Chương 83

 [ Lời trước khi viết ]

CP Hi Trừng, kịch tình viết theo hướng ABO.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.

Có tình tiết về Vong Tiện.

Ẩn Lâm Lang

(Tám mươi ba)

Lam Vong Cơ dẫn Ngụy Vô Tiện ra ngoài sảnh ngồi, chỉ thấy trên bàn có đặt một cái khây, trên đó còn được một mảnh vải phủ lên, giở tấm vải ra, bên trong là một chén cháo trắng nóng hổi.

Ngụy Vô Tiện khá là ngạc nhiên, Lam Vong Cơ nói: "Đây là cháo mà huynh trưởng nấu cho Giang Tông chủ, trước khi đi huynh ấy đã dặn ta, bảo ngươi còn chưa ích cốc, sợ ngươi sẽ đói bụng, muốn ta múc một chén cho ngươi ăn trước."

"Vẫn là Trạch Vu Quân suy nghĩ chu đáo." Ngụy Vô Tiện cười nói, sờ sờ bụng mình, kể từ lúc tình cờ gặp được Lam Hi Thần và những người khác ở phương bắc, quả thật ngay cả một giọt nước hắn cũng chưa được uống, hơn nữa cấp tốc ngự kiếm phi hành trong thời gian quá lâu, khối thân thể tu vi thấp kém này đã đói đến mức bụng dán chặt ra sau. Trước đó, vì căng thẳng gấp gáp, hắn không hề nhận ra, bây giờ bị Lam Vong Cơ nhắc đến, trong phút chốc liền cảm thấy vừa đói lại vừa lạnh.

Lam Vong Cơ đưa đũa cho hắn, Ngụy Vô Tiện chỉ bới hai ba phát liền ăn xong một chén, hài lòng thở dài một hơi: "Đồ ăn Lam đại ca nấu, tuy rằng thanh đạm như người Lam gia các ngươi, nhưng so với mấy món đắng nghét trên gia yến nhà các ngươi thì dễ ăn hơn rất nhiều."

Lam Vong Cơ im lặng một hồi, mới khẽ nói: "Trước đây, huynh trưởng cũng không biết nấu..."

"Thật à? Ngụy Vô Tiện hơi kinh ngạc," Vậy xem ra Lam đại ca quả thật là rất thích Giang Trừng."

Lam Vong Cơ gật gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì, Ngụy Vô Tiện khẽ mỉm cười, cùng hắn nhìn về một hướng.

Ngoài cửa sổ, mây trôi lững lờ trên bầu trời xanh thẫm, núi non trùng trùng điệp điệp, tuy trời rét lạnh, nhưng vẫn có hoa cỏ xanh tươi, cây cối lấp lánh, khiến cho bên dưới khá là nổi bật, phong cảnh đẹp đến nỗi làm người ta hoa mắt. Ngụy Vô Tiện đứng dậy, tựa lưng vào cửa sổ, vươn vai biếng nhác nói: "Phong cảnh thật đẹp, thật làm khó hai người các ngươi có thể tìm thấy nơi tuyệt đẹp này."

Lam Vong Cơ nhìn về phía xa xăm, từ tốn nói: "Nơi này là nơi trước khi mang mẫu thân ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giam nàng ở đây."

Ngụy Vô Tiện sững sờ, nhìn quanh gian phòng: "Nơi này..."

Lam Vong Cơ gật đầu, con ngươi màu lưu ly nhìn không rõ là tâm tình gì: "Nơi này có kết giới của phụ thân, rất an toàn. Vì vậy huynh trưởng mới mang Giang Tông chủ tới đây. Nhưng nếu không có chúng ta, ngươi và Giang Tông chủ, cũng không thể rời khỏi nơi này được."

Ngụy Vô Tiện tựa vào bệ cửa sổ, yên lặng một lúc, đi tới ôm lấy đạo lữ mình,

"Ta không quan tâm có bị Lam Trạm ngươi nhốt lại hay không, dù bị ngươi giam cầm ta cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng... nếu như Lam đại ca muốn nhốt Giang Trừng lại, khẳng định hắn sẽ không chịu nổi."

"Huynh trưởng sẽ không làm vậy." Lam Vong Cơ cũng vươn tay kéo Ngụy Vô Tiện ôm vào trong lồng ngực, "Trước giờ huynh trưởng nói được làm được. Mà ta cũng sẽ không làm vậy."

"Ta biết." Ngụy Vô Tiện nghe xong, tươi cười nắm lấy vai Lam Vong Cơ, nhưng bỗng nhiên trầm mặc một lát.

"Sao vậy?" Lam Vong Cơ thấy nụ cười trên môi hắn biến mất, lên tiếng hỏi.

"Ta đang nghĩ, Giang Trừng... nhiều năm như vậy, hắn đã sợ hãi bao nhiêu." Ngụy Vô Tiện rũ mi mắt xuống, nói tiếp: "Ta chỉ mới tưởng tượng một chút, nếu như bị người khác không phải là Lam Trạm ngươi giam cầm, thì hoàn toàn chịu không nổi, quả thật buồn nôn. Nhưng mười mấy năm qua, hắn vẫn sống trong hoảng sợ như thế."

Lam Vong Cơ ôm chặt cánh tay, trầm giọng nói: "Là hắn không tin tưởng ngươi, nếu không phải thế thì ngươi đã có thể giúp hắn."

"Không phải." Ngụy Vô Tiện lắc đầu, "Không phải. Lúc đó là do ta bảo hắn rời bỏ ta trước. Bây giờ nghĩ lại, khi đó có chút chuyện kỳ lạ, nhưng ta vốn không để tâm tới."

"Không liên quan đến ngươi." Vẻ mặt Lam Vong Cơ không chút cảm xúc an ủi, "Hắn đã quyết định không để cho ai biết, e rằng sẽ không để lộ ra sơ hở gì. Nếu không phải như vậy, sao lại chẳng có ai phát hiện ra hắn chính là Địa Khôn."

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, đang muốn nói , đột nhiên vang lên một tiếng "Ầm!" trong phòng ngủ

Hai người lập tức đứng bật dậy, Lam Vong Cơ cầm kiếm xông vào, Ngụy Vô Tiện cũng theo sát ở phía sau, đợi khi bước vào trong phòng nhìn kỹ, mới phát hiện chỉ là gió thổi, làm móc câu bị lệch ra, khiến cửa sổ đung đưa, đập lên trên bệ cửa sổ phát ra tiếng vang.

Ngụy Vô Tiện vội vàng chạy tới nhìn Giang Trừng, chỉ thấy chiếc màn thêu bao phủ trên gường, người nằm đó không hề có chút phản ứng gì, lúc này mới yên tâm. Lam Vong Cơ đi đến kiểm tra, xác nhận không có điều gì bất thường, mới gật đầu với Ngụy Vô Tiện. Hai người nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ dọn dẹp chén đũa trên bàn, lại cảm thấy không ổn, bảo: "Ta vẫn nên đi đóng cửa sổ lại thôi, dường như gió đã nổi lên rồi, thật lạnh."

Lam Vong Cơ gật đầu, Ngụy Vô Tiện lập tức đi vào phòng, rón rén đóng một cánh cửa sổ lại.

Đột nhiên, sau lưng hắn, vang lên tiếng như đang nói mớ của Giang Trừng.

"Lam Hoán. . ."

Ngụy Vô Tiện sợ đến mức đầu óc trống rỗng, tựa như chú chim sợ ná đột ngột xoay người, nhìn về bên gường.

"Lam Hoán. . ." Giang Trừng gọi Lam Hi Thần, thanh âm nghe vừa mờ mịt lại vừa bất lực, Ngụy Vô Tiện bất giác căng thẳng đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể đứng chết trân tại chỗ. May mà sau khi Giang Trừng trở mình, giống như đã chìm vào trong giấc mộng đẹp, không còn tiếng động gì nữa.

Ngụy Vô Tiện nán lại một lát, sau khi không thấy Giang Trừng có phản ứng gì, mới nhận ra chỉ là do Giang Trừng nằm mơ trở mình. Thở phào nhẹ nhõm, hắn lại rón rén đến bên cạnh gường, vén màn che trên gường lên, thấy hai mắt Giang Trừng nhắm nghiền, khẽ nhíu mày, hô hấp cũng có chút nặng nề, thoạt nhìn dường như không được thoải mái cho lắm.

Ngụy Vô Tiện nhìn trán Giang Trừng lấm tấm mồ hôi, muốn dò xem nhiệt độ, nhưng bàn ta đã vươn ra ngoài, dừng giữa không trung, làm thế nào cũng không đặt xuống được.

Sao bọn họ lại lâm vào hoàn cảnh như ngày hôm nay? Rõ ràng đã từng thân thiết, rõ ràng đã cho rằng đối phương sẽ là huynh đệ cả đời của mình, vì sao ngày giờ đây lại trở thành thế này? Khi còn nhỏ thì tình như thủ túc, về sau lại trở mặt thành thù, sau khi sống lại đầy những gút mắc ân oán, cuối cùng, ở trong miếu Quan Âm trở thành người dưng nước lã, dường ai nấy đi.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy những những điều đã qua nặng tựa nàng cân, chèn ép làm lòng hắn nặng trĩu. Những hồi ức và vết thương không thể vượt qua ngăn cách giữa hai người, người thân, lời hứa, Kim Đan, Quỷ đạo, Địa Khôn, mỗi một thứ đều tựa như lưỡi dao sắt bén, vô tình cắt đứt những tín nhiệm và thân thiết mà bọn họ đã từng có.

Ngụy Vô Tiện thở dài, cuối cùng rút bàn tay lơ lửng giữa không trung về.

Nhưng không ngờ, Giang Trừng mở mắt ra.

Trong phút chốc, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nháy mắt đó, ánh mắt Giang Trừng từ mơ màng bỗng chốc biến thành ác liệt.

Ngụy Vô Tiện lúng túng không biết làm sao, bàn tay rút về được một nửa, ngập ngừng một chút, từ từ buông xuống.

Không khí như bị đóng băng lạnh lẽo, yên tĩnh đến mức làm người khác nghẹt thở. Cho đến lúc Ngụy Vô Tiện đắn đo một hồi lâu, mới nở một nụ cười gượng gạo, phá tan sự trầm mặc ngột ngạt.

"Ngươi, ngươi khỏe chưa? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"

"Lam Hoán đâu?" Giang Trừng hỏi, âm thanh tuy rằng khá yếu nhưng đầy tức giận.

"Trạch, Trạch Vu Quân đi ra ngoài, sẽ nhanh chóng trở về. Ngươi. . . ngươi đừng lo lắng. . ."

Giang Trừng nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện một lúc, đột nhiên không nói gì, xoay người đắp chăn kín lại, không để ý Ngụy Vô Tiện nữa.

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác ngồi một lúc, có rất nhiều lời muốn nói nhưng nó cứ nghẹn ở trong họng, cũng không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể từ từ đứng dậy, xoa xoa bàn chân hơi tê dại, quay lưng lại với Giang Trừng cười khổ nói.

"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, Trạch Vu Quân sẽ nhanh chóng trở về thôi."

Người trên giường không nhúc nhích, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể vò vò tóc, buông màn che xuống đi ra ngoài.

Giang Trừng nằm quay lưng lại với Ngụy Vô Tiện, nghe được tiếng bước chân rời đi, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy Ngụy Vô Tiện hỏi, xuyên qua tấm màn che vang đến.

"Giang Trừng. . . tại sao không nói cho ta biết."

Giang Trừng sững sờ, lập tức cười lạnh một tiếng.

"Còn ngươi, ngươi lại dựa vào cái gì không nói cho ta biết."

Ngụy Vô Tiện dường như đã sớm biết hắn sẽ hỏi như vậy, lặng im mím chặt môi.

"Dù nói cho ngươi thì đã làm sao." Giang Trừng mặc kệ Ngụy Vô Tiện, tiếp tục nói, "Cho dù ngươi biết rồi, ngươi sẽ bỏ lại đám người Ôn cẩu kia, trở về Giang gia với ta sao?"

Ngụy Vô Tiện yên lặng rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Ta không biết... bây giờ ta cũng không biết, lúc đó ta sẽ làm thế nào."

"Hừ..." Giang Trừng bật cười mấy tiếng, khép lại đôi mắt đầy chua xót, "Xem như đã xong đi, Ngụy Vô Tiện. Đi đi."

Bầu không khí giữa hai người lại bao trùm trong sự trầm mặc, thời gian dường như trôi qua vô cùng chậm chạp. Ngụy Vô Tiện nghĩ nát óc, cuối cùng ngẩng đầu lên.

"Giang Trừng. . . ta. . ."

Nhưng hắn ngừng lại, bởi vì Giang Trừng đã ngủ thiếp đi rồi.

Cho dù Giang Trừng xoay lưng lại với hắn, nhưng hắn cũng có thể nghe ra tiếng hít thở khi Giang Trừng ngủ. Từ khi còn nhỏ, bọn họ đã ở chung phòng với nhau, dù không cần nhìn, Ngụy Vô Tiện cũng có thể nhận ra được tiếng hít thở khi Giang Trừng ngủ.

Nhưng bọn họ đã sớm không phải những thanh thiếu niên hơn mười mấy tuổi năm đó nữa, cùng nhau nằm ở trên gường chuyện trò đến khi chìm vào giấc ngủ, lúc nửa đêm tình cờ tỉnh giấc thì nghe trộm đối phương nói mê, vào lúc sáng sớm sẽ cố ý phát ra tiếng động lớn đánh thức đối phương, tất cả đều đã sớm bị cơn sóng vận mệnh đánh tan nát, cuốn đi nơi nào không biết.

Cuối cùng bọn họ vẫn không thể quay trở về quá khứ được, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, vừa nhẹ lòng thì những chua xót xen lẫn đau khổ không kịp phòng bị bất ngờ trào dâng, như thủy triều ập tới nhấn chìm hắn.

Hắn đã từng nghĩ rằng mình có thể bảo vệ tốt người mình muốn bảo vệ, cho dù là sư tỷ, Giang Trừng, hay là tỷ đệ Ôn Tình, nhưng ngoảnh đầu lại, mình chẳng thể bảo vệ được ai cả.

Vốn dĩ hắn có thể làm tốt hơn nữa, hắn càng phải làm thật tốt, nhưng cuối cùng hắn chỉ khiến mọi thứ rối tung lên.

Dường như có một thứ chất lỏng đắng chát chảy ở trong lòng, Ngụy Vô Tiện cảm thấy hối hận, luống cuống mờ mịt.

Cho đến khi được một lớp vải mềm mại ấm áp bao bọc quanh người, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt màu lưu ly tinh khiết. Là Lam Vong Cơ tìm thấy một cái áo khoác Lam thị, khoác lên trên người hắn.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, ra ngoài trước đã." Lam Vong Cơ nói, vòng qua ôm chặt lấy cánh tay hắn.

Hơi ấm từ đạo lữ truyền đến khiến Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh, hắn từ từ gật đầu, cuối cùng nhấc bàn chân tê dại lên, đi ra khỏi phòng ngủ với Lam Vong Cơ. Lúc bọn họ nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, trong khoảng sân bên dưới lần nữa vang lên tiếng bước chân vững vàng nhưng lại rất nhẹ nhàng.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro