5

Lam Hi Thần trở về Cô Tô, bước đi thẳng tắp trong hành lang yên tĩnh, dáng vẻ vẫn điềm tĩnh, thanh cao như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt hắn lướt qua các đồ vật, từng chi tiết đều toát lên sự tinh tế và kiểm soát tuyệt đối, như thể mọi thứ xung quanh đều nằm trong tay y.

---

Trong lòng Kim Quang Dao, một mảnh cảm giác bất an vừa hình thành.
Y cảm nhận được cái gì đó sâu xa, khó nắm bắt, nhưng lại không có bằng chứng, chỉ biết rằng Lam Hi Thần có điều gì đó khiến hơi thở, bước đi và ánh mắt của y mang theo cảm giác nguy hiểm lặng lẽ.

Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng thở nhẹ của Kim Quang Dao.
Y đứng đó, trong lòng vừa lo lắng, vừa tò mò, cảm giác một lớp màn bí ẩn đang bao trùm Lam Hi Thần, khiến y không thể đoán trước được bước đi tiếp theo của hắn.

---

Giang Trừng đứng bên cửa sổ phòng mình, nhìn ra ngoài sân Giang phủ nhưng ánh mắt mơ hồ, không thấy gì rõ ràng.
Trong lòng hắn vẫn dậy sóng một cơn bất an khó tả.

"Lam Hi Thần... chuyện tối qua có phải sự thật ... ta đã làm gì với y?"

Mỗi câu hỏi đều khiến tim hắn thắt lại, đầu óc quay cuồng.
Hắn biết, dù Lam Hi Thần đã rời đi, sự thao túng và áp lực tâm lý vẫn bủa vây, không để hắn một phút nào yên.

Hắn đi lại trong phòng, tay siết chặt, cơ thể mệt mỏi ê ẩm, từng bước nặng nề.
Tinh thần và thể xác đều gần như kiệt quệ, nhưng sợ hãi và nghi ngờ vẫn nhấn chìm hắn, khiến bất cứ tiếng động hay bóng dáng nào bên ngoài cũng trở nên đáng ngờ.

Mỗi suy nghĩ đều xoay quanh Lam Hi Thần và hành vi tối qua, khiến Giang Trừng không thể định thần, không thể giải tỏa áp lực, chỉ biết tự trách mình và đồng thời lo lắng cho những bước đi tiếp theo.

Bầu không khí trong phòng ngột ngạt, nặng trĩu.
Giang Trừng, mặc dù là tông chủ, nhưng lúc này cảm giác như một con người bé nhỏ, dễ vỡ, hoàn toàn bị chi phối bởi cảm xúc, sự hoang mang và tội lỗi mà Lam Hi Thần gieo vào.


Lam Hi Thần đứng giữa Cô Tô, giọng nói điềm tĩnh vang lên, nhưng mang theo sự uy nghiêm và dứt khoát:

"Ta sẽ bế quan một thời gian. Trong thời gian này, không ai được phép quấy rầy."

Lời nói vừa dứt, tất cả đệ tử và quan khách đều im lặng, cảm nhận được sức nặng ẩn giấu trong câu tuyên bố.
Không chỉ là việc tu luyện, bế quan còn như một bức màn bí ẩn khép lại Lam Hi Thần với thế gian, khiến bất cứ ai từng tiếp xúc với y đều cảm thấy khoảng cách và uy lực.

Ở Giang gia, Giang Trừng nghe tin này, tim đập mạnh, bất an càng gia tăng.
Hắn biết, bế quan không chỉ là Lam Hi Thần tránh mặt, mà còn là bước đi trong âm mưu, khiến hắn phải tự xử lý mọi cảm giác tội lỗi và áp lực một mình.

Hắn đứng lặng, mắt tràn đầy hoang mang:
"Y... y lại rút lui... bỏ ta lại một mình sao...?"

Không còn sự hiện diện của Lam Hi Thần, Giang Trừng cảm giác mình càng nhỏ bé, cô độc, và lệ thuộc hơn bao giờ hết.
Mỗi bước đi, mỗi tiếng động trong Giang gia đều khiến tim hắn thắt lại, tinh thần gần như kiệt quệ dưới áp lực vô hình, trong khi Lam Hi Thần, từ xa, âm thầm quan sát và kiểm soát mọi phản ứng của hắn.

Bế quan, với Lam Hi Thần, không chỉ là thời gian tu luyện, mà là một mũi nhọn chiến lược, gia tăng sự lệ thuộc và tội lỗi trong tâm trí Giang Trừng - một bước hoàn hảo trong kế hoạch tinh vi của y.

Kim Quang Dao lặng lẽ thu thập những manh mối, ánh mắt sắc bén nhìn từng chi tiết nhỏ.
Cuối cùng, y tìm thấy bằng chứng rõ ràng, khiến lòng nghi ngờ trỗi dậy: nhị ca không đơn giản như vẻ ngoài thanh cao ôn nhu.

Y bước thẳng đến trước mặt Lam Hi Thần, giọng trầm mà nghiêm túc:

"Nhị ca chúng ta cần nói chuyện...! Ta thấy... chuyện này không đúng!"

Đang lúc Kim Quang Dao chất vấn, từ xa, tiếng chân hối hả vang lên, Giang Trừng chạy đến Cô Tô.
Hắn vừa chạy vừa thở hổn, đầu óc quay cuồng giữa cảm giác tội lỗi, bất an và lo lắng cho Lam Hi Thần.
Nghe thấy Kim Quang Dao đang chất vấn Lam Hi Thần, Giang Trừng dừng lại khựng người, tim đập mạnh, không biết nên can thiệp ra sao.

Bên trong phòng, không khí trở nên căng thẳng, một bên là Kim Quang Dao quyết tâm tìm sự thật, một bên là Lam Hi Thần vẫn điềm tĩnh, âm thầm thao túng, còn Giang Trừng đứng ngoài, bất an, hoang mang và lo lắng tột cùng.

Từng giây phút trôi qua, căng thẳng và áp lực tâm lý lan tỏa khắp căn phòng, tạo ra một bức tranh nội tâm phức tạp, nơi ba con người với những mục đích khác nhau đang đối đầu nhưng chưa ai kiểm soát được tình hình thực sự.

Lam Hi Thần đứng giữa phòng, ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói vang lên bình thản nhưng sắc bén như lưỡi dao:

"Đúng... tất cả những gì các ngươi nghĩ, ta đều thừa nhận là ta tung tin đồn."

Kim Quang Dao sững sờ, tay siết chặt chứng cứ trong lòng, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ:

> "Lam tông chủ... sao ngươi... ngươi lại...?"

Giang Trừng đứng gần cửa, tim đập dồn dập, toàn thân run rẩy. Cảm giác tội lỗi, bất an, sợ hãi tràn ngập, nhưng giờ đây cú sốc càng thêm dồn ép tâm trí hắn.
Hắn nhìn Lam Hi Thần, trong lòng vừa phẫn nộ, vừa sợ hãi, không biết phải phản ứng thế nào:

"Sao... sao y lại thừa nhận... tất cả...?"

Lam Hi Thần vẫn điềm tĩnh, nụ cười mờ ảo, từng lời thừa nhận vừa khẳng định sự toàn năng của y, vừa giáng một đòn tâm lý mạnh mẽ lên cả hai.
Kim Quang Dao và Giang Trừng đều cảm thấy bị cuốn vào mạng lưới mà y dệt sẵn, không còn đường thoát, chỉ biết đứng đó, trái tim dường như bị siết chặt, tinh thần căng thẳng đến cực điểm.

Phòng im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp và ánh mắt của ba người.

Chỉ trong chớp mắt, Lam Hi Thần ra tay.
Kim Quang Dao chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngất, cơ thể rơi xuống mềm nhũn như cánh hoa rơi giữa gió.

Giang Trừng nhìn thấy, phẫn nộ trào dâng, toàn thân run rẩy. Hắn lao vào, tay đấm, cước đá, từng cử động đều chứa đầy cơn giận.
Nhưng Lam Hi Thần, với vẻ điềm tĩnh tuyệt đối, nhẹ nhàng một cử chỉ, một trận tà thuật khiến Giang Trừng cũng gục xuống, mất sức, mắt mờ đi, toàn thân ê ẩm.

Trong khi cả hai bất tỉnh, Lam Hi Thần khẽ nhắm mắt, dùng tà thuật xóa ký ức Kim Quang Dao.
Từng ký ức, từng hình ảnh tối qua, từng nỗi sợ hãi và mọi chuyện liên quan đến việc bị bắt giữ và thao túng đều ngừng lại, dừng lại ngay vào lúc đêm tân hôn, trước khi Kim Quang Dao bị Lam Hi Thần bắt đi.

Khi tỉnh lại, Kim Quang Dao mở mắt, ánh mắt trong trẻo, ngơ ngác như chưa từng trải qua cơn ác mộng nào.
Y vẫn nhớ về đêm tân hôn bình thường, không hề hay biết mọi chuyện vừa xảy ra.

Còn Giang Trừng, nằm bên cạnh, mồ hôi chảy dài, trái tim nặng trĩu. Hắn nhìn Kim Quang Dao với cảm giác vừa phẫn nộ vừa bất lực.

Lam Hi Thần đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, nụ cười mờ ảo, nhìn hai người như đang quan sát trò chơi hoàn hảo mà y dày công dàn dựng, hài lòng với sự kiểm soát tuyệt đối của mình.

Kim Quang Dao, vẫn trong trạng thái mơ hồ, ngây thơ như chưa từng trải qua chuyện gì, được che mắt, không thể nhìn thấy Giang Trừng đang nằm đó, mồ hôi nhễ nhại, cơ thể còn ê ẩm và tâm trí đầy lo âu.

Y bước đi, bước chân vội vàng nhưng không rõ ràng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không thể hiện bất kỳ hiểu biết nào về những gì vừa xảy ra:
"Nhị ca ta... cáo từ, trở về Thanh Hà."

Giang Trừng nhìn theo, trái tim như bị bóp nghẹt. Hắn biết Kim Quang Dao sẽ không nhận ra những gì đã xảy ra, và mọi nỗ lực bảo vệ, mọi lo lắng, mọi tội lỗi giờ đây chỉ còn đè lên chính hắn.

Bên trong Giang Trừng, cảm giác bất lực, giận dữ và cô đơn đan xen. Hắn muốn chạy theo, muốn níu lại, nhưng Lam Hi Thần đã tạo ra khoảng cách hoàn hảo, khiến hắn không thể làm gì hơn ngoài chứng kiến người mình trân trọng rời đi.

Kim Quang Dao rời đi, bóng lưng khuất dần, để lại Giang Trừng một căn phòng trống trải và nỗi cô đơn trĩu nặng, nơi mà mọi ký ức bi kịch chỉ còn tồn tại trong tâm trí hắn, càng làm sâu thêm nỗi tội lỗi và bất an.

Lam Hi Thần đứng ngoài, như bóng ma vô hình, nhìn mọi thứ diễn ra, vừa kiểm soát, vừa thỏa mãn với kết quả hoàn hảo của kế hoạch, để lại Giang Trừng trong vòng xoáy cảm xúc không lối thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro