vu Quân cũng biết hắn."
Lam Hi Thần gật đầu: "Hắn thu thập các loại thảo dược hiếm quý, đồng thời am hiểu phối dược chế thuốc, A Dao trước đây rất tán thưởng hắn, từng tiến cử hắn với ta và đại ca... chúng ta cũng coi như là bạn cũ."
"Cùng Kim Quang Dao quan hệ tốt?" Giang Trừng nheo mắt lại, tràn ngập cảnh giác. Kim Lăng liền vội khoát tay: "Chúng ta đã điều tra qua sự tình của tiểu thúc, Nghêca cùng những việc kia của tiểu thúc hoàn toàn vô can. Mỗi lần hắn đi đều không rõ tung tích đến hai, ba năm. Chúng ta cũng đã điều tra nội dung y và tiểu thúc liên lạc với nhau, đều là những lời dặn dò việc nhà bình thường."
"Hừ, tiểu thúc tiểu thúc..." Giang Trừng lạnh lùng nói, "Đáng tiếc lúc hắn đem sợi chỉ bạc đó quấn quanh cổ ngươi, có còn xem ngươi là cháu hay không?"
"..." Biết Giang Trừng không có cách nào tha thứ chuyện Kim Quang Dao dùng mình làm con tin, Kim Lăng không thể làm gì khác hơn là cúi đầu im lặng, lén lút dùng ánh mắt nhìn Lam Hi Thần cầu viện.
Lam Hi Thần khẽ cười khổ, nhìn qua Giang Trừng: "Vẫn là trước tiên nói tới vấn đề chính đi... cùng Kim Tông chủ thương lượng một chút nên làm gì."
"Hừ." Giang Trừng đứng lên, lấy ra mảnh vải thêu hoa văn Kim Tinh Tuyết Lãng, Kim Lăng ngạc nhiên tiếp nhận.
"Ngươi nhận ra đây là của ai sao?" Giang Trừng quan sát nét mặt của Kim Lăng hỏi.
"..." Kim Lăng dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cũng giương mắt nhìn sang Lam Hi Thần một chút. Lam Hi Thần lập tức hiểu được. Trong này, e là có mấy lời không tiện để cho người ngoài như hắn biết được. Hắn xem như không có chuyện gì xảy ra nói: "Hai người các ngươi cứ tiếp tục đàm luận, ta đi tìm Kim Nghêtrò chuyện một chút."
"Ta cùng cữu cữu đi vào bên trong phòng trò chuyện là được rồi" Kim Lăng liền vội vàng nói, "Không cần làm phiền Trạch Vu Quân, kỳ thực vừa nãy ta cũng đã gọiNghêca đến đây, hai người cứ ở nơi này ôn chuyện là được rồi."
"Cũng tốt." Lam Hi Thần hòa nhã gật đầu. Trên mặt Giang Trừng lộ vẻ không vui, tuy vậy, hắn cũng đứng dậy, đi qua phòng khách, bước qua cửa, tiến vào bên trong. Kim Lăng dặn dò người canh cửa đi tìm Kim Nghê, sau đó liền muốn đi theo cữu cữu. Lam Hi Thần vội vàng gọi hắn lại.
"Kim Tông chủ."
"Trạch Vu Quân làm sao thế?"
"Có thể... trước tiên cho người đưa tới một ít điểm tâm không?" Lam Hi Thần thấp giọng nói, "Giang tông chủ còn chưa dùng cơm trưa."
Kim Lăng hơi trợn to mắt: "Cữu cữu lại không ăn cơm đàng hoàng. Thật là! Đã nói với người nhiều lần như vậy rồi!"
Lam Hi Thần nhìn Kim Lăng thở phì phò gọi người nhanh chóng mang thức ăn đưa đến, sau đó xoay qua nói với mình: "Đa tạ Trạch Vu Quân, người chờ một chút, Nghêca nhìn thấy người nhất định cũng sẽ rất vui."
Lam Hi Thần gật đầu, nhìn theo Kim Lăng đi vào bên trong. Một lát sau, ngoài cửa liền nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp.
Giang Trừng cùng Kim Lăng ở bên trong phòng thảo luận mấy canh giờ. Lúc đi ra, mới phát hiện mặt trời cũng đã sắp sửa lặn.
"Nói tóm lại, nếu như có xảy ra chuyện gì, ngươi ngay lập tức phái người đến thông báo cho ta." Giang Trừng lạnh lùng nghiêm nghị dặn dò.
"Biết rồi, cữu cữu." Kim Lăng đi ở bên cạnh hắn, trong lòng cũng đã có dự tính nói, "Người đừng lo lắng, ta có thể làm được."
"Hừ."
Phòng xá bên trong cũng đã lên đèn, hai người đến gần phòng khách, liền nghe thấy tiếng trò chuyện truyền tới. Giang Trừng theo Kim Lăng đi vào, nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở phía đối diện Lam Hi Thần. Vừa nhìn thấy hai người bọn họ bước vào, người này vội vàng chống gậy đứng lên.
"Tông chủ... còn có vị này, nhất định là Giang tông chủ, tại hạ nghe danh đã lâu."
Nam nhân vừa nói, vừa khom lưng cúi sâu người hành đại lễ. Bởi vì còn phải chống gậy, cho nên nhìn có chút cố sức. Kim Lăng vội vàng đi qua đem hắn nâng dậy.
" Cữu cữu, vị này chính là Kim Nghêta vừa nhắc đến với người."
Giang Trừng lạnh lùng đem người từ trên xuống dưới đánh giá một lần. Vị Kim Nghênày mặc dù là một người què, nhưng tướng mạo vóc dáng cũng không đến nỗi tệ, ăn mặc tao nhã hoàn toàn không giống phong cách đệ tử Kim thị, có điều sạch sẽ gọn gàng nhìn cũng không tầm thường, xem ra làm người rất thoải mái, nụ cười trên mặt ôn nhu nho nhã, nói chuyện cũng khiêm tốn lễ độ. Chỉ tiếc bên cạnh còn có một Lam Hi Thần, lập tức đem hắn lu mờ triệt để, nếu không cùng Lam Hi Thần so sánh, hắn ngược lại cũng giống như một vị mỹ nam tử dịu dàng như ngọc, cao nhã như trúc. Nhưng Lam Hi Thần quá mức ưu tú, hai người so sánh, vị Kim Nghêcách nào cũng không bì được.
"Hân hạnh được biết." Giang Trừng gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Kim Nghêcúi đầu, dường như bị cỗ khí thế sắc bén kia của Giang Trừng đè ép lại. Giang Trừng cũng không để ý đến hắn, quay đầu nói với Kim Lăng: "Ngươi nhớ kỹ lời ta nói. Ta lập tức quay trở về, có chuyện liền phái người đến tìm ta."
"Chờ một chút, cữu cữu." Kim Lăng kéo cánh tay của hắn, "Ở lại ăn cơm tối đi."
"Không được, ta bên đó còn có việc." Giang Trừng nói, nhưng cũng không có vung tay cháu ngoại ra.
"Ai, vừa vặn ngày hôm nay Nghêca trở về, ta đặc biệt gọi người làm rất nhiều thức ăn ngon, người liền ở lại dùng cơm cùng với chúng ta đi!" Kim Lăng cương quyết lôi kéo Giang Trừng, hắn hiểu cữu cữu của mình, chỉ cần kiên trì đến cuối cùng, Giang Trừng nhất định sẽ thỏa hiệp.
Lúc này Lam Hi Thần cũng bước lên phía trước, cười phụ họa cùng Kim Lăng: "Giang tông chủ, sắc trời cũng không còn sớm, nếu như lúc này trở về Vân Mộng, chỉ e là sẽ nửa đường đói bụng, ảnh hưởng đến ngự kiếm, huống chi Kim Tông chủ nhất định cũng muốn càng đông càng thêm vui, chi bằng cứ ở nơi này dùng xong bữa tối lại trở về cũng không muộn mà."
Giang Trừng liếc nhìn Lam Hi Thần một chút, thầm nghĩ buổi trưa ta không ăn cơm cũng không cần lo đói bụng, ngươi lo lắng cái gì. Nhưng quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương đang lôi lôi kéo kéo mình của Kim Lăng, trong lòng mềm nhũn, không tự chủ được liền gật đầu.
Kim Lăng vừa thấy Giang Trừng gật đầu, liền lộ ra nụ cười sáng lạng, lập tức ra lệnh cho người làm an bài tiệc rượu.
Giang Trừng dùng vẻ mặt không có biện pháp đối phó với tiểu tử này, lắc đầu, liền bị Kim Lăng lôi kéo đi về phòng yến hội.
Vị Kim Nghê kia tự biết chính mình chỉ là người thuộc chi thứ mà thôi, nên lặng lẽ bước qua một bên, để tông chủ của mình đi trước. Nhưng Giang Trừng lúc đi ngang qua người hắn, thân thể lại đột nhiên run lên.
Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn người nam nhân ngày hôm nay lần đầu gặp mặt, đối phương đang cùng Lam Hi nhường nhau đi trước, cũng không có nhìn hắn.
"Giang tông chủ, làm sao vậy?" Vẫn là Lam Hi Thần phát hiện ánh nhìn của hắn trước tiên, ân cần nhìn hắn.
Giang Trừng lắc đầu với Lam Hi Thần, quay đầu lại, chẳng biết vì sao, ánh mắt đó của Lam Hi Thần làm cho trong lòng hắn nóng lên. Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác mà thôi. Giang Trừng rất nhanh đem nó quăng ở sau đầu không để ý nữa, cùng Kim Lăng đi về phòng yến tiệc.
TBC
====================================================
* Tuy rằng kịch tình rất dài cũng rất tẻ nhạt, thế nhưng bọn họ đang dần dần quan tâm đối phương! Các ngươi cảm thấy sao! Cảm thấy sao!! Cảm thấy sao! ! (coi như không cảm thấy được cũng xin trả lời là thấy được, hụ hụ xin đấy _(:з" ∠❀)_ )
* Lần này định sẽ không vẽ trang bìa... vẽ xấu một chút các ngươi không cần để ý nó, ai ya, màu sắc của bút lại tệ quá rồi...
====================================================
Yuurei: Thực có lỗi với mọi người vì lặn lâu như vậy. Hụ tui về rồi đây ~ mai mốt sẽ cố chăm chỉ update.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro