không phục
https://fengluo208.lofter.com/post/31142ef1_1c8b34528
[曦澄]不复
Tác giả : Phong Lạc
Có lòng nhắc nhở: ngược văn, một phát xong.
Giang Trừng vừa từ trong bệnh viện đi ra, trong tay nắm chặt một tập văn kiện, trong lòng trống rỗng vô cùng.
“Giang tiên sinh, tình hình thân thể của ngài rất không xong, hi vọng sớm ngày nhập viện trị liệu.”
Lời bác sĩ vang lên trong đầu hắn lúc.
Giang Trừng móc điện thoại ra, bấm ra một số điện thoại.
‘Reng ~reng~’
Bên kia điện thoại, qua rất lâu vẫn không có ai nhận, sau cùng ở lúc Giang Trừng sắp bỏ cuộc, truyền đến một giọng nam lạnh tanh, “Có chuyện gì?”
Giang Trừng: “Hôm nay, anh về nhà không?”
“Không về, không có việc gì tôi dập máy đây.”
Sau đó, điện thoại bị ngắt máy không chút lưu tình.
Mười năm rồi, Giang Trừng không biết một người sẽ có bao nhiêu cái mười năm có thể lãng phí. Thế nhưng hắn không biết, hắn đã tiêu tốn mười năm thời gian ở trên thân của một người rồi.
Mười năm trước, hắn vừa vào cổng trường đại học, vụng trộm yêu thích một người.
Đáng tiếc, người kia có bạn trai, hắn không đi làm phiền, thế nhưng sự tình lại khéo như vậy, phụ huynh hai nhà bọn họ là bạn thâm giao.
Thế là, hắn thuận lý thành chương quen biết người kia, y có một có cái tên rất hay, chí ít, Giang Trừng cảm thấy rất hay, y tên Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần lớn hơn Giang Trừng ba tuổi, cũng rất biết chăm sóc người khác, bằng không Giang Trừng sao có thể yêu y.
Đã từng, bọn họ cũng là bạn cực kì cực kì tốt, nhưng từ lúc nào, giữa bọn họ biến thành cái dạng này.
A, là sau khi Bạch Dật chết.
Bạch Dật chính là bạn trai của Lam Hi Thần, năm năm trước xảy ra tai nạn xe mất.
Nhưng, trước khi hắn xảy ra tai nạn xe, vừa đụng trúng Lam Hi Thần và Giang Trừng ngu chung trên một chiếc giường, toàn thân đều là dấu vết khả nghi.
Buổi tối một ngày trước, Lam Hi Thần không biết vì sao trúng thuốc.
Giang Trừng vĩnh viễn không quên được ngày đó sau khi Bạch Dật chạy ra ngoài, Lam Hi Thần đuổi theo, mấy ngày sau đó quay lại nói muốn kết hôn với hắn.
Giang Trừng cũng hỏi qua Lam Hi Thần Bạch Dật đâu, thế nhưng Lam Hi Thần chỉ là nói cùng Bạch Dật kết thúc rồi.
Lúc đó hắn cho rằng, Bạch Dật vẫn còn chưa tiếp nhận được chuyện chia tay với Lam Hi Thần.
Thế là, Giang Trừng tự trách nhưng cũng đầy lòng vui vẻ nghênh đón hôn lễ, Lam Hi Thần không đến, chỉ là buổi tối mới xuất hiện, sau đó tát hắn một cái rất ác.
Cũng là buổi tối ngày đó, hắn mới biết Bạch Dật chạy ra ngoài xảy ra tai nạn xe chết rồi.
Mà Lam Hi Thần kết hôn với hắn, chẳng qua vì báo thù hắn, bởi vì y cho rằng, là Giang Trừng hạ thuốc y, sau đó ngày thứ hai dẫn Bạch Dật đến. Cho nên, y căn bản không yêu hắn.
Giang Trừng muốn giải thích, nhưng Bạch Dật chết rồi, nói nhiều cũng vô ích. Mà Lam Hi Thần trước giờ chưa từng cho hắn cơ hội giải thích.
Thật ra năm đó rốt cuộc là ai hạ thuốc Lam Hi Thần, Giang Trừng cũng không biết, nhưng năm năm rồi, là ai thì cũng không quan trọng nữa.
Năm năm, hắn và Lam Hi Thần kết hôn năm năm rồi, tai tiếng tình cảm bên người của Lam Hi Thần không ngừng.
Chỉ sợ là chú của y Lam Khải Nhân, cũng không quản được y, sau đó không có cách nào đành buông bỏ, chẳng qua đối tốt với Giang Trừng gấp bội, muốn bù đắp cho hắn.
Còn người nhà của Giang Trừng, năm đó vì chuyện hắn muốn kết hôn với Lam Hi Thần, người Giang gia cật lực phản đối, sau đó không tiếc lấy đoạn tuyệt quan hệ uy hiếp hắn.
Nhưng, sau đó Giang Trừng vẫn là phụ lòng người nhà, lựa chọn Lam Hi Thần.
Bởi vì chuyện này, người hai nhà vốn có thâm giao, biến thành người xa lạ.
Vì Lam Hi Thần, Giang Trừng đem chính mình làm đến mức chúng bạn thân li(bị cô lập hoàn toàn, chúng bạn xa lánh), bây giờ, ngay cả mạng sống của mình cũng sắp không còn rồi.
Giang Trừng tự giễu cười cười, sau đó tiện tay hất lên giấy chẩn đoán trong tay.
Giang Trừng đi rồi, giấy tờ rơi hỗn loạn đầy đất, trên cột bệnh nhân có ghi tên Giang Trừng, sau đó ghi chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai máu đoạn cuối.
Cửa lớn sân bay, một người đàn ông phong thần tuấn lãng, khí chất phi phàm đeo kính râm hơi to đi ra, quay đầu nhìn fan hâm mộ đang lấp kín cửa nhận máy bay một cái, cong môi cười.
Tiện tay ngăn cản một chiếc xe, sau đó lặng lẽ không tiếng động rời đi.
“Hôm nay, ngôi sao quốc tế Ngụy Vô Tiện đến thành phố A, nhưng fan hâm mộ thủ sẵn một buổi sáng cũng không chờ được người…”
Trong khu nhà ở, Giang Trừng nhìn tin tức giải trí trên ti vi, hơi sửng sốt.
Ngụy Vô Tiện?
Là người mà hắn quen biết kia sao?
Giang Trừng lúc nhỏ có một phát tiểu (tóc nhỏ hoặc có thể là cách gọi thân mật của bạn chơi thân lúc nhỏ), hắn gọi Ngụy Vô Tiện, thế nhưng năm đó mười lăm tuổi, Ngụy Vô Tiện đi theo cha mẹ hắn ra nước ngoài, từ đây, hai người cũng mất đi liên lạc.
Bất quá Giang Trừng từ đầu đến cuối đều nhớ kĩ, ngày đó Ngụy Vô Tiện đi, vỗ ngực nói với hắn: “Giang Trừng, chúng ta là anh em cả một đời, anh nhất định sẽ trở về tìm em.”
Đến nay, mười ba năm rồi, hắn không biết Ngụy Vô Tiện phải chăng còn nhớ rõ lời hứa hẹn kia, phải chăng sẽ quay lại.
Sau đó, tin tức giải trí thay đổi rồi, thân ảnh quen thuộc kia, xuất hiện ở tầm mắt của Giang Trừng, bên người là một người con trai thanh tú đang khoác tay y.
Lam Hi Thần quay đầu nhìn người con trai kia, trong mắt đều là dịu dàng, đó là những năm này Giang Trừng chưa hề có được.
Giang Trừng cho rằng, chỉ cần hắn đầy đủ cố gắng, luôn sẽ có một ngày Lam Hi Thần bằng lòng nghe hắn giải thích, sẽ hồi tâm chuyển ý yêu mình.
Nhưng thời gian năm năm này, chẳng qua khiến Giang Trừng càng thêm hiểu rõ, Lam Hi Thần sẽ không yêu hắn.
Y có thể dịu dàng với bất kì ai, nhưng không bằng lòng cho hắn một ít ấm áp.
Giang Trừng chợt cười lên, nhưng cười rồi lại cười, hắn ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào, sau đó nhỏ giọng nức nở.
Không quan trọng rồi, Lam Hi Thần không quan trọng, Ngụy Vô Tiện cũng không quan trọng, dù sao hắn cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Giang Trừng của lúc này, hệt như một con thú nhỏ tuyệt vọng, tìm không thấy bến cảng nào có thể dựa vào.
Giang Trừng là một biên kịch, gần đây có một bộ phim do một vị đạo diễn có tiếng là Nhiếp Hoài Tang muốn khai máy, chọn vai cũng đã xong rồi, gần đây Giang Trừng bận, cũng không biết ai diễn chính, nhưng hắn cũng muốn theo vào trong tổ.
Huống chi, Giang Trừng rất thích bộ kịch này, bởi vì kịch tình có rất nhiều giống hắn và Lam Hi Thần.
Trong câu chuyện, hai nhân vật chính cũng là quen nhau ở đại học, quen thuộc, sau đó yêu thương lẫn nhau.
Thế nhưng, vì hiểu lầm, bọn họ chia tay, nhiều năm sau gặp lại, một người là chủ tịch công ty hoa biên tin tức (khung hoa văn nổi bật của bản tin) đầy trời, một người là cảnh sát của cục cảnh sát.
Bởi vì một vài nguyên nhân, hai người kết hôn, dần dần, hiểu lầm của năm đó được hóa giải, hai người trải qua sống chết, cuộc sống hạnh phúc bên nhau.
Ở trong quá trình này, có vụ án chấn động lòng người, cũng có cuộc sống nhỏ hàng ngày ấm áp.
Giang Trừng hi vọng hắn và Lam Hi Thần cũng có thể giống như trong câu chuyện, hóa giải hiểu lầm, hạnh phúc một đời.
Thế nhưng hôm nay, bất quá là ước mong quá cao mà thôi.
Sau khi tiến tổ, Nhiếp Hoài Tang nhìn thấy Giang Trừng, hơi hơi nhíu mày, “A Trừng, cậu không sao chứ?”
Anh trai của Nhiếp Hoài Tang là Nhiếp Minh Quyết là bạn thân của Lam Hi Thần, là cái loại xưng anh gọi em kia, chẳng qua Nhiếp Minh Quyết thích quay phim, không thích chuyện thương trường, cho nên cùng Lam Hi Thần qua lại không nhiều.
Nhưng, Nhiếp Hoài Tang là bạn cùng phòng thời đại học của Giang Trừng, mà Giang Trừng bây giờ Giang Trừng là biên kịch, tự nhiên thường hợp tác với Nhiếp Hoài Tang, có thể coi là bạn thân rồi.
Cho nên, chuyện của Lam Hi Thần và Giang Trừng, Nhiếp Hoài Tang là biết nhiều ít, nhưng dù sao hắn vẫn là một người ngoài, căn bản không tốt nhúng tay vào chuyện phu phu nhà người ta được.
Nhưng bây giờ, vừa nhìn Giang Trừng là biết sắc mặt không tốt, làm bạn, hắn khẳng định quan tâm.
Giang Trừng hơi hơi mỉm cười, “Ta không có việc gì.”
“Cậu gọi đây là không có việc gì? Cậu không thử soi gương nhìn bản thân mình một cái có bao nhiêu tiều tụy sao?” Nhiếp Hoài Tang nhìn Giang Trừng gượng cười, rất không vui, tiếp đó lại nhớ đến tai tiếng tình cảm của Lam Hi Thần ngày hôm qua, cuối cùng nhịn không được than thở, “A Trừng, Lam Hi Thần tốt như vậy sao? Cậu xem xem cậu vẫn còn là ý chí hăng hái cậu sao? Năm năm rồi, chuyện kia cũng qua đi rồi.”
Nhiếp Hoài Tang chỉ biết Bạch Dật là xảy ra tai nạn xe nên tử vong, nhưng vốn dĩ không biết nội tình, hắn không biết Lam Hi Thần cho rằng cái chết của Bạch Dật có quan hệ với Giang Trừng.
Thông qua việc hai người vội vàng kết hôn, hắn ẩn lờ mờ đoán ra một chút, biết được cái chết của Bạch Dật chính là nút thắt giữa Giang Trừng và Lam Hi Thần, nhưng hắn cảm thấy, nút thắt có chặt nữa, năm năm rồi, cũng nên cởi rồi.
Bản thân đã từng sao?
Giang Trừng mờ mịt một thoáng.
Nhiếp Hoài Tang muốn nói cái gì, nhưng nhân viên ở phiên trường đi đến, “Đạo diễn Nhiếp, hai vị diễn chính đến rồi.”
Không có cách nào, Nhiếp Hoài Tang đè lời muốn nói xuống, mang theo Giang Trừng đi qua.
Nhiếp Hoài Tang: “Đây là hai nam chính của bộ phim này, Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ. Đây là biên kịch Giang Trừng.”
Giang Trừng sững sờ, nhìn hướng Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện xông lên ôm lấy Giang Trừng, nói: “A Trừng, anh quay lại rồi.”
Giang Trừng: “Ngụy Vô Tiện?”
Thật sự là Ngụy Vô Tiện, hắn là phát tiểu mười ba năm chưa từng liên lạc kia.
Ngụy Vô Tiện buông Giang Trừng ra, trong mắt đào hoa tràn đầy phong tình, nói: “Anh cho rằng em không nhớ rõ anh nữa.”
Giang Trừng cười lạnh một tiếng, “Tôi nên nhớ rõ anh sao?”
Không thể phủ nhận, Ngụy Vô Tiện còn nhớ mình, Giang Trừng thật ra rất vui.
Nhiếp Hoài Tang: “Hai người nhận thức?” Không nghe nói Giang Trừng còn quen biết Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện ôm chặt vai của Giang Trừng, nhướng mày nói: “Phát tiểu, chúng ta là anh em.”
Giang Trừng ghét bỏ: “Mười ba năm không gặp, ai là anh em của anh.”
Ngụy Vô Tiện: “Xin lỗi mà, vốn dĩ vài năm trước đã muốn trở về rồi, nhưng bố mẹ anh xảy ra chuyện, cho nên không về được.”
Mặc dù mười ba năm không gặp, nhưng Ngụy Vô Tiện biết, Giang Trừng miệng cứng lòng mềm, chỉ cần làm vẻ đáng thương một chút, hắn khẳng định sẽ mềm lòng mà bỏ qua cho mình.
Quả nhiên, Giang Trừng lập tức không tức giận nữa, quan tâm nói: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Ngụy Vô Tiện: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua bố mẹ anh xảy ra tai nạn giao thông, vẫn luôn không tra ra, không yên tâm một mình anh về nước.”
Giang Trừng: “Chú Ngụy bọn họ không sao chứ?”
Đối với bố mẹ của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng có ấn tượng, đặc biệt là Ngụy Trường Trạch, bởi vì tính cách của ông rất tốt, còn rất biết chăm sóc người.
Ngụy Vô Tiện: “Không sao, không sao. ”
Lần đó thật sự là dọa chết hắn rồi, bởi vì vẫn luôn không tra được là ai thiết kế hại gia đình bọn họ, vì an toàn của hắn vợ chồng Ngụy Trường Trạch một mực không đồng ý Ngụy Vô Tiện về nước.
Bây giờ, mọi chuyện đều đã tra rõ chắc chắn rồi, Ngụy Vô Tiện cũng trở thành ngôi sao quốc tế, liền trở về nước.
Đối với Giang Trừng, Lam Vong Cơ kì thực cũng quen biết, là chồng anh trai Lam Hi Thần của y. Thế nhưng, y cũng biết, anh trai y không thích Giang Trừng, vẫn luôn lạnh nhạt Giang Trừng, nhưng đó là chuyện giữa bọn họ, cho dù y biết anh trai mình hơi quá phận rồi, nhưng chú y cũng không có cách nào, y càng không tốt nói cái gì.
Huống chi mấy năm này bận rộn đóng phim, trời Nam đất Bắc, cho dù Giang Trừng cũng lẫn vào trong đoàn làm phim, nhưng bọn họ trước giờ chưa từng gặp mặt nhau.
Cho nên, lần này gặp mặt, Lam Vong Cơ cũng chỉ mặt không biểu cảm vẫn luôn đứng ở một bên nhìn hai người ôn chuyện cũ hoàn toàn không có ý định làm phiền.
Đóng phim cả một ngày, Ngụy Vô Tiện và Nhiếp Hoài Tang ngoài ý muốn mà rất hợp rơ, thế là kéo Giang Trừng và Lam Vong Cơ đi ăn cơm.
Vì sao kéo cả Lam Vong Cơ?
Bởi vì Ngụy Vô Tiện vốn là quen thuộc, một ngày không chơi bời thì lại trêu chọc người ta, tự cho rằng đã là bạn bè.
Giang Trừng quay về khu nhà ở, lúc mở đèn thì nhìn thấy Lam Hi Thần đang ngồi trên sofa ở phòng khách.
Hơi hơi sửng sốt, Giang Trừng đi qua, “Anh về rồi, ăn cơm chưa?”
Lam Hi Thần ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Giang Trừng, nhíu mày: “Cậu đi đâu sống phóng đãng? Không biết bây giờ là mấy giờ rồi sao? Cậu đừng quên bản thân mình đã có chồng!”
Nghe thấy lời chất vấn lạnh lùng của Lam Hi Thần, một người đối mặt với bệnh tình không cách chữa trị và cảm giác nghẹt thở lạnh lẽo đầy phòng, Giang Trừng đột nhiên bật cười, “Tôi đi đâu là tự do của tôi.”
Bỏ đi, một quả tim thật lòng của hắn, Lam Hi Thần không hiếm lạ.
Nghe được lời của Giang Trừng, Lam Hi Thần nghĩ đến hắn ra ngoài đi cùng loại người nào cũng không biết, rời khỏi liền tức giận, một tay kéo Giang Trừng qua, hung hãn ném lên trên ghế sofa, sau đó đè lên.
Giang Trừng chấn kinh: “Lam Hi Thần! Anh làm cái gì, buông ra!”
Lam Hi Thần cười lạnh, “Cậu không phải thiếu đàn ông sao? Tôi thỏa mãn cậu!”
……
Ngày thứ hai, lúc Giang Trừng tỉnh lại, Lam Hi Thần đã không còn ở Nhà, nghĩ đến những lời nói đả thương người kia của Lam Hi Thần, nước mắt buồn bã rơi xuống.
Lam Hi Thần, em mệt quá! Em không yêu nổi nữa.
Nhịn lại không thích hợp, Giang Trừng đến phiên trường, nhưng trạng thái cả người đều không ổn.
Đột nhiên, mũi ấm nóng, Giang Trừng đứng dậy chạy vào phòng về sinh.
Máu, máu đỏ tươi.
Không có cách, căn bản không dừng được.
Sau cùng, Giang Trừng cảm thấy trời đất quay cuồng, trước khi lâm vào bóng tối, hắn được người đón đỡ.
Ngụy Vô Tiện: “A Trừng! Em làm sao thế?”
Thân trước của Giang Trừng đã toàn là vết máu, Ngụy Vô Tiện không hiểu sao cảm thấy được khủng hoảng.
“Đừng nói cho bất kì ai.” Giang Trừng túm lấy quần áo của Ngụy Vô Tiện, nói xong nhắm mắt lại.
Ngụy Vô Tiện lập tức ôm hắn lên, liền đi ra bên ngoài, sau đó rời đi từ một lối ra khác.
Còn may, trước đây hắn ở nước ngoài, ở trong nước còn không có ai quen biết hắn, thế là đến bệnh viện rất thuận lợi.
Giữa đường, Nhiếp Hoài Tang gọi điện đến, Ngụy Vô Tiện chỉ nói có chút chuyện gấp không kịp xin nghỉ phép, cũng kéo Giang Trừng đi theo.
“Anh nói cái gì?”
Đương lúc nghe được lời của bác sĩ, Ngụy Vô Tiện kích động túm lấy cổ áo của bác sĩ.
Hắn vừa mới nghe thấy cái gì, Giang Trừng bệnh ung thư máu, chỉ còn sống được hơn hai tháng nữa.
Bác sĩ: “Người nhà bệnh nhân tôi biết cậu không tiếp nhận được, nhưng đây là sự thật, cậu không cần kích động được không.”
Ngụy Vô Tiện hồi thần lại, buông cổ áo của bác sĩ ra, “Xin lỗi, tôi chỉ là…”
Chỉ là không thể tiếp nhận kết quả như vậy.
Ngụy Vô Tiện về đến phòng bệnh, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Giang Trừng, trong lòng khó chịu nghẹn ứ lại.
Giang Trừng mở mắt, thì nhìn thấy bộ dạng thất thần của Ngụy Vô Tiện.
Hắn biết, khẳng định Ngụy Vô Tiện đã biết rồi.
Giang Trừng: “Ngụy Vô Tiện.”
Ngụy Vô Tiện hồi thần, “Em tỉnh rồi, em muốn ăn gì, anh đi mua.”
Giang Trừng: “Em không đói.”
Ngụy Vô Tiện đột nhiên mắt đỏ hoe, “Chú Giang bọn họ biết không?”
Giang Trừng hơi sững lại, rũ mắt, “Bố em bọn họ…cùng em đoạn tuyệt quan hệ rồi.”
Ngụy Vô Tiện: “Em nói cái gì?”
Tiếp theo, Giang Trừng giảng cho Ngụy Vô Tiện những chuyện xảy ra với hắn trong mấy năm này, bao quát Lam Hi Thần.
Ngụy Vô Tiện không biết Lam Hi Thần là ai, nhưng nghe đến đoạn của Bạch Dật kia, nhíu mày: “Anh ta không tin em?”
Giang Trừng sửng sốt, “Anh tin em?”
Ngụy Vô Tiện: “Làm sao không tin? Em chính là một cọng bún, loại chuyện hạ thuốc này làm sao có thể làm ra được.”
Giang Trừng đột nhiên cảm thấy vành mắt nong nóng, thì ra còn có người nguyện ý tin tưởng hắn.
Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện nói: “Bệnh của em, y biết chưa?”
Giang Trừng lắc đầu: “Trước mắt chỉ có anh biết. Ngụy Vô Tiện, đừng nói cho bất kì ai, ta muốn chết đi trong yên lặng.”
“Giang Trừng!” Ngụy Vô Tiện rít lên một tiếng, sau đó quay đầu đi, “Đừng nói nữa được không, em sẽ không chết.”
Sau đó, Ngụy Vô Tiện cuối cùng biết được Lam Hi Thần là ai, bởi vì hắn nhìn thấy hoa biên tin tức (khung hoa văn nổi bật của bản tin).
Ngụy Vô Tiện cực kì giận dữ, mấy lần muốn đi tìm Lam Hi Thần làm cho ra nhẽ, đều bị Giang Trừng kéo lại.
Thân thể của Giang Trừng càng ngày càng kém, nhưng hắn không muốn nhập viện chữa trị, hắn nói dù sao cũng chết, hắn không muốn trước khi chết còn phải chịu tội, cũng không muốn chết ở bệnh viện lạnh lẽo.
Giang Trừng vẫn phải rời khỏi tổ kịch, bởi vì thân thể của hắn đã không cách nào chống đỡ bản thân mình tiếp tục làm việc, thoái thác bản thân mình có chuyện, giới thiệu cho Nhiếp Hoài Tang một vị biên kịch rất ưu tú khác, Giang Trừng liền rời khỏi.
Bởi vì Giang Trừng không đồng ý vào viện, Ngụy Vô Tiện bất lực, đành phải do hắn, thuê một căn phòng ở cạnh biển.
Giang Trừng về khu nhà ở thu thập đồ vật của bản thân, ngồi trên sô pha, gọi điện thoại cho Lam Hi Thần.
Lần này, nhận máy còn tính nhanh, nhưng không phải Lam Hi Thần.
“Anh là ai?”
Đầu kia điện thoại, có giọng nói của một người con trai.
Giang Trừng: “Lam Hi Thần đâu? Gọi y nghe điện thoại.”
“Anh Hi Thần đang tắm, anh có việc có thể nói với tôi, một lát nữa tôi chuyển cho anh ấy. À, đúng rồi, bởi vì là số lạ, anh có thể nói cho tôi biết anh là ai không?”
Số lạ, anh là ai.
“Không cần nữa, cảm ơn!” Giang Trừng ngắt máy, trong lòng trống rỗng đến đáng sợ.
Thì ra, số điện thoại của hắn, ngay cả tư cách ở trong điện thoại di động của y đều không có.
Còn có, Lam Hi Thần từng nói qua, chỉ có người thân thiết nhất với y mới có thể động vào di động của y.
Nhìn thấy trên bàn trà một bản thỏa thuận ly hôn đã kí tên xong và một chùm chìa khóa kia, Giang Trừng cuối cùng chậm rãi đứng dậy, sau đó mang theo đồ của mình đi.
Trong khoảnh khắc đóng cửa, Giang Trừng phảng phất đóng lại cánh cửa giữa hắn và Lam Hi Thần kia.
Một bên kia, Lam Hi Thần đi ra từ phòng vệ sinh, thì nhìn thấy di động của mình ở trên tay người khác.
Trong phút chốc, hơi thở của Lam Hi Thần nhanh chóng lạnh lẽo, “Ai cho phép cậu động vào điện thoại của tôi?”
Người con trai lần đầu tiên nhìn thấy Lam Hi Thần tức giận, lập tức bị dọa đến di động đều rớt xuống, “Xin…xin lỗi! Tôi chỉ giúp anh nhận điện thoại.”
Lam Hi Thần: “Bây giờ lập tức cút khỏi đây! ”
Người con trai mặt tái mét: “Lam tổng, không muốn, tôi…”
Lam Hi Thần: “Đừng để tôi nhắc lại lần thứ ba, cút!”
Người con trai biết, Lam Hi Thần là thật sự tức giận, chỉ có thể không tình nguyện rời khỏi.
Lam Hi Thần nhặt điện thoại từ dưới đất lên, mở khóa, phát hiện là điện thoại Giang Trừng gọi đến, theo bản năng thì muốn gọi lại, nhưng sau khi phản ứng lại mới buồn bực ném điện thoại đi.
Giang Trừng giờ phút hấp hối, Ngụy Vô Tiện đặc biệt xin nghỉ, bồi tiếp ở bên cạnh hắn.
Ngụy Vô Tiện: “Giang Trừng, nói cho bọn chú Giang đi, lại gặp bọn họ lần nữa được không?”
Giang Trừng: “Lúc đầu là con đường mà chính em đã chọn, bây giờ có tư cách gì quay về cầu xin bọn họ tha thứ. Ngụy Vô Tiện, thật ra em rất vui, chí ít em không phải một mình lẻ loi cô độc mà chết đi.”
“Ngụy Vô Tiện, sau khi em chết, đem tro cốt của em vứt vào trong biển cả, em muốn theo gió biển, đi nhìn thế giới này một chút. Còn có, nói với bố mẹ em một tiếng, xin lỗi, năm đó, là em sai, con trai đời này bất hiếu, kiếp sau sẽ hướng về họ chuộc tội…thật đáng tiếc, em vẫn là không xem được bộ phim kia…”
“Giang Trừng!” nhìn thấy Giang Trừng chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt trong mắt Ngụy Vô Tiện, cuối cùng rơi xuống.
Hậu sự của Giang Trừng là một tay Ngụy Vô Tiện lo liệu, thời điểm sắp xếp di vật của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện phát hiện hai bức thư.
Một bức là cho mình, một bức là cho bố hắn.
Sau khi Ngụy Vô Tiện xem xong thư của Giang Trừng, cuối cùng không nhịn được rơi nước mắt lần nữa.
Tính cách của hắn, kì thực có thể có rất nhiều bạn bè, nhưng Giang Trừng không giống, Giang Trừng từ nhỏ từng đuổi chó cho hắn, vì hắn đánh nhau với đứa trẻ lớn tuổi hơn rồi bị thương.
Cho nên, đó là anh em của hắn, là loại một đời kia.
Sau đó, Ngụy Vô Tiện dựa theo địa chỉ trong thư Giang Trừng đưa hắn, tìm được nhà của Giang Phong Miên.
Giang Phong Miên mở cửa, thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo gió màu đen, đeo kính đen ôm một hộp tro cốt đứng ở cửa nhà ông, liền nhíu mày: “Xin hỏi cậu tìm ai?”
Ngụy Vô Tiện đưa tay lên gỡ kính đen xuống, nói: “Chú Giang, con là Ngụy Vô Tiện.”
Giang Phong Miên kinh ngạc, lập tức mở rộng cửa, “Là A Tiện à, mau vào nhà!”
Ngụy Vô Tiện không cử động, chẳng qua nhìn Giang Phong Miên rất sâu sắc, sau đó nói: “Chú Giang, xin lỗi! Con đưa A Trừng về rồi.”
Giang Phong Miên thoáng sửng sốt, sau đó chầm chậm di dời ánh mắt hướng về hộp tro cốt trong lòng Ngụy Vô Tiện.
Lúc này, ông mới nhìn rõ, bức ảnh trên hộp tro cốt, là Giang Trừng đã năm năm không gặp.
Giang Phong Miên loạng choạng một cái, “A Trừng nó…Làm sao có thể?”
Sau đó, Ngụy Vô Tiện giải thích tiền căn hậu quả, cũng đưa thư cho Giang Phong Miên.
Giang Phong Miên đỏ mắt, tay run rẩy mở bức thư.
Sau khi xem xong, đứng dậy vội vàng đi về phía phòng vệ sinh.
Rất lâu, Giang Phong Miên mới đi ra, con mắt hơi đỏ, gắng gượng cười với Ngụy Vô Tiện, “Ngại quá, A Tiện, chú Giang mót quá, đều chưa chiêu đãi con thật tốt.”
Ngụy Vô Tiện cười cười, “Chú Giang khách sáo rồi.”
Thật ra, hắn nghe được, trong phòng vệ sinh loáng thoáng truyền đến tiếng khóc.
Sau đó, Giang Phong Miên gọi điện cho Ngu Tử Diên, nói Giang Trừng về nhà rồi.
Không lâu sau, thì Ngu Tử Diên hùng hùng hổ hổ vội vàng trở về.
“Giang Trừng, tên oắt con chết tiệt này còn biết đường về?”
Vừa vào cửa, còn chưa thấy người, Ngu Tử Diên đã mở miệng mắng.
Nhưng khi đi vào, phát hiện phòng khách trừ Giang Phong Miên và một người con trai xa lạ, căn bản không có người khác.
Tức khắc, Ngu Tử Diên nhíu mày, “Giang Phong Miên, anh đùa giỡn em!”
Giang Phong Miên: “Không có, A Trừng…ở đây.”
Ngu Tử Diên theo tầm nhìn của Giang Phong Miên liếc qua, thì nhìn thấy hộp tro cốt kia.
Tức khắc, Ngu Tử Diên liền sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói: “A Trừng mới hai mươi tám tuổi, ngay cả sinh nhật còn chưa qua, làm sao có thể…”
Giang Phong Miên ôm chầm lấy Ngu Tử Diên, “Xin lỗi! Là anh không bảo vệ tốt con trai, xin lỗi!”
Ngu Tử Diên: “Em không muốn nghe xin lỗi, em muốn chân tướng!”
Mắt đỏ hoe, Ngu Tử Diên tức giận gào ra tiếng.
Sau khi nghe xong,Ngu Tử Diên mắt đỏ bừng liền muốn xông ra ngoài, bị Giang Phong Miên kéo lại, “Tử Diên em bình tĩnh chút.”
Ngu Tử Diên: “Bình tĩnh? Anh để em bình tĩnh như thế nào, năm đó em nói rồi, tên Lam Hi Thần kia vốn dĩ không yêu A Trừng,
thế nhưng hắn cứ muốn…cứ muốn đi…những năm này, nhận nhiều ấm ức như vậy cũng không biết quay về.”
Nói tiếp, lại quỳ xuống, ôm chặt hộp tro cốt, “Thế nhưng, rõ ràng biết nó trôi qua không tốt, em còn sĩ diện, muốn chờ nó tự mình trở về nhận sai, em nên đi tìm nó, A Trừng của mẹ, xin lỗi con!”
Đây là Ngu Tử Diên luôn cường thế lần đầu tiên lộ ra ở trước mặt mọi người vẻ yếu đuối, bởi vì con của bà, vĩnh viễn không về được nữa rồi.
Sau đó, đáp ứng di nguyện của Giang Trừng, tro cốt do vợ chồng Giang Phong Miên rải vào trong biển.
Lam Hi Thần đi công tác hai tháng, vẫn luôn không nhận được điện thoại của Giang Trừng, vừa bắt đầu y không quá để ý, dần dần thì bắt đầu cảm thấy bực bực khó chịu.
Sau đó, kết thúc công việc trước thời hạn trở về, xuống máy bay lao thẳng về khu nhà ở mà đi.
Lúc mở cửa, một phòng tối đen, mới hơn tám giờ, không thể ngủ được, vậy chỉ có thể là không có người ở.
Lam Hi Thần thay giày đi vào trong, mới phát hiện không đúng lắm, một phòng vắng lặng, bộ dáng giống như rất lâu rồi không có người ở.
Không biết làm sao, Lam Hi Thần có một tia hoảng hốt.
Sau đó, y nhìn thấy văn kiện và chìa khóa trên bàn trà, đi qua vừa nhìn, ánh mắt co lại.
Giấy thỏa thuận ly hôn!
Lam Hi Thần cầm ngay lên, tức tốc lật ra, nhìn thấy chữ kí của Giang Trừng.
Thình lình, trong đầu Lam Hi Thần một mảnh trống rỗng, xoay người đi lên tầng về phòng.
Trong phòng hiện ra rõ ràng, đều là bộ dáng rất lâu rồi chưa có người ở, Lam Hi Thần mở tủ quần áo, chỉ có mấy bộ quần áo của y, mà của Giang Trừng, một bộ cũng không có.
Phòng vệ sinh, đồ dùng hàng ngày cũng không còn.
Lam Hi Thần lập tức móc điện thoại ra, bấm số điện thoại của Giang Trừng.
Không có phản ứng, Lam Hi Thần bực dọc ngắt máy, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý, “Lập tức tra ra tung tích của Giang Trừng cho tôi, nửa giờ sau tôi muốn biết.”
Y chưa cho phép, Giang Trừng làm sao có thể rời đi.
Nửa giờ sau, điện thoại của trợ lý gọi lại rồi: “boss, không tìm được, chỉ biết lần cuối cùng hắn và em trai của ngài chung một đoàn làm phim, đồng thời cùng vai chính Ngụy Vô Tiện đi lại rất gần.”
Lam Hi Thần nhíu mày, sau đó gọi điện thoại cho Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ: “Anh.”
Lam Hi Thần: “Giang Trừng đi đâu rồi em biết không?”
Lam Vong Cơ: “Không biết.”
Lam Hi Thần: “Vậy còn Ngụy Vô Tiện?”
Lam Vong Cơ: “Có thể, bất quá gần đây em ấy không để ý đến em.”
Thanh âm của Lam Vong Cơ có chút tủi thân, nếu là trước đây Lam Hi Thần khẳng định thời gian sớm nhất thì nghe ra, nhưng bây giờ trong đầu y tràn ngập đều là Giang Trừng sẽ đi đâu.
Lam Hi Thần: “Được, anh biết rồi, ngày mai anh sẽ đích thân đi tìm em ấy.”
Ngày thứ hai vừa sáng, Lam Hi Thần thì lao nhanh đến đoàn làm phim.
Nhiếp Hoài Tang: “Anh Hi Thần, làm sao anh đến rồi?”
Lam Hi Thần: “Anh tìm Ngụy Vô Tiện hỏi thăm chút chuyện.”
Nhiếp Hoài Tang gật đầu, “Cậu ấy ở kia. Đúng rồi, đoạn thời gian trước cậu ấy xin nghỉ, sau khi trở về tâm tình vẫn luôn không tốt, anh cẩn thận chút.”
Lam Hi Thần gật đầu, sau đó đi về phía Ngụy Vô Tiện đang xem lời thoại kịch bản.
Lam Hi Thần: “Ngụy tiên sinh, xin chào! Tôi là Lam Hi Thần, Giang Trừng là…”
“Anh còn dám đến! Cút!” Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt nhảy lên, nắm đấm chào hỏi lên trên mặt Lam Hi Thần.
Nhất thời không phản ứng kịp, Lam Hi Thần sống sờ sờ bị đấm một cái.
Lam Vong Cơ lập tức chạy qua, ngăn cản Ngụy Vô Tiện, “Ngụy Vô Tiện?”
Lam Hi Thần nhíu mày: “Ngụy tiên sinh, cậu vì sao động thủ đánh người?”
Ngụy Vô Tiện tức giận nói: “Đánh anh còn nhẹ, tôi còn muốn đánh chết anh, bồi táng cho Giang Trừng!”
Bồi táng?
Nhiếp Hoài Tang trong lòng lộp bộp một chốc.
Lam Hi Thần nhíu mày: “Ngụy tiên sinh, chú ý ngôn từ của cậu!”
Nói là như vậy, nhưng Lam Hi Thần cảm thấy được không biết làm sao bất an.
Ngụy Vô Tiện: “Ngôn từ? Tôi nói sai câu nào? Con mịa nó anh chính là một tên cặn bã, đã cùng Giang Trừng kết hôn rồi còn tìm tiểu tam ở bên ngoài, Giang Trừng chính là ngốc nghếch, mới yêu phải anh!”
Lam Vong Cơ: “Ngụy Vô Tiện, bình tĩnh!”
Ngụy Vô Tiện mắt đỏ hoe: “Lam Vong Cơ, anh tránh ra cho em! Nếu không ngay cả anh em cũng đánh!”
Lam Hi Thần: “Giang Trừng ở đâu?”
Ngụy Vô Tiện: “Ha! Tôi dựa vào cái gì phải nói cho tên cặn bã nhà anh!”
Nhiếp Hoài Tang: “Anh Ngụy, bình tĩnh chút. Chúng ta có gì nói chuyện với nhau thật tốt.”
Rốt cuộc hắn tạo cái gì nghiệt, bọn họ phải gây chuyện ở phiên trường của hắn.
Lam Hi Thần nhíu mày: “Tôi là chồng hợp pháp của em ấy, tôi có quyền biết tung tích của em ấy, cậu không nói, tôi có thể báo cảnh sát, để cảnh sát đến hỏi cậu.”
Ngụy Vô Tiện đột nhiên bình tĩnh lại, sau đó mỉm cười, “Anh muốn biết em ấy ở đâu, được rồi, tôi nói cho anh, em ấy chết rồi, Giang Trừng em ấy chết rồi, anh vừa lòng chưa? Hả?”
Lam Hi Thần sắc mặt hơi tái, sau đó cười lạnh: “Cậu nói bậy!”
Ngụy Vô Tiện: “Tôi nói bậy? Anh đi bệnh viện trung tâm tra xem, em ấy bệnh rồi, bệnh ung thư máu! Giai đoạn cuối! Tro cốt đã rải vào trong biển rồi.”
Lam Hi Thần xoay người liền đi, thanh âm của Ngụy Vô Tiện lại vang lên, “Lam Hi Thần, Giang Trừng tên ngốc đó, căn bản không có khả năng hạ thuốc anh. Còn có, em ấy nói, nguyện hai người, kiếp sau không gặp.”
Bước chân của Lam Hi Thần thoáng chững lại, sau đó rời đi.
Chờ Lam Hi Thần đi rồi, Nhiếp Hoài Tang mới nhìn Ngụy Vô Tiện, dè dặt hỏi:“Anh Ngụy, lời anh nói vừa nãy…”là thật sao?
Ngụy Vô Tiện cúi đầu thấp xuống, trầm giọng nói: “Tôi còn không đến mức cầm sự sống chết của Giang Trừng ra làm trò cười.”
Trợ lý từ trong kính chiếu hậu, cẩn thận liếc Lam Hi Thần một cái, phát hiện vẫn là cái biểu tình từ lúc đi từ bệnh viện ra.
Lam Hi Thần nắm chặt một phần văn kiện trong tay bên trong là là toàn bộ tư liệu liên quan đến bệnh tình của Giang Trừng.
“Bệnh nhân không đồng ý tiếp nhận trị liệu, không có ý niệm cầu sinh, có thể sống qua hai tháng, đã là không tệ rồi.”
Không có Giang Trừng, Lam Hi Thần phát hiện trong sinh mệnh của y, giống như cũng chẳng có gì cả.
Y bắt đầu về nhà đúng giờ bên ngoài cũng không còn tai tiếng tình cảm của y nữa.
Y lần nữa tra xét chuyện của năm năm trước, vận khí rất tốt y gặp được năm đó người lái xe kia.
Có lẽ là lương tâm bất an, Lam Hi Thần còn chưa nói gì người lái xe đã tự mình phun ra một đống chân tướng.
Song, chân tướng của mọi chuyện lại khiến Lam Hi Thần bất ngờ không kịp đề phòng.
Không phải Giang Trừng hạ thuốc, là Bạch Dật, bạn trai của y.
Bạch Dật thích Lam Hi Thần, nhưng Lam Hi Thần ngay cả hôn hắn cũng không nguyện ý, nhưng lại nhìn Giang Trừng với ánh mắt khác, khi bọn họ ở chung, Lam Hi Thần nói nhiều nhất, vĩnh viễn là Giang Trừng.
Lam Hi Thần yêu Giang Trừng, nó khác với tình huống những gì Bạch Dật cuối cùng đã đồng ý, y là yêu Giang Trừng từ tận đáy lòng, nhưng y không biết.
Mà tất cả điều này, Bạch Dật nhìn ở trong mắt.
Sau đó, Bạch Dật bởi vì bệnh di truyền của dòng họ, không sống được bao lâu, nhưng hắn không cam lòng, thế là trù tính cái chết cho chính mình.
Từ hạ thuốc, đến bản thân đụng phải bọn họ, sau đó xảy ra tai nạn xe tử vong, hắn đều tính sẵn rồi.
Lam Hi Thần cũng như ước muốn của hắn, hiểu lầm Giang Trừng, hai người có nút thắt không cởi được.
Mà người lái xe sở dĩ bằng lòng giúp Bạch Dật, bởi vì hắn là bạn của Bạch Dật, Bạch Dật không ngừng dùng tiền và cảm tình làm cái giá, mà mẹ hắn đang chữa bệnh ở bệnh viện, đang cần tiền, cho nên hắn đồng ý.
Nói xong, Lam Hi Thần túm chặt lấy cổ áo của người lái xe, mắt đỏ chót: “Cậu…cậu dựa vào cái gì…”
Sau đó, Lam Hi Thần vẫn là không hạ thủ được, trách người lái xe sao? Nhưng y không phải càng nên trách chính mình sao, là y không muốn tin tưởng Giang Trừng, một lòng cho rằng Giang Trừng tốt đẹp như vậy, chỉ là do y hư cấu, cho nên, y giận chó đánh mèo.
Năm năm, Giang Trừng đã tích lũy được bao nhiêu thất vọng, cuối cùng lại mang tuyệt vọng như thế nào chết đi, y không dám nghĩ, vừa nghĩ thì sẽ cảm thấy không cách nào hít thở, tim y đau như xé rách.
Sau này, phim của Nhiếp Hoài Tang chiếu rồi, Lam Hi Thần xem hết từ đầu đến cuối, bởi vì Nhiếp Hoài Tang nói, Giang Trừng rất thích bộ phim đó, còn nói về sau nhất định phải xem.
Đại kết cục của bộ phim ngày đó, Lam Hi Thần uống say rồi, nghiêng nghiêng ngả ngả vào khu nhà ở, “A Trừng, A Trừng anh về rồi.”
Nhưng không có ai trả lời y, Lam Hi Thần móc điện thoại di động ra, thuần thục bấm số điện thoại loạn xạ quen thuộc với mình, điện thoại được kết nối, Lam Hi Thần cười rồi nói: “A Trừng, em đang ở đâu, làm sao còn chưa về nhà?”
“A Trừng, muộn lắm rồi, mau trở về đi.”
“A Trừng, anh lừa em đó, kì thực những tin tức kia đều là giả, trừ em ra, ai cũng không có.”
Sau đó, Lam Hi Thần nói : “A Trừng, anh nhớ em rồi, em nhớ anh không?”
Sau đó, Lam Hi Thần nghe giọng nói trong điện thoại, rồi cười, cười đó nhưng nước mắt lại chảy ra.
Đầu kia điện thoại, một giọng nữ dịu dàng vẫn một mực lặp lại: “Thật xin lỗi! Số điện thoại ngài gọi là số trống, mời kiểm tra rồi gọi lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro