3. Thiên phàm
Lời tác giả: Tên của bài văn này vốn là<<Tình yêu của chúng ta>>, thật sự là tôi mù quáng nghĩ lung tung...... Sau đó tôi viết xong cho @ Đừng nổ súng tôi thật sự là một acc nhỏ xem, y nói: "Tôi hát lên." Vì thế hai chúng ta cùng nhau hát lên: "Tình yêu của chúng ta~~~Tình yêu của chúng ta~~~Qua rồi sẽ không trở lại~~~Bây giờ cái tên này, là trong nháy mắt tôi mở hộp biên tập nghĩ ra. Nhìn hết ngàn cánh buồm. Là Giang Trừng, là Lam Hi Thần, là Hi Trừng, là chúng ta." Hi Trừng dưới ngòi bút của chúng ta, có mấy bộ dáng không rõ, bọn họ trải qua vô số chuyện, có đủ loại kết cục, bọn họ cười, bọn họ khóc, hỉ nộ ái ố của bọn họ đều ở dưới ngòi bút của chúng ta. Chúng ta là người viết, đồng thời cũng là độc giả, cùng bọn họ trải qua một đời dài dằng dặc của người tu tiên, nhưng cũng chỉ có thể làm người đứng xem, nhìn cả đời của bọn họ. Chuyện xảy ra gần đây không cần bình luận, chỉ là làm người viết, tôi cũng phải luôn luôn nhắc nhở chính mình - -Bàn phím trong tay, phải xứng đáng với hạnh phúc mình cho bọn họ, cũng không nên phụ lòng tin tưởng bọn họ đem "Vận mệnh" của mình giao cho chúng ta.
Tuyết Cô Tô phủ lên toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ một lớp nhung trắng, trên tùng bách phủ một tầng sương trắng mỏng manh, giống như là đường sương trên bánh ngọt bọn nhỏ bốn mùa đều thích ăn.
---------
Từ sáng sớm ,Giang Trừng đã ôm một cái bình nhỏ đi thu thập nước tuyết trên lá trúc, qua hơn nửa canh giờ đã thu được không ít. Trang phục mùa đông thực ra không khác gì hai mùa xuân thu, chỉ là ở cổ áo cùng ống tay áo thêm một vòng lông trắng, càng làm cả người hắn nổi bật, như là ở trong mây mù linh sơn. Lam Hi Thần ở dưới hành lang bày trà cụ, lò sưởi, vẫy tay với Giang Trừng: "Vãn Ngâm, mau tới đây sưởi ấm đi."
Trên gò má Giang Trừng có một tầng hồng nhạt, có chút phấn khởi. Hắn lắc lắc bình sành trong tay, nói: "Lấy nhiều một chút, lát nữa chôn dưới tàng cây hạnh hoa, tới mùa hè có thể pha trà uống.
Lam Hi Thần nhận bình sành trong tay hắn, thuận tay đem bàn tay của hắn nhét vào trong ngực, không khỏi nhíu mày: "Trời lạnh thế này, tay ngươi lại vốn dễ bị nứt nẻ, tỉ mỉ dưỡng nhiều năm mới khá hơn một chút, đợi lát nữa lại tái phát thì phải làm sao?" Nói xong, hắn xoay người đi vào trong phòng lấy ra một cái hộp nhỏ, lấy một chút cao trắng bôi lên mu bàn tay Giang Trừng, lại nhẹ nhàng xoa ra, một mùi trầm hương ấm áp có chút ngọt ngào chậm rãi tỏa ra.
Đầu ngón tay Giang Trừng ửng đỏ, nhẹ nhàng dời mắt đi, chỉ nhìn lò sưởi bên chân, nói: " Lá trúc vừa mới hái hôm qua, bỏ vào bên trong lò sưởi có được không?"
"Ừ, vào mùa đông ngửi hương trúc này, so với đàn hương ta thường dùng thì tốt hơn." Lam Hi Thần bôi cao còn dư trên ngón tay lên mặt Giang Trừng: "Bôi một chút, đừng để trên mặt cũng bị nứt nẻ."
"Lam Hi Thần!" Khuôn mặt hắn chậm rãi đỏ lên, lại thấy người nọ dịu dàng nâng mặt hắn, ngón cái vuốt ve gò má vừa nhẹ vừa mềm.
Giang Trừng cuối cùng chỉ yên lặng hừ một tiếng, tự mình uống trà, không để ý tới y nữa.
Lam Hi Thần vô tình mà hữu ý đưa tay véo má hắn, lấy một miếng bánh đưa cho hắn, nói: "Bánh hạnh nhân mới nướng của Tề Thủ Trại, ta đã xếp hàng rất lâu để mua, Giang tông chủ ăn thử cho ta vui nhé?"
Giang Trừng vốn không muốn nói chuyện với y, nhàn rỗi lật mấy quyển sách y đặt ở bên chân, thế nhưng ưu điểm lớn nhất của người này chính là có tính nhẫn nại, mà khuyết điểm lớn nhất là tính nhẫn nại quá cao, Lam Hi thần đưa một miếng bánh hạnh nhân đến bên môi hắn, mùi hương ngọt ngào lan đến trong lòng hắn. Giang Trừng cuối cùng không chịu nổi con sâu thèm ăn trong bụng, giả vờ thở dài một tiếng mới chậm rãi há miệng cắn. "Cũng được."
Giang Trừng liếm khóe miệng, ánh mắt lại lướt qua nửa miếng bánh hạnh nhân còn lại. Lam Hi Thần cười đưa nửa miếng kia vào miệng hắn, thấy hắn nheo mắt lại như một con mèo ham ăn, không nhịn được tiến tới hôn lên khóe môi hắn, "Ừ, ăn ngon lắm."
"Tông chủ mà suốt ngày ăn nói linh tinh."
"Vừa rồi bên miệng ngươi có chút vụn, ta giúp ngươi ăn hết rồi đó?"
Giang Trừng nhất thời nghẹn lời, há mồm cứng lưỡi nửa ngày muốn vài câu, lại cảm thấy lúc này vẫn nên ngậm miệng thì tốt hơn, nén giận liếc xéo y một cái, mở quyển Trà Kinh trên tay ra chăm chú đọc.
Lam Hi Thần thấy hắn không nói lời nào lại càng buồn cười, lại cảm thấy hắn tuy làm gia chủ nhiều năm, nhưng vẫn ngây thơ lắm, ghé qua lỗ tai của hắn cắn một cái, nhẹ giọng nói: "Vừa nãy ăn không đủ."
"Cái gì?"
Nắp trà bị hơi nóng thổi lên, lá trúc khẽ xào xạc, mặt trời đã nhiều ngày không ló dạng, từ sau tầng mây dày đặc ló ra nửa, chiếu sáng một mảnh tuyết trắng. Lam Hi Thần chậm rãi kết thúc nụ hôn bất ngờ này, hô hấp hơi loạn, dừng mắt trên đôi lông mi đang run rẩy bất an của Giang Trừng, hôn lên mí mắt mỏng manh của hắn: "Có cái này, đủ rồi."
Giang Trừng hơi cúi đầu, vành tai đỏ bừng, trên cổ lộ cũng hơi đỏ lên. Hắn nhẹ nhàng đẩy Lam Hi Thần ra, điều hòa lại hô hấp mới nói: "Đủ rồi thì tránh ra, uống trà đi."
Hai người sóng vai mà ngồi, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu trà đạo, càng nhiều thời gian thì là lặng lẽ làm bạn. Lam Hi Thần nhìn bầu trời xanh lộ ra sau tầng mây, bất giác thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhiên, trên đùi y hơi nặng, là Giang Trừng nằm lên, không đọc sách, chỉ nhìn y cười: "Đọc sách mệt rồi?"
"Ừ, mệt rồi, muốn ngắm mỹ nhân một lát." Hai người nhìn nhau cười, lại đồng loạt đem ánh mắt hướng về vùng xanh thẳm kia.
"Sắp nắng rồi."
"Đúng vậy, không lâu nữa là đầu xuân rồi."
Giang Trừng khẽ thở dài: "Chỉ không biết cây hạnh hoa này mùa xuân này có nở không?"
"Không bằng ngươi ở lại đây, lập hạ rồi đi?"
Người nọ nở nụ cười, đưa tay nhéo nhéo cằm y: "Sau đó ngươi lại nói, Vân Mộng quá nóng, Vãn Ngâm ở lại Cô Tô tránh nắng đi, chờ lập thu rồi về. Tiếp theo, lại nói thời tiết khô ráo mát mẻ, Vân Thâm có sơn trà, tuyết lê ngon nhất, Vãn Ngâm ở lại chỗ này chờ lập đông đi, cuối cùng sẽ nói, sắp sang năm mới rồi, chủ mẫu là ta không ở lại cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên sao? Lam Hi Thần, ngươi tính toán giỏi lắm đấy?"
Lam tông chủ bị vạch trần mặt không chút biến sắc, cười nói: "Đúng vậy, đợi đến mùa xuân, Tiền Đường Diêu thị muốn tổ chức hội nghị Thanh đàm, Tiền Đường cùng Cô Tô tiếp giáp, Vãn Ngâm ở lại Cô Tô, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi qua chẳng phải rất đẹp sao?"
Giang Trừng đưa tay bóp bóp má y : "Lam tông chủ, ta có nên dời cả Vân Mộng đến Cô Tô ở cùng ngươi?"
"Cầu còn không được." - Lam Hi Thần cầm tay Giang Trừng, đem mặt mình cọ lên đó, híp mắt nói.
"Không biết xấu hổ." Giang Trừng vuốt mũi, ánh mắt dần dần xa, trên môi vẫn là ý cười, nói:" Cũng đã nhiều năm như vậy..."
"Đúng vậy, chúng ta, cũng đã nhiều năm như vậy."
"Lam Hoán, thực ra trước kia ta chưa từng nghĩ tới, ta sẽ có một ngày như bây giờ." Hắn vuốt đai trán của Lam Hi Thần, nói: "Ta không ngờ rằng mình có thể có khoảng thời gian yên bình như vậy, còn có ngươi luôn bên cạnh ta."
Lam Hi Thần ngẩn ra, cầm lấy lòng bàn tay thô ráp của hắn, nói: "Thật may mắn."
"Trước kia ta cũng không tin số mệnh, nhưng hiện tại ta lại thường xuyên suy nghĩ, kiếp trước ta nhất định đã làm đại công đức, mới có thể có ngày hôm nay." Giang Trừng cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn, "Nếu không, cuộc sống như thần tiên quyến lữ này, sao có thể rơi trên người ta?"
"Không phải 'ta', là 'chúng ta', Vãn Ngâm, cuộc sống thần tiên quyến lữ như vậy, là 'hai chúng ta'." Lam Hi Thần cúi người, hôn lên trán Giang Trừng.
Giang Trừng nhìn hắn, khóe môi hơi nhếch lên, dời mắt nhìn về phía xa hơn: "Nhưng truyện dù sao cũng chỉ là truyện, những thứ quá mức tốt đẹp luôn khiến người ta cảm thấy không chân thật... Lam Hoán, có phải ta rất ngốc không?"
Lam Hi Thần vuốt tóc mai Giang Trừng: "Vãn Ngâm có đôi khi nhìn người xem chuyện, có chút bi quan."
Giang Trừng chỉ cười không nói, bởi vì Lam Hi Thần xoa bóp da đầu rất thoải mái mà nheo mắt lại, lại nghe người kia nói: "Mặc dù hai chúng ta chưa chắc là chân thật, nhưng là lúc này, giờ phút này, nơi đây, chúng ta đang cùng nhau tồn tại..."
Y nhìn Giang Trừng, khẽ cười nói: "Yêu ngươi là thật, muốn ở bên ngươi cả đời cũng là thật, còn có 'bọn họ' cho chúng ta hạnh phúc, để cho chúng ta tồn tại, cũng là thật."
Giang Trừng chậm rãi mở to hai mắt, trong chốc lát, khóe mắt có chút, ngoan ngoãn hôn lên trán Lam Hi Thần, tiếp lời của y, nói: "Nếu 'họ' bảo vệ chúng ta là có thật, ta có thể hiểu, hạnh phúc của chúng ta cũng là đang bảo vệ 'họ' sao?"
Lam Hi Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, ôm lấy hắn cùng nằm xuống, vành tai tóc mai đan vào nhau: "Đúng vậy, cho nên, chúng ta phải hạnh phúc... Chúng ta sẽ hạnh phúc."
Giang Trừng chậm rãi ôm chặt thân thể trong ngực, im lặng gật đầu.
Tuyết của Cô Tô dưới ánh mặt trời rất nhanh liền hòa tan, băng tuyết tan trong bùn lầy ướt át, một chút màu xanh mới đang từ dưới đất chui ra......
=======
Hoàn
=======
"Họ" là tác giả viết truyện và người đọc chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro