1

Lam Hi Thần vẫn giữ vẻ bình tĩnh quen thuộc - ánh mắt trong suốt như hồ nước mùa thu, giọng nói nhẹ nhàng như gió đầu hạ.
Không ai biết, ẩn sau nụ cười ôn hòa đó là một ngọn lửa cháy âm ỉ.

Mỗi khi nhìn thấy Kim Quang Dao cười cùng Nhiếp Minh Quyết, tim y lại siết chặt.
Người ngoài chỉ thấy y gật đầu mỉm cười, nhưng chỉ y mới biết trong lòng mình đang rạn nứt từng mảnh.

"Ngươi thích hắn đến vậy sao..." - Lam Hi Thần khẽ nói, giọng nhẹ như khói, nhưng ánh mắt lại sâu như vực.

Lam Hi Thần luôn là người như thế - điềm đạm, ôn nhu, chẳng bao giờ lộ ra điều mình nghĩ.
Nhưng đêm đó, khi y nhìn thấy Kim Quang Dao được người khác kéo đi giữa cơn mưa tầm tã, trong lòng y như có một sợi dây đứt phựt.

Giang Trừng - thiếu niên áo tím, ánh mắt kiên nghị mà y từng nghĩ chỉ là một kẻ ngoài cuộc - lại là người ra tay cứu A Dao.
Một hành động nhỏ thôi, nhưng đủ khiến lòng Hi Thần dậy sóng.

"Ngươi... giúp hắn?" - giọng y nhẹ, nhưng trong đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo như gươm.

Giang Trừng chỉ khẽ cau mày, chẳng hiểu vì sao Lam tông chủ lại nhìn mình như vậy.
Hắn chỉ giúp người gặp nạn, nào biết bản thân vừa vô tình chạm vào vết thương sâu nhất trong lòng kẻ khác.

Từ khoảnh khắc ấy, trong lòng Lam Hi Thần, một mầm hận nhỏ bé bắt đầu bén rễ.
Ôn nhu vẫn còn đó, nụ cười vẫn dịu dàng như xưa.
Nhưng dưới lớp sương mù bình thản kia, là cơn sóng ngầm đang chờ ngày nuốt chửng tất cả.

Tin tức Kim Quang Dao cùng Nhiếp Minh Quyết thành thân lan khắp giới tu chân. Ai cũng chúc mừng, chỉ có một người lặng lẽ nâng chén rượu, ánh mắt tối sâu đến tận đáy.

Lam Hi Thần ngồi trong hàn thất, nụ cười nhạt như sương sớm.
"Chúc phúc ư...?" - y khẽ thì thầm, ngón tay lướt nhẹ lên miệng chén.

Đêm tân hôn.
Pháo đỏ nổ vang khắp trời, nến hỷ lung linh, áo cưới đỏ rực như máu.
Kim Quang Dao ngồi đấy chờ tân lang của mình, đã bị bàn tay lạnh như băng của ai đó bịt miệng, hơi thở ngưng lại trong tích tắc.

"Ngươi..."
Chưa kịp nói, trước mắt hắn tối sầm, cơ thể mềm nhũn ngã xuống sàn.

---

Nhiếp Minh Quyết quay lại - chỉ thấy căn phòng trống rỗng, hỷ phục tung bay, còn dấu chân mờ dẫn ra ngoài cửa sổ.

Trong đêm, Lam Hi Thần khoác áo choàng đen, ánh mắt lạnh lẽo như gió tuyết.
Trên vai y, Kim Quang Dao bất tỉnh.

Ánh trăng rọi xuống, phản chiếu một nụ cười mơ hồ - ôn nhu, nhưng rợn người.

"Ngươi chọn hắn thay vì ta..."
Y cúi xuống, giọng khẽ như gió thoảng.

Trăng đêm đó mờ ảo như phủ sương.
Giang Trừng vừa từ yến tiệc trở về, áo choàng còn dính vài giọt rượu.
Bỗng hắn khựng lại - trong làn gió đêm, hắn thoáng thấy một bóng người mặc áo đen lướt qua mái ngói, vai cõng theo ai đó.

Ánh trăng hắt xuống, gió khẽ thổi tung vạt áo.
Giang Trừng chỉ kịp nhìn thấy một lọn tóc bạc dài và ánh mắt lạnh như băng - ánh nhìn khiến tim hắn thắt lại.

"Lam... Hi Thần?"

Hắn không tin vào mắt mình.
Sao y lại xuất hiện ở đây, vào đêm tân hôn của Kim Quang Dao và Nhiếp Minh Quyết?
Và... người trên vai y, là ai?

Bước chân Giang Trừng như tự động đuổi theo.
Hắn bám theo bóng đen ấy qua từng mái ngói, từng ngọn cây.
Mỗi bước đi, tim hắn càng đập nhanh, cảm giác bất an dâng lên không rõ lý do.

Đến khi Lam Hi Thần dừng lại bên hồ nước phía sau Vân Thâm, trăng sáng soi rõ gương mặt y - thanh nhã, điềm đạm, vẫn là dáng vẻ ôn nhu năm nào, chỉ khác là trong đôi mắt ấy, đã không còn ánh sáng của lý trí.

Giang Trừng khẽ nín thở, nấp sau tán cây.
Áo người bị mang theo trượt xuống - là Kim Quang Dao hôn mê bất tỉnh.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng hắn.
Giang Trừng siết chặt tay, trong lòng ngổn ngang - nếu hắn báo động, sẽ cứu được kim tông chủ, nhưng ánh mắt Lam Hi Thần khi nhìn người kia... lại khiến hắn không thể động đậy.

"Lam tông chủ..."
Giang Trừng khẽ thì thầm, giọng run nhẹ,
"Rốt cuộc... ngươi muốn làm gì vậy?"
Giang Trừng chưa vội xông vào ở ngoài quan sát.

Kim Quang Dao tỉnh lại trong một gian nhà vắng, gió đêm luồn qua khe cửa thổi vào mùi ẩm lạnh.
Đầu hắn đau như búa bổ, cổ tay vẫn còn cảm giác tê rát, như từng bị siết chặt.

"Đây... là đâu?"

Hắn gượng ngồi dậy, ánh mắt hoang mang. Trong bóng tối, ánh đèn mờ chợt sáng lên, soi rõ Lam Hi Thần đang ngồi đối diện, dáng điềm tĩnh, y phục trắng không dính một vết bẩn nào.

"Nhị ca?" - Kim Quang Dao khàn giọng hỏi, "Ngươi... làm gì vậy? Đây là nơi nào?"

Lam Hi Thần khẽ ngẩng đầu, đôi mắt ôn hòa nhưng lạnh đến đáng sợ.
"Chỉ là một nơi yên tĩnh. Không ai đến làm phiền được đâu."

Kim Quang Dao lùi lại một bước, lòng dấy lên nỗi bất an mơ hồ.
"Huynh điên rồi sao? Hôm nay là đêm thành thân của ta và đại ca-"

"Đừng nói tên hắn."
Giọng Lam Hi Thần cắt ngang, nhẹ như gió mà lạnh buốt như băng.
"Ngươi từng hứa... sẽ không rời khỏi ta."

Kim Quang Dao sững sờ, đôi môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Ánh đèn lay động, soi lên khuôn mặt Lam Hi Thần - ôn nhu vẫn còn, chỉ là trong ánh mắt ấy, đã chẳng còn điểm dừng.

Kim Quang Dao lảo đảo đứng dậy, ánh mắt vẫn còn mờ mịt, nhưng lý trí đã dần tỉnh táo.
"Ngươi... bắt ta đến đây làm gì?" - hắn nghiến răng, giọng run vì giận.
"Nhị ca, ngươi điên rồi sao? Ta phải trở về"

Lam Hi Thần không đáp, chỉ lặng lẽ bước lên một bước.
Tiếng giày chạm sàn gỗ vang khẽ, đều đặn,

"Trở về?" - y khẽ hỏi, giọng điềm đạm đến lạ. - "Về với hắn?"

Kim Quang Dao cau mày, lùi thêm một bước:
"Đúng! Nơi ta thuộc về là bên đại ca!"

Một thoáng im lặng.
Ánh đèn lay động, soi rõ vẻ mệt mỏi thoáng qua trong mắt Lam Hi Thần.

Không khí đặc quánh, nặng trĩu đến nghẹt thở.
Kim Quang Dao khẽ hít một hơi, rồi xoay người, toan chạy ra ngoài.

Nhưng cửa gỗ đóng chặt, khóa ngoài kêu lên tiếng cạch lạnh lẽo.
Lam Hi Thần đứng đó, bóng y in dài trên sàn, ánh mắt không còn ôn nhu mà chỉ còn lại tĩnh lặng, như một vực sâu.

"Ngươi không đi đâu hết, A Dao."

Kim Quang Dao run rẩy, lùi lại vài bước, va vào bàn gỗ phía sau.
"Nhị ca,huynh muốn làm gì?!"

Lam Hi Thần đứng im giữa ánh đèn chập chờn, giọng y trầm thấp nhưng bình tĩnh đến đáng sợ.
"Ta chỉ muốn giữ ngươi lại... để ngươi không còn nhớ hắn nữa."

"Huynh điên rồi!" - Kim Quang Dao quát, giọng khàn đặc.

Lam Hi Thần không đáp, chỉ bước tới một bước, bàn tay khẽ nâng lên - ánh mắt không còn ôn nhu, mà là tuyệt vọng pha lẫn khao khát.
Trong đôi mắt ấy, có nỗi đau, có hận, và một tình yêu méo mó đến đáng thương.

Ngay khi y sắp chạm vào Kim Quang Dao, một luồng linh lực mạnh mẽ đánh bật không khí, phịch một tiếng vang vọng.

Cửa bật mở.
Giang Trừng bước vào, áo choàng tím tung bay, ánh mắt lạnh như sắt.

"Lam Tông chủ buôn Kim tông chủ ra," hắn nói, giọng trầm và rõ từng chữ.

Lam Hi Thần khựng lại, đôi mắt thoáng ngạc nhiên.
Giang Trừng bước lên, chắn trước Kim Quang Dao, một tay đưa ra ngăn lại, linh lực dao động mạnh mẽ xung quanh.

"Kim tông chủ, lùi lại." - hắn nói nhỏ, không quay đầu.

Kim Quang Dao siết chặt vạt áo, ánh mắt ươn ướt, chỉ biết nhìn bóng lưng Giang Trừng đứng chắn trước mặt mình.

Lam Hi Thần nhìn cảnh đó, môi khẽ mím, đôi mắt dần tối lại.
Y cười nhẹ, nụ cười buồn đến xé lòng.

"Giang Trừng... vẫn là ngươi."
Giọng y như gió đêm lướt qua hồ nước,
"Ngươi lúc nào cũng xuất hiện, giành lấy những gì ta muốn giữ."

Gió trong gian nhà đột ngột nổi lên dữ dội.
Không khí đặc quánh như bị kéo căng đến tận cùng.

Lam Hi Thần khẽ nhắm mắt - một luồng linh lực xanh nhạt tràn ra, như gió cuộn quanh mặt hồ.
"Giang Trừng," - y nói, giọng vẫn điềm đạm nhưng ẩn chứa sát khí, - "đừng xen vào chuyện không liên quan đến ngươi."

Giang Trừng siết chặt tử điện trong tay, tia điện tím nhảy múa quanh cán.
"Không liên quan?" - hắn nhếch môi lạnh lùng. "Khi ngươi làm sai, ta không thể đứng yên nhìn."

Một tiếng nổ rền vang.
Linh lực của Lam Hi Thần và Giang Trừng va chạm, cuốn tung bụi mù và ánh sáng loé lên như sấm chớp giữa đêm.
Căn phòng vốn tĩnh lặng giờ chấn động, gỗ vỡ vụn, gió lốc gào thét quanh hai người.

Lam Hi Thần tung chưởng, thế công nhanh như gió, ánh linh lực lam sắc quét ngang qua không khí.
Giang Trừng xoay người tránh, vung roi quấn lấy đòn tấn công, hóa giải một nửa rồi phản kích ngược lại.
Hai luồng linh khí va nhau, nổ tung một tiếng ầm chói tai, chấn động lan ra xa.

Kim Quang Dao hốt hoảng kêu lên:
"Dừng lại! Chúng ta có thể từ từ giải quyết, vì sao phải đánh đến mức này?"

Nhưng chẳng ai dừng.
Trong mắt Lam Hi Thần lúc này chỉ còn lại bóng Giang Trừng - người từng vô tình cứu kẻ hắn yêu, giờ lại đứng chắn trước mặt, cướp đi cả cơ hội cuối cùng.

Ánh roi tím quét ngang không trung, đánh tan luồng khí lam, bụi bay mù mịt.
Giang Trừng quát lớn:
"Lam Hi Thần! Ngươi tỉnh lại đi!"

Lam Hi Thần khựng lại trong khoảnh khắc -
Linh lực quanh y dao động, ánh mắt thoáng run rẩy, như người vừa tỉnh dậy khỏi cơn mộng dài đầy mê loạn.

Ánh sáng linh lực tím và lam còn lấp lánh trong không khí.
Lam Hi Thần đứng đó, hơi thở dồn dập, còn Giang Trừng thì đã chắn trọn trước Kim Quang Dao, ánh mắt hắn nghiêm nghị, giọng nói vang lên giữa cơn hỗn loạn:

"Kim tông chủ, đi đi."

Kim Quang Dao khẽ giật mình, siết chặt vạt áo, giọng run run:
"Nhưng Giang Trừng -"

"Ngươi đi đi." - Giang Trừng ngắt lời, lần này giọng kiên quyết hơn, mang theo mệnh lệnh không thể chống lại.
"Ở lại chỉ khiến ta khó ra tay. Nhiếp Minh Quyết đang tìm ngươi, hãy về ngay trước khi muộn."

Kim Quang Dao cắn môi, ánh mắt thoáng nhìn Lam Hi Thần - người vẫn đứng im, bóng y phủ dài trong ánh trăng, đôi mắt trầm lặng chẳng nói nên lời.
.

Hắn hiểu, nếu ở lại, chỉ khiến Giang Trừng vướn tay.
Bèn hít sâu một hơi, cúi đầu nói nhỏ:
"Giang tông chủ... cẩn thận."

Giang Trừng khẽ gật, không quay lại, chỉ nâng tay, một luồng linh lực tím bao quanh mở đường ra cửa.
Gió cuốn qua, Kim Quang Dao xoay người rời đi - từng bước nặng nề, nhưng kiên định.

Cửa khép lại sau lưng hắn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người - Giang Trừng và Lam Hi Thần.
Không khí trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng tim đập và hơi thở hòa vào gió lạnh.

Lam Hi Thần khẽ cười, nụ cười buồn như tan giữa sương:
"Lại là ngươi... vẫn là ngươi muốn cướp đi tất cả của ta."

Giang Trừng nắm chặt roi trong tay, ánh mắt sắc lạnh, nhưng giọng nói trầm ổn:
"Không ai cướp gì của ngươi cả, Lam Hi Thần. Chỉ có chính ngươi... đang đánh mất bản thân mình."

Gió đêm lặng dần, ánh trăng mờ nhạt trôi qua mái ngói vỡ.
Lam Hi Thần đứng im thật lâu, ánh mắt mờ đi, trong lòng như có một khoảng trống không thể lấp đầy.

Mọi thứ - tình cảm, hận thù, khao khát - giờ chỉ còn là tro tàn.
Y khẽ nhắm mắt, buông một hơi thở thật dài.

"Thì ra... cuối cùng, người ta không giữ được... chẳng phải người khác giành đi,"
Y khẽ nói, giọng nhỏ đến mức gió cũng cuốn đi mất.

Áo trắng tung bay, bóng người dần khuất trong sương mù.
Lam Hi Thần lặng lẽ quay lưng, từng bước rời khỏi nơi hỗn loạn ấy, trở về Cô Tô - nơi duy nhất còn sót lại chút thanh tĩnh cho một trái tim đã nguội lạnh.

Sau lưng, Giang Trừng vẫn đứng đó, nhìn theo bóng y dần xa.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, không phải cười mà là thở dài.

"Ba huynh đệ này..." - hắn lẩm bẩm, ánh mắt nhìn xuống mặt hồ đang dần phẳng lặng, - "tình cảm thật rối rắm... cũng thật đáng thương."

Hắn siết nhẹ tử điện trong tay, rồi quay người rời đi, áo tím phất nhẹ trong gió.
Đêm ấy, Giang Trừng trở về Liên Hoa Ổ, mang theo trong lòng chỉ còn một chữ "thôi".

Trăng đêm dần tàn, ánh sáng bạc rải lên cổng lớn Nhiếp gia.
Kim Quang Dao thở dốc, bước chân loạng choạng, áo cưới đã nhàu nát vì gió sương.
Người canh cửa vừa định hỏi, hắn đã gạt qua, chạy thẳng vào trong.

Trong sảnh, Nhiếp Minh Quyết đang đi đi lại lại, vẻ mặt lo lắng khác hẳn ngày thường.
Thấy Kim Quang Dao xuất hiện, y lập tức chạy đến, nắm chặt vai hắn:

"A Dao! Ngươi đi đâu vậy? Ta tưởng... ngươi gặp chuyện rồi!"

Kim Quang Dao khẽ giật mình, đôi mắt ánh lên thoáng chốc bối rối.
Bàn tay Nhiếp Minh Quyết siết lấy tay hắn, hơi ấm lan ra khiến lòng hắn run nhẹ.

"Ta..." - hắn ngập ngừng, rồi cúi đầu, giọng trầm xuống, - "ta thấy có kẻ khả nghi quanh phủ nên đuổi theo. Ai ngờ hắn linh lực cao cường, ta đuổi mãi rồi bị mất dấu..."

Nhiếp Minh Quyết cau mày: "Ngươi thật là... sao không gọi người đi cùng? Nếu lỡ có chuyện-"

"Không sao cả." - Kim Quang Dao vội cắt lời, gượng cười. - "Ta ổn rồi, chỉ hơi mệt thôi."

Nhiếp Minh Quyết thở dài, đỡ hắn ngồi xuống.
"Thôi được, chỉ cần ngươi an toàn là tốt rồi. Sau này có chuyện, đừng tự mình làm liều nữa."

Kim Quang Dao gật đầu, ánh mắt khẽ cụp xuống.
Bên ngoài, gió đêm thổi vào khe cửa, mang theo hơi lạnh se sắt.

Trong lòng hắn, mọi ký ức vừa rồi vẫn còn rối bời - ánh mắt của Lam Hi Thần, nụ cười kia, giọng nói kia...
Hắn siết chặt tay áo, cố nén lại tiếng thở dài.

Có những chuyện - hắn thầm nghĩ, vĩnh viễn không nên để ai biết.

Kim Quang Dao cùng Nhiếp Minh Quyết trở lại tân phòng.
Trăng đã ngả về tây, khắp nơi yên ắng, chỉ còn tiếng gió lướt qua hành lang gỗ dài.

Vừa đến cửa, hai người đồng loạt khựng lại.
Trước cửa phòng, Nhiếp Hoài Tang đang ngồi bệt dưới đất, áo ngoài xộc xệch, tay còn cầm nửa vò rượu, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ.

Nhiếp Minh Quyết suýt chút bật cười, khẽ đỡ trán:
"Hoài Tang... chắc lại uống đến không biết trời trăng gì rồi."

Kim Quang Dao đứng bên, dù trong lòng vẫn còn mệt mỏi sau những chuyện vừa xảy ra, cũng không nhịn được mà mím môi cười.
"Ngày đại hỷ của huynh mà hắn uống thành thế này, quả là hết nói nổi."

Nhiếp Minh Quyết lắc đầu, khom người vỗ nhẹ vai đệ đệ:
"Hoài Tang, dậy nào. Không thể ngủ trước cửa phòng tân hôn của ta được đâu."

Nhiếp Hoài Tang mở mắt lờ đờ, nhìn hai người một lát rồi bật cười hềnh hệch:
"Đại ca, tam ca... ha, hai người thật là... thật là đẹp đôi!"
Nói xong lại ngã nghiêng sang một bên, ngủ tiếp như chẳng còn biết gì nữa.

Cả hai nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên ý cười.
Kim Quang Dao khẽ thở ra, nói nhỏ:
"Thôi, gọi người đưa hắn về phòng đi. Nếu để thế này, mai tỉnh dậy sẽ cảm lạnh mất."

Nhiếp Minh Quyết gật đầu, gọi hai người hầu đến dìu đệ đệ đi.
Khi hành lang lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn hai người đứng trước cửa, Kim Quang Dao chợt thấy lòng nhẹ hẳn - mọi hỗn loạn, sợ hãi, dường như tan biến theo tiếng cười vừa rồi.

Hắn quay sang nhìn Nhiếp Minh Quyết, khẽ nói:
"Hôm nay thật dài quá rồi, Minh Quyết."

Nhiếp Minh Quyết mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
"Ừ. Nhưng chỉ cần ngươi bình an, thì dài đến đâu ta cũng cam tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro