Chương 14: Vân Mộng Song Kiệt (2)

Lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Giang Trừng lập tức đẩy Lam Hi Thần ra, thần sắc còn mang chút lúng túng, trầm giọng đối y:" Sau này nói tiếp."

Lam Hi Thần cũng không sốt ruột, mỉm cười chỉnh lại y phục hơi xộc xệch của Giang Trừng, sau đó đi ra mở cửa.

Y vốn nghĩ Giang Hạo tới đưa thuốc cho Giang Trừng, hoặc là môn sinh Giang gia có việc cần bẩm báo, lại không nghĩ tới khi mở cửa, người đứng bên ngoài vậy mà là Ôn Ninh.

Ôn Ninh vốn là hung thi, hỉ nộ ái ố đều không thể hiện ra trên mặt, nhưng thấy Lam Hi Thần cũng rất hữu lễ chắp tay, cung kính thi lễ với y:" Trạch Vu Quân, ta tới tìm Giang tông chủ, không biết ngài ấy đã tỉnh chưa?"

Lam Hi Thần biết rõ Giang Trừng đối với những người mang họ Ôn đều hận thấu xương, hơn nữa Quỷ tướng quân lại ngộ sát Kim Tử Hiên, coi như gián tiếp đẩy tỷ tỷ Giang Trừng vào chỗ chết. Việc Giang Trừng đồng ý cho Ôn Ninh bước vào Liên Hoa Ổ đối với Lam Hi Thần đã là chuyện không thể tin nổi, nhưng nghĩ tới hắn có ích cho chuyện phẫu đan, Giang Trừng chỉ có thể vì việc lớn mà nhẫn nhịn chuyện nhỏ, coi như mắt nhắm mắt mở cho qua. Bây giờ kim đan sự đã kết thúc, Giang Trừng thân thể còn đang suy yếu, Lam Hi Thần thật sự không nghĩ ra lý do Ôn Ninh tìm tới lúc này là gì, nhất thời không muốn để hai người gặp nhau.

Nhưng bên trong vậy mà vọng ra tiếng nói:" Cho hắn vào đi."

Giang Trừng đã nói vậy, Lam Hi Thần không còn cách nào khác, đành nghiêng người nhường lối cho Ôn Ninh đi vào.

Giang Trừng lúc này đã khoác thêm ngoại bào, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng trên toàn thân đều là lãnh đạm lạnh lùng, khí thế so với trước đây một chút cũng không suy giảm.

" Chuyện gì?" Giang Trừng nhíu mày hỏi, trước khi phẫu đan hắn đã nói rõ với Giang Hạo, xong việc lập tức tống cổ Ôn Ninh ra khỏi Liên Hoa Ổ, hơn nữa tên này bình thường luôn ngụ ở biệt viện cùng Giang Hạo, chỉ cần thấy bóng hắn lập tức lẩn mất, giờ lại có gan tìm tới tận cửa, là khinh hắn không còn đủ sức cầm Tam Độc đâm người có phải không?

Ôn Ninh đối với Giang Trừng luôn mang cảm giác áy náy cùng sợ hãi, thấy khuôn mặt hắn càng lúc càng đen, Quỷ tướng quân mơ hồ nhớ lại cảm giác sợ hãi là gì, lập tức lắp bắp nói:" A Hạo nói ta sau này không cần ở lại Liên Hoa Ổ nữa. Trước khi đi, ta muốn đến nói với tông chủ một tiếng...thực xin lỗi."

Giang Trừng nghe xong lập tức cười lạnh, ánh mắt sắc như dao hướng tới Ôn Ninh:" Một viên kim đan đổi lại câu  xin lỗi của Quỷ tướng quân, ta có phải nên cảm thấy vinh hạnh không? Quả nhiên là con chó trung thành của Ngụy Vô Tiện a. Ta không cần ngươi ở đây tạ lỗi, ngươi mau chóng biến khỏi tầm mắt ta là được rồi. "

Ôn Ninh biết Giang Trừng xưa nay độc miệng, đối với kẻ thù chỉ muốn chửi chết người mới thôi, mà hắn cũng nghe chửi không ít, lời này đương nhiên không để ý. Hắn khẽ liếc mắt sang Trạch Vu Quân vẫn đang lằng lặng đứng bên cạnh, hiển nhiên cũng không hiểu hắn vì lý do gì mà tìm tới Giang Trừng nghe sỉ nhục. Ôn Ninh khẽ mím môi, cuối cùng mới tiếp tục nói:" Chuyện trước kia, ta biết dù mình có chết trăm nghìn lần cũng không đủ đền tội. Một lời xin lỗi thật sự quá hèn mạt. Nhưng ta vẫn muốn Giang tông chủ thứ tội cho ta chuyện ở từ đường Liên Hoa Ổ năm ngoái, ta nói người cả đời cũng không sánh bằng công tử, là ta lúc đó ngu nguội không kiểm soát được lời nói của mình."

Giang Trừng càng nghe càng bực bội, tên chết tiệt này không nói thì thôi, vừa mở miệng liền đem chuyện hắn muốn quên nhất ra để kể, Giang Trừng vẫn nhớ rõ lúc đó biết viên kim đan trong người mình là của Ngụy Vô Tiện, hắn đã điên cuồng như thế nào, đi tìm từng người bắt rút Tùy Tiện, lại ở Quan Âm Miếu vứt hết mặt mũi mà lớn tiếng khóc.

Lam Hi Thần cũng thấy sắc mặt Giang Trừng càng lúc càng xấu, thật sự muốn một chưởng đánh bay Ôn Ninh ra ngoài luôn, nhưng còn chưa động thủ, lại nghe Giang Trừng nghiến răng nói:" Ngươi vốn nói không sai, không cần xin lỗi. Hết chuyện rồi thì cút đi."

" Ta sai. Lúc đó ta đã biết viên kim đan của tông chủ vốn là do công tử mà mất, nhưng vẫn ngu xuẩn nói những lời kia chỉ vì ta không nghĩ được cách nào tốt hơn để đưa công tử đi." Ôn Ninh vội vã nói, nhưng hắn vừa dứt lời liền nhận ra Giang Trừng kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả Lam Hi Thần cũng sững người, không thể tin vào những điều mình nghe.

Bí mật cả đời không một dấu hiệu cứ thế bị bại lộ, lại còn do kẻ thù nói ra, Giang Trừng thế giới tựa như mất ngôn ngữ, khó khăn lắm mới nghe được thanh âm từ cổ họng mình phát ra: Ngươi nói bậy cái gì! Câm miệng cho ta!"

Nhưng một tiếng động mạnh át đi lời đe dọa của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện bất thình lình đạp tung cửa xông vào, tóm lấy vạt áo của Ôn Ninh, gằn từng tiếng:" Ngươi vừa nói gì?"

Giang Trừng thấy Ngụy Vô Tiện đột nhiên xuất hiện, cơ hồ nhào tới muốn tách Ôn Ninh ra khỏi tay hắn, nhưng hai tay Ngụy Vô Tiện cứng như gông cùm, làm thế nào cũng không buông Ôn Ninh ra, Giang Trừng sốt ruột quát ầm lên:" Ngươi sao còn chưa cút về Vân Thâm Bất Tri Xứ? Ôn Ninh, ngươi dám nói bậy bạ ta nhất định giết chết ngươi!"

Nhưng Ngụy Vô Tiện mặc kệ Giang Trừng ở bên mắng chửi, ánh mắt vương đầy tơ máu nhìn chằm chằm Ôn Ninh, không cần lặp lại câu hỏi Ôn Ninh đã sợ hãi tới co rút cả người, lắp bắp kể lại:" Năm đó sau khi Liên Hoa Ổ bị Ôn gia thâu tóm, ta cũng xin tham gia đội tìm kiếm những người chạy thoát, ta thật sự chỉ hi vọng có thể thấy hai người trước đám người Ôn gia kia hoặc báo động được cho cả hai chạy đi cũng tốt. Chính là vừa bước tới thị trấn, ta lập tức nhìn thấy bóng công tử rẽ vào một ngõ nhỏ, mà phương hướng bọn ta sắp tới chính là nơi đó. Ta còn đang nghĩ cách đánh lạc hướng, nhưng là đúng lúc đó phía sau vang lên tiếng động thu hút sự chú ý của đám người Ôn gia."

Ôn Ninh kẽ liếc sang khuôn mặt đã tái xanh của Giang Trừng, cắn răng kể tiếp:" Nhìn lại chính là một thiếu niên mặc tử y đang tìm đường chạy trốn, Ôn gia lập tức cho người truy đuổi, bắt về Liên Hoa Ổ. Sau đó người bị Ôn Triều dùng giới tiên đánh, kim đan cũng mất, ta chính là đứng bên cạnh tận mắt chứng kiến. Xin lỗi Giang tông chủ, ta lúc ấy thật sự không cách nào giúp được ngài."

Ôn Ninh vừa dứt lời, căn phòng lập tức chìm vào yên lặng tới đáng sợ. Giang Trừng mệt mỏi buông thõng hai tay, vừa xoay người liền bắt gặp ánh mắt sững sờ của Lam Hi Thần, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ném cho y một nụ cười khổ, đại ý đừng nhìn ta bằng ánh mắt thương hại đấy, có tin ta đánh gãy chân ngươi không?

Chợt cổ tay bị người khác nắm chặt, Giang Trừng nhíu mày toan giật ra, liền nghe thanh âm khàn đặc của Ngụy Vô Tiện vang lên:" Hắn nói thật?"

Giang Trừng không chút nghĩ ngợi, lập tức phủ nhận:" Không phải."

"Đến bây giờ ngươi còn muốn lừa ta? Giang Vãn Ngâm, ngươi bị điên rồi!" Ngụy Vô Tiện khóe mắt đỏ như máu, lần đầu tiên dùng giọng điệu tức giận này nói chuyện với Giang Trừng.

" Ta điên? Ngươi có tư cách mắng ta sao? Ngươi con mẹ nó cũng lừa ta bao nhiêu năm, kẻ điên là ngươi mới đúng." Giang Trừng cổ tay bị nắm đau, tức giận dồn nén bấy lâu bỗng nhiên bộc phát, không nói hai lời vung tay đấm thẳng vào mặt Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ hắn còn khí lực đánh người mạnh như vậy, nhất thời không đề phòng liền bị đẩy lùi mấy bước, tay đang tóm Giang Trừng cũng vô thức buông ra.

Lam Hi Thần thấy hai người đột nhiên đánh nhau, nhanh chóng đỡ lấy thân thể hơi nghiêng ngả của Giang Trừng, vội vàng khuyên nhủ:" Vãn Ngâm, có chuyện từ từ nói, cơ thể ngươi còn chưa hồi phục, đừng xúc động hại thân."

Kim Lăng cùng Lam Vong Cơ cùng lúc chạy đến thấy cảnh này, Kim Lăng đương nhiên đến bên cữu cữu lo lắng đỡ lấy hắn, mà Lam Vong Cơ nhìn bên má sưng tấy của Ngụy Vô Tiện, nhíu mày không vui, định tiến tới cạnh hắn lại bị khuôn mặt ướt đẫm nước mắt kia làm cho sững người.

Giang Trừng tức giận tới hô hấp cũng trở nên dồn dập, còn muốn hướng Ngụy Vô Tiện mắng chửi một trận, nhưng nhìn nước mắt giàn dụa trên mặt hắn cũng không khỏi ngây ngẩn.

Ngụy Vô Tiện không để ý ánh mắt mọi người nhìn mình, cách một làn nước hắn không nhìn rõ biểu tình của Giang Trừng, liền hung hăng giơ tay lau mặt, lại không ngờ lệ càng tuôn ra dữ dội, từ cổ họng ngoại trừ tiếng nức nở kìm ném cũng chỉ có thể ngắc ngứ nói:" Ngươi... ngươi còn nói mình không điên sao? Ngu phu nhân vất vẻ cứu chúng ta thoát ra, ngươi lại vì ta chạy loạn cái gì? Ngươi có biết... ngươi nhất định biết rơi vào tay Ôn cẩu là cái kết cục gì, ngươi con mẹ nó bảo ta sau này ăn nói sao với sư tỷ, nếu ta chết cũng ăn nói thế nào với Giang thúc thúc, Ngu phu nhân? Ta là sư huynh ngươi, ta phải bảo vệ ngươi, lý nào cần ngươi vì ta bán mạng? Vì cái gì không nói cho ta?"

Giang Trừng lần đầu tiên thấy Ngụy Vô Tiện khóc thê thảm tới vậy, trong ấn tượng của hắn, sư huynh hắn mãi là tên mặt dày vô lo vô nghĩ, chuyện gì cũng có thể  cười xòa mà cho qua, tới cả khi chết, khuôn mặt vẫn là vương nét cười.

Giang Trừng lại nhớ tới bộ dạng mình lúc ở miếu Quan Âm, vậy thôi, coi như mất mặt cùng nhau.

" Ngụy Vô Tiện." Giang Trừng thở dài một tiếng, mắt hạnh khẽ nhắm lại tựa như nhớ lại chuyện từ quá khứ:" Ta lúc ấy chỉ nghĩ phụ thân mẫu thân đều không còn nữa, ta chỉ còn tỷ tỷ với ngươi là người thân, bảo ta trơ mắt nhìn ngươi bị Ôn cẩu bắt, ngươi cho ta là loại người gì?"

Giang Trừng hơi đẩy cánh tay đang đỡ mình của Lam Hi Thần ra, bước tới gần Ngụy Vô Tiện, tiếp tục nói:" Sau đó ngươi mất tích, lúc trở lại liền tu quỷ đạo, lại dẫn theo tàn dư Ôn thị mà bỏ lại Giang gia, ngươi bảo ta nên nói với ngươi lúc nào? Ngươi ngộ sát Kim Tử Hiên, tỷ tỷ cũng vong mạng, cuối cùng ngươi ở trước mặt ta bị vạn quỷ cắn xé. Ngươi biết lúc đó ta nghĩ gì không? Ta hận, là hận bản thân mình năm đó ngu xuẩn cứu ngươi! Mươi ba năm qua ta đều nghĩ, có phải ta sai rồi, nếu ngươi bị Ôn cẩu bắt đi, kim đan không còn vậy có khi nào ngươi sẽ không tu quỷ đạo, mọi chuyện sau đó đều không xảy ra không? Nhưng mà hắn."

Giang Trừng nhìn sang Ôn Ninh, cười lạnh một tiếng:" Lại nói cho ta biết... ta thật ra không sai. Ta liều mạng cứu ngươi, ngươi cũng ngu tới độ đem kim đan cho ta. Tỷ tỷ nói đúng, chúng ta đều là kẻ ấu trĩ không biết suy nghĩ."

Ngụy Vô Tiện một lời cũng không thể thốt lên, Giang Trừng vươn tay định giúp hắn lau đi nước mắt, cuối cùng nghĩ gì lại thôi, quay người đi:" Ơn dưỡng dục của Giang gia, ngươi cứu ta một mạng coi như xong. Tỷ tỷ vì ngươi mà chết, ngươi cũng năm lần bảy lượt bảo hộ Kim Lăng. Kim Đan ta mượn của ngươi dùng mười ba năm, xây dựng lại Liên Hoa Ổ, giờ trả lại cho ngươi cũng là tuân theo đạo nghĩa. Ngụy Vô Tiện, chúng ta bây giờ nợ gì cũng tính toán xong. Từ này về sau, ngươi đi đường dương quang của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, cứ vậy mà làm đi."

" Kim Lăng, tiễn khách." Giang Trừng nói xong liền ra lệnh cho Kim Lăng. Cậu còn đang sững người vì chuyện xưa giữa cữu cữu cùng Ngụy Vô Tiện, nhất thời không kịp phản ứng, Giang Trừng khẽ nhíu mày, nhưng phía sau lại vang lên thanh âm:" Vậy lời hứa năm xưa, ngươi tính hay không?"

Giang Trừng sững người, Ngụy Vô Tiện lập tức lặp lại, giọng nói càng thêm trầm xuống, nhấn mạnh từng từ:" Ngươi là gia chủ, ta sẽ làm gia phó, cả đời bảo hộ ngươi, cùng ngươi xây dựng Liên Hoa Ổ, lời hứa ấy, tính hay không?"

" Không tính." Giang Trừng nhẹ tới một câu:"Ngươi vốn không phải người Giang gia nữa rồi."

" Hảo." Ngụy Vô Tiện khóe môi khẽ nhếch, loạng choạng xoay người ra khỏi phòng, Lam Vong Cơ lập tức đuổi theo, Ôn Ninh cũng nhanh chóng ra khỏi phòng.

Kim Lăng lúc này đã hoàn hồn, nhìn bóng lưng Ngụy Vô Tiện đã biến mất, lập tức sốt ruột kéo tay áo Giang Trừng:" Cữu cữu, người..."

Lời chưa nói hết cậu lập tức im bặt, bởi lúc này từ khóe mắt của cữu cữu cũng chậm rãi chảy ra một dòng nước lạnh lẽo, trên môi vậy mà lại nhàn nhạt ý cười.

" Kim tông chủ, người ra ngoài trước đi." Lam Hi Thần hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười nhu hòa với Kim Lăng. Cậu lưỡng lự một chút, hết nhìn cữu cữu lại nhìn Trạch Vu Quân, cuối cùng cũng không biết làm sao đành chạy ra ngoài.

Lam Hi Thần cũng không lên tiếng, chỉ khẽ ôm người kia vào lòng, ở sau lưng chậm rãi vỗ về hắn. Giang Trừng vậy mà cũng không giãy dụa, ngoài ý muốn cảm nhận ấm áp quấn quanh thân, lưu luyến mà ỷ lại, vùi mặt vào lồng ngực y, nhỏ giọng lầm bầm.

" Ta không cần ngươi thương hại."

" Ta thích ngươi liền muốn ôm ngươi, liên quan gì tới thương hại ngươi?"

" Hắn đi rồi."

" Không sao, sau này ngươi còn có ta."

" Ta cuối cùng cũng trả hết nợ."

" Vãn Ngâm, ngay từ đầu ngươi vốn không nợ gì ai, ngươi đã làm rất tốt, đừng nghĩ lung tung nữa, có được không?"

Giang Trừng ở bên tai vang lên từng thanh âm ôn nhu an ủi, hại nước mắt hắn không sao ngưng được, như muốn đem tất cả uất ức bao năm rửa trôi đi.

Thấy Giang Trừng khóc đủ, Lam Hi Thần mới đau lòng xoa lên vành mắt đỏ hoe của hắn, trán cụng nhẹ lên trán hắn nói:" Được rồi, còn khóc nữa ta sẽ đau lòng, ngươi về giường nghỉ ngơi đi, có được không?"

Giang Trừng còn chưa gật đầu đồng ý, lại thấy Kim Lăng hốt hoảng chạy vào, bắt gặp cữu cữu đang được Trạch Vu Quân ôm lấy, thiếu niên sửng sốt tới ngây người, khuôn mặt vốn đang bức bối liền chuyển sang đỏ bừng, vội vàng đóng cửa lại:" Cữu cữu, không có chuyện gì đâu, hai người tiếp tục đi."

" Hồ nháo cái gì? Còn không mau lăn vào đây!" Giang Trừng vừa khóc xong, giọng không có bao nhiêu hung hãn nhưng Kim Lăng vẫn ngoan ngoãn bước vào, nhăn mặt nói:" Con không phải muốn làm phiền, nhưng mà Ngụy Vô Tiện, hắn..."
***
" Giang Trừng nhìn thân ảnh thẳng táp quỳ trước từ đường Giang gia, hai hàng lông mày lập tức nhíu thật chặt, bước tới bên hắn, trầm giọng hỏi:" Ngươi đang làm gì?"

" Xin Giang thúc thúc, Ngu phu nhân tha tội. Chờ tông chủ cho phép ta trở về Giang gia." Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói.

" Ngụy Vô Tiện, ngươi là đang thương hại ta? Không có ngươi, không có linh đan của ngươi, ta vẫn có thể chống Giang gia, bảo hộ tốt Kim Lăng!" Giang Trừng cao giọng quát, thấy Ngụy Vô Tiện vẫn không chịu nhúc nhích, nghiến răng một cái, cao giọng hướng về phía sau hô:" Kim Lăng, gọi Tiên Tử tới cho ta!"

Ngụy Vô Tiện nghe Giang Trừng nhắc tới Tiên Tử, cơ thể theo bản năng lập tức run rẩy, khuôn mặt cũng tái xanh vì sợ, nhưng mà hắn vẫn không chịu nhúc nhích, phải gồng cả người chống lại nỗi sợ đang dần dần ùa về.

Giang Trừng bị bộ dạng liều chết này của hắn làm cho tức chết, không muốn nhìn nữa, liền quay người rời đi, quỳ thì quỳ, một lúc nữa Lam Vong Cơ cũng tới dẫn người về thôi.

" Ta nằm mơ cũng muốn trở về Liên Hoa Ổ!" Ngụy Vô Tiện ở sau lưng Giang Trừng hét lớn.

Giang Trừng sững người, vừa quay đầu lại liền nghe Ngụy Vô Tiện run rẩy nói:" Nhưng là ta không có mặt mũi trở về. Nếu ta biết ngươi vẫn nguyện ý gọi ta một tiếng sư huynh,mười ba năm qua không những không hận ta còn luôn giúp ta bảo quản Trần Tình chờ ta về, thì dù Mạc Huyền Vũ không hiến xá, ta cũng phải tìm mọi cách đoạt xá sống lại. Ta nhất định sẽ tìm ngươi, nói với ngươi một câu: A Trừng, thật xin lỗi, ta sai rồi."

Câu cuối hắn nói không còn rõ ràng nữa, cơ hồ bị thanh âm nức nở trong cổ họng nuốt chửng mất.

Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên trong đời tâm đau tới thế, cơ hồ chỉ có thể thê thảm khóc một trận, đem buồn khổ trong lòng phát tiết một lần. Nhưng mà bỗng nhiên đầu hắn bị một lực lớn đập vào, tuy không mạnh tới độ đánh ngất được hắn nhưng vẫn khiến hắn đau tới trợn tròn mắt. Ngụy Vô Tiện giơ tay ôm đầu, quay đầu lại liền thấy Giang Trừng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt rõ ràng ngập nước nhưng vẫn hung dữ liếc hắn, tựa như muốn nói ngươi còn chưa câm miệng ta liền đánh tiếp.

" Ngươi ở trước linh đường phụ thân khóc thê thảm vậy làm gì? Tố cáo ta bắt nạt ngươi à?" Giang Trừng ngồi xuống ngang hàng cùng Ngụy Vô Tiện, lại ở trên mặt hắn hung hăng lau sạch nước mắt nước mũi, ghét bỏ nói:" Ngươi tốt nhất cứ ngu ngốc cười đi, khóc xấu như quỷ vậy."

" Vậy ngươi nghĩ ngươi khóc thì đẹp lắm hả?" Ngụy Vô Tiện càu nhàu, cũng tiện giơ tay lên lau đi gò má lạnh lẽo của Giang Trừng.

Giang Trừng lần này không tránh hắn nữa, Ngụy Vô Tiện vô cùng vui mừng, cơ hồ nhào tới ôm chầm lấy hắn, nghẹn giọng nói:"Sư đệ, ta muốn về nhà..."

Thật lâu không thấy Giang Trừng trả lời, Ngụy Vô Tiện liền buông hắn ra, lại ngay ngắn quỳ lại, giọng vô cùng thiếu đánh :" Ngươi không đồng ý ta cũng không đi, ngươi có giỏi thì gọi tất cả chó ở Vân Mộng tới a."

" Còn cần tất cả chó của Vân Mộng? Một mình Tiên Tử cũng khiến ngươi sợ chết khiếp rồi. Đứng lên, đừng ở đây quấy rầy phụ mẫu ta nghỉ ngơi." Giang Trừng khinh thường nói, phủi sạch bụi bẩn trên người rồi giơ tay hướng về phía Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện sững sờ nhìn bàn tay trước mặt mình, thấy Giang Trừng bộ dạng vô cùng thiếu kiên nhẫn, nhưng tay lại không có ý rút lại, trong lòng mừng như điên, lập tức nắm lấy tay hắn mượn lực đứng lên.

" Sư đệ, ngươi tốt nhất trên đời!"

" Ngươi cút xuống, mặt mũi hôm nay đều tại ngươi vứt hết rồi, phát điên phát rồ ôm ấp cái gì?" Giang Trừng dùng hết sức lực gỡ miếng thịt bám dính trên người ra, miệng càu nhàu không dứt nhưng trong mắt lại là ý cười chưa tan.

Người hắn chờ... cuối cùng cũng trở về rồi. Trước kia bọn họ cãi nhau, còn có tỷ tỷ ở giữa giải hòa. Bây giờ, chỉ có thể tự lau nước mắt cho nhau...
***

Giang Hạo đứng ở khoảnh cách xa xa nhìn hai người kia vừa đi vừa nháo, khóe môi lúc này mới chậm rãi nhếch lên, vỗ nhẹ đầu Ôn Ninh bên cạnh:" A Ninh, đa tạ ngươi."

Ôn Ninh còn đang ngơ ngác, cả Cô Tô song bích bị chặn ở bên ngoài cũng chưa hiểu chuyện gì, nhưng nhìn Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện thản nhiên đùa giỡn, cũng biết được phần nào.

Lam Hi Thần khẽ hỏi:" Là ngươi sắp xếp?"

" Ân, cho sư huynh cộng tình cùng kim đan của tông chủ, lại tính giờ tỉnh lại của hai bọn họ chênh lệch một chút, có thêm A Ninh tác động, chuyện gì tới cũng tới thôi." Giang Hạo thẳng thắn nói, sau đó hướng Lam Hi Thần cười sâu xa:" Cô Tô có song bích, vậy Vân Mộng đương nhiên cũng phải có song kiệt."

" Một người là tông chủ nhà ta, một người lại là sư huynh ta, không nên vì chút hiểu lầm xưa mà từ mặt không gặp. Lại nói tông chủ mất kim đan, Liên Hoa Ổ chuyện lớn chuyện nhỏ sao có thể để người gánh một mình, ta không nên cho sư huynh cơ hội thực hiện lời hứa của hắn sao?" Giang Hạo thấy Lam Vong Cơ từ khi biết chuyện kim đan liền im lặng, ánh mắt mang theo ý cười nhìn y nói. Lam Vong Cơ sao không hiểu ẩn ý trong đó, khẽ đối hắn cúi đầu một cái, rồi quay người rời đi.

Lam Hi Thần thấy vậy lập tức đuổi theo. Ôn Ninh ngơ ngác nhìn hai bạch y biến mất, chưa hiểu chuyện gì thì thấy Giang Hạo nắm tay hắn kéo đi:" Kịch xem xong rồi, kẻ nào có lỗi phải tự biết nhận lỗi. Ngươi theo ta ra biệt viện, ta mới chế ra mấy loại thuốc giúp ngươi hết vết hung thi trên mặt."

" A, nhưng Giang tông chủ bảo ta cút khỏi Liên Hoa Ổ."

" Sợ gì, ta ra ngoài mua một biệt viện cho ngươi ở là được chứ gì? Khó khăn lắm mới tìm được dược nhân tốt như vậy, ngươi đừng hòng chạy."

HẾT CHƯƠNG 14

OOC quá mức r, nhưng ta ko bít viết thế nào nữa😢😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro