Chương 35
【 Lời trước khi viết 】
CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO
Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về ta
Báo trước Truy lăng đăng nhập ✧(≖ ◡ ≖✿)
Ẩn Lâm Lang (Ba mươi lăm)
Tuyết rơi hai ngày, mới dần dần ngừng lại. Lúc này đã là thời tiết giá lạnh nhất, Liên Hoa Ổ nhiều sông ngòi, khí lạnh càng thêm buốt giá (*). May mắn năm đó khi Giang Trừng tu sửa lại Liên Hoa Ổ, hầu như hết thảy kiến trúc bên dưới đều lót sàn. Đóng cửa sổ, lại dùng màn che phủ, cũng vô cùng ấm áp.
(*) Câu gốc: Hàn khí bức nhân. Là thành ngữ giải thích chỉ thập phần rét lạnh hoặc chỉ âm trầm đáng sợ
Giang Trừng ở thư phòng lật xem văn kiện cùng với sổ sách ngày hôm nay đưa đến, sắp đến cuối năm, Giang Trừng dặn dò chủ quản các bộ phận đem những chuyện năm nay đều làm báo cáo gửi lên. Giang thị không giống với các nhà khác, môn hạ tu sĩ, đa số là khác họ, rất nhiều đệ tử cả năm chăm chỉ cần cù vì Giang thị tu hành làm việc, đến ngày tết, cũng nên để cho họ đoàn tụ với người nhà. Vì vậy trước đó, nhất định phải đem mọi việc nhanh chóng xử lý rõ ràng, mọi người mới có thể yên tâm, thuận lợi qua một năm này.
Có điều Giang Trừng biết rõ, năm nay hắn đừng nghĩ an ổn qua được hết năm.
Dù rằng vết thương ở chân gần như đã khỏi, nhưng cuối năm bận rộn, hắn không tìm được cơ hội đi Nam Cương. Thừa dịp lúc năm mới ít người rời đi có lẽ là một lựa chọn không tồi, nhưng mà linh lực của hắn, có thể chống đỡ được đến lúc ấy hay không?
Đang nghĩ ngợi, đầu lại bị kéo căng, cảm giác tê liệt vô lực từ tay chân dần khuếch tán ra. Giang Trừng dựa vào mặt bàn chống đỡ, cầm thật chặt chuông bạc Giang thị, mới dần dần dịu xuống một chút. Hắn đã không còn bao nhiêu thời gian nữa, Giang Trừng cắn chặc môi dưới, che đậy trong lòng tràn ngập lo lắng.
Tiếng bước chân của chủ sự từ bên ngoài cửa sổ truyền đến, Giang Trừng lập tức đứng thẳng người dậy. Sau đó ngoài cửa liền truyền đến giọng nói đầy cung kính của chủ sự, cửa được mở ra, khí lạnh nhân lúc đó liền tràn vào bên trong.
"Tông chủ."
Chủ sự đem một ít công văn Giang Trừng muốn giao lại cho hắn. Sau đó khoanh tay đứng sang một bên nhìn Giang Trừng.
"Tông chủ."
"Sao?" Giang Trừng vừa lật xem các mục ghi chép, vừa đáp lại chủ sự.
Chủ sự chần chừ một chút, nói: "Gần đây Tông chủ, đã quá gầy rồi. Có nên... mời đại phu đến xem cho ngài hay không."
"Không cần, chỉ là gần đây không nghỉ ngơi tốt." Giang Trừng nhíu mày, qua loa lấy lệ nói, "Sang năm lại tính. Gần đây... gần đây Tu Tiên giới có chuyện gì không?"
Chủ sự lắc đầu: "Sắp cuối năm, nhà nhà đều rất bận bịu. Ở bên ngoài cũng không thấy có sóng gió lớn gì."
"... Cô Tô Lam thị cũng không có tin tức gì sao?" Trong lòng Giang Trừng xẹt qua một chút kinh ngạc.
"Không có." Chủ sự đáp lại.
"Không có... tin tức Trạch Vu Quân lấy Địa Khôn làm vợ?"
"Cũng không có tin tức như vậy truyền tới..." Chủ sự sững sờ, "Lẽ nào ngày ấy Trạch Vu Quân đột nhiên trở lại là vì..."
Giang Trừng giơ tay ngăn hắn nói tiếp, không đúng. Giang Trừng nhanh chóng nhận ra được sự kỳ quái trong đó. Lam Hi Thần quay trở về cũng đã ba, bốn ngày, dựa theo quy củ ở Tu Tiên giới, ngày thứ hai sau khi làm lễ xong, Lam thị nên phát thiệp mời cho các gia tộc lớn khác, bố cáo thiên hạ Thiên Càn nhà mình đã có Địa Khôn. Nếu là ở những gia tộc nhỏ khác, quả thật có thể lo lắng các gia tộc lớn trả thù, tạm thời sẽ đem tin tức che giấu. Nhưng mà Lam thị thì hoàn toàn không cần phải làm như thế. Chẳng lẽ... Lam Hi Thần từ chối.
Đại não Giang Trừng nhanh chóng suy nghĩ. Thế nhưng nếu như Lam Hi Thần không cùng trưởng nữ Lâm An Ngải thị hoàn thành nghi lễ, Ngải thị nên lập tức tìm kiếm người kế tiếp cho Địa Khôn mới đúng, nhưng cũng không hề nghe nói Thiên Càn của gia tộc khác lấy trưởng nử Ngải thị làm vợ. Tự Giang Trừng biết rõ, đối với Địa Khôn mà nói, tình tấn phát tác là cỡ nào sống không bằng chết, thân thể lẫn tâm trí dường như cũng không thể khống chế được chính mình. Đã qua lâu như vậy mà không có cách giải trừ, trưởng nữ Ngải thị lẽ nào không xảy ra chuyện gì bất trắc? Lam Hi Thần thì sao? Đối với Thiên Càn mà nói, tình tấn từ Địa Khôn đem đến có phải cũng giống như vậy chẳng có cách nào chống cự lại?
Nếu như buổi lễ đã kết thúc, tại sao lại không hề có tin tức gì từ phía Lam thị? Còn nếu vẫn chưa xong, tại sao Tu Tiên giới lại chẳng có tin tức?
"Tông chủ?" Chủ sự nhìn Giang Trừng rơi vào trong trầm mặc, thử thăm dò hỏi.
Giang Trừng có chút khẩn trương thu hồi tầm mắt như lạc vào cõi thần tiên, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn, một lát sau, mới ra lệnh cho chủ sự, "Ngươi lập tức phái người đi thăm dò xem mấy ngày nay bên Cô Tô Lam thị có gì khác thường không. Tiếp đó phái người đi Lâm An giám sát Ngải thị, nhất cử nhất động đều báo lên cho ta. Cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện."
"Vâng!"
Chủ sự nhận được mệnh lệnh, đang muốn lui ra ngoài. Đột nhiên ngoài cửa vang vọng tiếng chó sủa. Giang Trừng đang muốn hỏi, liền nghe thấy người hầu đến báo: "Bẩm tông chủ, tiểu Kim tông chủ đến rồi."
Vừa mới nói xong, tiếng bước chân của Kim Lăng liền truyền tới, dường như phía sau còn có người khác đi cùng. Không đợi lâu liền nghe thấy giọng nói cao ngạo trong trẻo của Kim Lăng ở ngoài cửa hỏi người hầu: "Cữu cữu có ở bên trong không? Đang làm việc sao?"
"Kim Lăng." Giang Trừng lên tiếng gọi, xem như nói cho Kim Lăng biết hắn có thể đi vào.
Cửa lập tức bị đẩy ra kêu một tiếng kẽo kẹt, Kim Lăng bước vào trước thăm dò, nở một nụ cười sáng lạng: "Cữu cữu, con đến thăm người đây."
"Hừ, " Giang Trừng cười lạnh, "Kim Lân Đài rất nhàn hạ sao? Còn có thể để cho ngươi chạy lung tung khắp nơi?"
"Dạ... gần đây không có việc gì..." Kim Lăng đứng cạnh cửa ôn tồn đáp, đem áo choàng trên người phủ đẩy tuyết cởi ra đưa cho người hầu Giang thị, Tiên Tử ngoan ngoãn ở ngoài cửa vẩy vẩy tuyết trên người.
"Không có chuyện gì thì đi học tập những bậc tiền bối làm sao quản lý người bên dưới." Giang Trừng nghiêm khắc nói với cháu trai mình, "Đừng cả ngày đi khắp nơi vui đùa."
Kim Lăng không nhịn được lên tiếng: "Con nào có đi khắp nơi chơi. Lần này con đặc biệt đến để thăm cữu cữu!"
"Đặc biệt đến thăm ta?" Trong lời nói của Giang Trừng cũng chẳng nghe ra mùi tức giận, "Hai đứa nhóc con ở ngoài kia là xảy ra chuyện gì?"
"Ây... Cữu cữu người phát hiện rồi." Kim Lăng ấp a ấp úng nói, hai người bên ngoài nghe thấy, cũng nhanh chóng đứng ở cạnh cửa hành lễ với Giang Trừng.
"Giang tông chủ."
Đứng ngoài cửa, chính là Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi. Giang Trừng cũng biết, từ sau khi hai tiểu bối Lam thị này quen biết với Kim Lăng, ba người dường như đặc biệt ăn ý với nhau. Trước đây Giang Trừng luôn lo lắng cho Kim Lăng, thường xuyên lén lút đi theo trông nom cho nó, liền phát hiện mỗi lần đi săn đêm Kim Lăng đều đi cùng với hai người này... Ưm, còn có tên Quỷ tướng quân kia. Mấy tháng này Già Phù Dung hiện thế thêm vào chuyện của Nguyệt Ninh Thảo làm cho hắn bận bịu đến mức chân chẳng chạm nổi đất, làm hắn quên mất điều tra việc này.
"Bảo bọn họ vào đây." Giang Trừng sầm mặt lại nói, "Mở cửa lớn như vậy, đừng để Giang thị chủ sự chúng ta bị lạnh."
Chủ sự vừa nghe, vội vàng tươi cười khom người nói: "Không ngại không ngại, tông chủ, Kim tông chủ, vậy thuộc hạ ra ngoài trước." Nói xong liền lui ra, Kim Lăng mau chóng quay qua phía Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi ngoắc ngoắc tay, hai người ở trước cửa vỗ xong tuyết mới dám đi vào, Lam Tư Truy còn cẩn thận đóng cửa lại.
Giang Trừng tinh ý phát hiện bước chân Lam Cảnh Nghi dường như có chút khác lạ."Làm sao vậy?" Hắn mở miệng hỏi.
Kim Lăng vội vàng tiếp lời: "Cữu cữu, ba người chúng con lúc đi săn đêm, Cảnh Nghi đã bị thương, vừa lúc nơi đó cách Liên Hoa Ổ chúng ta không xa, con nghĩ trước hết dẫn cậu ấy về đây nghỉ ngơi một chút..."
"Các ngươi lợi hại nhỉ." Giang Trừng nghe xong, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười trào phúng âm lãnh, "Một cái Lan Lăng, hai cái Cô Tô, không săn đêm ở nhà mình, ngược lại chạy tới đánh cướp quái trên địa bàn Vân Mộng ta. Các ngươi thật giỏi nhỉ."
"Cữu cữu!" Kim Lăng tức đến lông mày dựng thẳng lên. Lúc này, Lam Tư Truy đứng phía sau Kim Lăng, bỗng nhiên tiến lên chắp tay cười nói: "Giang tông chủ, không phải như vậy đâu. Lúc Kim Tông chủ ở Kim Lân Đài, nghe được môn sinh Giang thị nói gần đây ngài không có tinh thần gì, Kim Tông chủ liền vội vàng tới thăm ngài. Trên đường đi ngang qua một ngôi làng bị tai họa quấy nhiễu, chúng con liền thuận tay giải quyết một chút, không ngờ Cảnh Nghi nhất thời bất cẩn, mới bị thương nhẹ. Kim tông chủ cũng vì Cảnh Nghi sau đó kéo chân làm lỡ hắn đến thăm ngài, đã giận Cảnh Nghi một lúc lâu."
Kỳ thực Kim Lăng thấy mình cũng không có giận dỗi Cảnh Nghi, đang muốn phản bác, Lam Cảnh Nghi vội vụng trộm húc hắn một hồi, sau đó giống như giã hành gật đầu phụ họa với Lam Tư Truy.
Chuyện mờ ám bọn chúng làm, Giang Trừng sớm thấy dưới đáy mắt. Lạnh lùng nhìn, cũng không nói ra.
"Cữu cữu... nếu không, con mang Cảnh Nghi đi cho thầy thuốc xem qua trước? Kim Lăng cẩn thận nhìn sắc mặt Giang Trừng, thử thăm dò hỏi ý.
"Hừ." Nhìn ánh mắt Kim Lăng gần như đang khẩn cầu, Giang Trừng không có kiên nhẫn vung tay trái, "Đi mau. Thích ở lại bao lâu thì ở bấy lâu, đừng làm phiền ta là được."
Kim Lăng liền vô cùng vui vẻ mang hai người bọn họ ra ngoài, còn có thể nghe thấy nó giống như khoe khoang nói lần trước chưa kịp dẫn bọn họ đi tham quan phòng của mình, lần này đặc biệt dẫn họ đi như lời đã nói. Giang Trừng thở dài, đỡ lấy trán.
Sau đó đột nhiên mở to đôi mắt.
"Các ngươi đứng lại!"
Bị gầm lên một tiếng như vậy, ba người đều lập tức dừng chân lại.
Kim Lăng quay đầu nhìn Giang Trừng, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi.
"Cữu cữu?"
"Lam thị không bảo các ngươi phải trở lại?"
Kim Lăng sửng sốt một lúc, mới kịp phản ứng những lời này của Giang Trừng là đang nói với Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi.
Hai người đệ tử trẻ tuổi Lam gia quay mặt nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu.
Giang Trừng trầm mặt nhìn bọn họ một lúc, lên tiếng: "Không có chuyện gì, đi đi."
Ba người Kim Lăng có chút không hiểu thế nào rồi đi mất, Giang Trừng lại rơi vào trong trầm tư.
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đều trực thuộc đệ tử thân thiết có huyết thống Lam thị, chuyện Lam Hi Thần lấy Địa Khôn lớn như vậy, không thể không thông báo cho bọn họ lập tức trở về. Thế nhưng hắn thấy Lam Tử Truy và Lam Cảnh Nghi mặt mày đều rất ung dung, còn hẹn với Kim Lang ngày mai đi lên trấn dạo chơi, có thể thấy được vốn dĩ không hề thu được tin tức Lam thị yêu cầu quay trở về.
Vì vậy Lam Hi Thần cùng người Địa Khôn kia, rốt cuộc đã như thế nào rồi?
Giang Trừng nhớ tới đêm đó Lam Hi Thần mỉm cười, rõ ràng là một nụ cười, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn ra hắn đau lòng muốn chết.
Hắn ngửa đầu thở dài.
Tại sao cứ lo lắng như vậy? Không phải là mình buông tay, từ chối y sao? Hiện giờ sao lại ở đây quan tâm hắn làm cái gì? Sao lại phải như thế chứ, sao lại phải như vậy! ? Giang Vãn Ngâm từ lúc nào ngươi lại trở thành một bà mẹ vậy?
Lúc hắn đỡ lấy cái trán còn đang âm ỷ đau nhức, một mùi đàn hương thanh nhã bất phàm nhẹ nhàng thoảng qua.
Là mùi hương trên người Lam Hi Thần.
Sắc mặt Giang Trừng trắng bệch, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã vô số lần, ở trong không khí ngửi thấy được mùi hương không thể tồn tại ở bên cạnh hắn.
Hắn vung Tử Điện ra, chiếc roi nhanh nhẹn trong nháy mắt mở toang lấy cửa phòng, gió lạnh gào thét thổi vào, đem mùi hương khó hiểu kia rời đi.
Trong gió mơ hồ truyền đến một tiếng kêu khẽ, quả thực giống như tiếng Lam Hi Thần đang thở dài.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro