6

Lam Hi Thần đứng giữa Hàn Thất, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói điềm tĩnh nhưng sắc bén như dao:

"Giang Trừng... linh lực ngươi sẽ bị phong bế. Trong thời gian này, ngươi sẽ không thể làm gì ngoài... chịu đựng."

Một luồng khí tà lạnh lướt qua, bao trùm toàn bộ Hàn Thất.
Giang Trừng lập tức cảm nhận lực lượng trong cơ thể mình như bị trói chặt, từng năng lượng tu chân bị phong bế, cơ thể ê ẩm, chân tay nặng nề như chì.

Hắn cố gắng vận công, muốn phá phong ấn, nhưng mỗi động tác đều bị chặn đứng, như đang chống lại một bức tường vô hình.
Mồ hôi chảy dài, tim đập dồn dập, cảm giác bất lực và hoảng loạn tràn ngập.

Lam Hi Thần đi vài bước, từng bước đều toát ra quyền uy tuyệt đối, từng ánh mắt, từng cử chỉ đều khiến Giang Trừng cảm thấy mình như một con thú bị nhốt trong lồng, hoàn toàn không cách chống trả.

"Ngươi có thể giận, có thể hận, nhưng không thể làm gì hơn. Hãy ở đây... và nhận lấy kết quả từ hành động của chính mình."

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần, phẫn nộ đến mức cổ họng nghẹn lại, nhưng ngay cả tiếng thét cũng không thể phát ra.
Hắn bị nhốt trong Hàn Thất, linh lực bị phong bế, tinh thần gần như sụp đổ, chỉ còn lại nỗi giận dữ và bất lực trộn lẫn với tội lỗi và lo âu.

Lam Hi Thần đứng đó, ánh mắt điềm tĩnh, nụ cười mờ ảo, như đang quan sát một trò chơi hoàn hảo, nơi mà Giang Trừng bị dồn vào chân tường, lệ thuộc hoàn toàn vào y.

Lam Hi Thần đứng trước Giang Trừng, ánh mắt điềm tĩnh nhưng sắc bén, giọng nói vang lên trong Hàn Thất tĩnh lặng:

"Đêm đó... là ta cưỡng đoạt ngươi. Ngươi cũng nên biết điều đó."

Giang Trừng lùi lại, tim như ngừng đập, máu nóng trào lên mặt.
Cơn phẫn nộ dồn nén, hỗn loạn, cùng lúc cảm giác tội lỗi và bất lực tràn ngập trong từng sợi cơ thể.

"C-cái gì... sao ngươi dám...?"

Nhưng tiếng hét nghẹn lại nơi cổ họng. Linh lực bị phong bế, cơ thể nặng nề, không thể cử động, không thể phản kháng, chỉ còn lại nỗi căm phẫn bị dồn nén và trái tim gần như nổ tung.

Lam Hi Thần bước chậm, từng bước đều toát ra uy lực tuyệt đối:

"Ngươi có thể tức giận, có thể ghét, nhưng cũng chỉ biết chịu đựng. Không ai cứu ngươi, không ai có thể giúp ngươi."

Giang Trừng đứng đó, cảm giác như bị giam cầm cả thể xác lẫn tâm hồn.
Căm phẫn, bất lực, tội lỗi, và nỗi hoang mang xen lẫn, khiến tâm trí hắn gần như vỡ nát, không còn cách nào để thoát.

Lam Hi Thần chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, nụ cười mờ ảo, như đang ngắm nhìn một con người hoàn toàn rơi vào cạm bẫy tinh thần mà y dựng sẵn, thỏa mãn tuyệt đối với quyền lực và sự kiểm soát tuyệt đối của mình.

Bên ngoài Giang gia, lời đồn râm ran khắp nơi:

"Giang tông chủ... sau khi làm chuyện xấu hộ Lam Tông chủ... đã bỏ trốn khỏi Giang gia. Hiện giờ Giang gia như rắn mất đầu, chẳng ai kiểm soát nổi!"

Những lời đồn này như mũi dao vô hình, cứa vào tai các đệ tử Giang gia, tạo cảm giác hỗn loạn, sợ hãi và mất phương hướng.
Trong căn phòng Hàn Thất, Giang Trừng nghe được tin này, tim đập dồn dập, toàn thân run rẩy.
Hắn biết, bản thân vừa chịu áp lực từ Lam Hi Thần, vừa bị xã hội dồn ép, không còn đường lùi.

May mắn thay, Kim Lăng bên cạnh, giúp đỡ, chống đỡ một phần, nhắc nhở các đệ tử khác giữ trật tự, giảm bớt hỗn loạn.
Nhưng Giang Trừng, dù được bảo vệ phần nào, vẫn cảm giác cô đơn và tội lỗi bao trùm. Hắn là tông chủ, nhưng giờ đây lại khiến Giang gia như rắn mất đầu, không thể kiểm soát tình hình, không thể phản kháng trước Lam Hi Thần, và phải chứng kiến sự bất lực của chính mình trong mắt mọi người.

Ngoài ra, mỗi lời đồn, mỗi ánh mắt nghi ngờ từ đệ tử Giang gia càng nhấn chìm Giang Trừng trong nỗi căm phẫn, tội lỗi và lo âu, tạo nên bầu không khí bi kịch đậm đặc, nơi mà chỉ có Lam Hi Thần đứng ngoài, điềm tĩnh và kiểm soát mọi thứ.

Giang Trừng đứng trong Hàn Thất, toàn thân ê ẩm, linh lực bị phong bế, từng bước đi như mang theo cả núi nặng trên vai.
Mắt hắn đỏ ngầu, tay siết chặt, từng hơi thở dồn dập, tim đập như muốn vỡ tung.

Hướng về Lam Hi Thần, hắn gằn từng tiếng, giọng khàn đặc, chứa đầy căm phẫn và bất lực:

"Ngươi... ngươi... sẽ phải trả giá...!"

Nhưng tiếng gằn đó chỉ vang lên trong căn phòng trống trải, không thể làm gì hơn. Linh lực bị phong bế, cơ thể không cử động được, mọi hành động đều vô dụng trước quyền lực tuyệt đối của Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần bước chậm rãi, ánh mắt điềm tĩnh, không lời đáp trả, chỉ đứng đó như quan sát một con thú đang giãy giụa trong lồng, nụ cười mờ ảo hiện lên trên môi:

"Ngươi tức giận... tốt lắm. Ta muốn ngươi hiểu... ai mới thực sự kiểm soát tất cả."

Giang Trừng cố gắng hít sâu, muốn giằng co, muốn phản kháng, nhưng mỗi nỗ lực đều vô nghĩa, chỉ càng làm hắn cảm nhận rõ rệt sự bất lực, cô đơn và lệ thuộc tuyệt đối vào Lam Hi Thần.

Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ Hàn Thất như bị đóng băng, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập của Giang Trừng, tiếng thở đều của Lam Hi Thần, và nỗi căm phẫn hòa cùng tuyệt vọng tràn ngập không gian, tạo nên cảnh tượng tâm lý căng thẳng tột độ.


Giang Trừng đứng bất lực, toàn thân run rẩy, linh lực bị phong bế khiến hắn không thể phản kháng.
Lam Hi Thần bước tới gần, ánh mắt lạnh lùng, bước chân từng bước uy quyền như dồn ép toàn bộ không gian vào Giang Trừng.

Trước mặt hắn, Lam Hi Thần hùng hãn, thô bạo, cú hôn bất ngờ khiến Giang Trừng giật mình, cơ thể phản kháng vô vọng.
Hắn ghê tởm, tim như bị bóp nghẹt, nhưng không thể cử động hay chống lại:
"Ngươi... ngươi thật ghê tởm..."

Tiếng gằn đầy phẫn nộ vang lên, nhưng chỉ còn vang vọng trong Hàn Thất, không làm gì được Lam Hi Thần.
Hắn cảm nhận cả thân thể lẫn tâm hồn bị xâm chiếm, sự ghê tởm và căm phẫn đan xen, làm nỗi tội lỗi và tuyệt vọng dồn nén tột cùng.

"Ghét? Phẫn nộ? Tốt lắm. Ta muốn ngươi hiểu rõ... ai mới thực sự chi phối tất cả."

Giang Trừng đứng đó, tim đập dồn dập, mồ hôi lạnh tuôn trào, cảm giác bất lực và tội lỗi như trùm lên toàn bộ cơ thể.
Căn Hàn Thất im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn lại cơn giận dữ và ghê tởm không cách nào giải thoát của Giang Trừng, cùng sự điềm tĩnh, uy quyền tuyệt đối của Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần bật cười lớn, tiếng cười vang khắp Hàn Thất, vừa điềm tĩnh vừa chứa đầy uy quyền, khiến không gian như rung chuyển.

"Ban đầu... ta chỉ muốn phá nát danh dự ngươi làm ngươi tuyệt vọng... nhưng bây giờ... ta muốn... ngươi thuộc về ta."

Giang Trừng đứng đó, tim đập dồn dập, linh lực bị phong bế khiến hắn không thể phản kháng, chỉ còn lại cảm giác ghê tởm lẫn phẫn nộ, nhưng giờ đây trái tim hắn cũng bắt đầu rối loạn trước sự chi phối và uy lực tuyệt đối của Lam Hi Thần.

Ánh mắt Lam Hi Thần sáng lên tia thỏa mãn, mỗi cử chỉ, từng bước đi, từng hơi thở đều như dồn ép toàn bộ không gian vào Giang Trừng, khiến hắn cảm giác mình bị hoàn toàn giam cầm, cả về thể xác lẫn tâm hồn.

"Ngươi sẽ không thoát... không còn đường lùi. Ta muốn ngươi hiểu... mọi thứ của ngươi... đều thuộc về ta."

Giang Trừng, dù căm phẫn, dù ghê tởm, vẫn cảm nhận sức ép vô hình khiến tim mình loạn nhịp, tinh thần vừa căng thẳng vừa bị dồn nén đến cực điểm.
Lam Hi Thần lúc này không chỉ là kẻ thao túng, mà đã trở thành người chiếm hữu tuyệt đối, gieo cảm giác lệ thuộc và sợ hãi sâu sắc vào tâm trí Giang Trừng.

Hắn không nói thêm lời nào, nhanh chóng tiến đến bên Giang Trừng.

​Lam Hi Thần: "Ngươi đã là của ta, Vãn Ngâm. Ngươi muốn hận ta cũng được, muốn mắng ta cũng được. Nhưng thân thể này... nó đã thuộc về ta."

​Hắn cúi xuống, hôn mạnh lên môi Giang Trừng, một nụ hôn thô bạo, đầy chiếm hữu, không cho y kịp phản ứng.

​Giang Trừng vùng vẫy, giọng nghẹt lại: "Cút! Cút ngay, tên khốn! Ngươi... buông ta ra! Ta sẽ giết ngươi!"

​Lam Hi Thần không thèm để ý, một tay giữ chặt hai cổ tay y, tay kia xé toạc bộ y phục trắng muốt trên người Giang Trừng. Vải lụa rách toác, phơi bày cơ thể đầy dấu vết cũ.
​Giang Trừng mắt đỏ hoe: "Lam Hi Thần, ngươi đồ đê tiện! Ngươi có giỏi thì giết ta đi! Giết ta!"

​Lam Hi Thần đặt Giang Trừng nằm sấp xuống, đè lên người y.

"Giết ngươi? Không. Ta sẽ giữ ngươi, và ngươi sẽ là niềm an ủi của ta."
​Hắn đột ngột đánh vào mông Giang Trừng ba cái thật mạnh, tiếng chát chát chát vang vọng khắp Hàn Thất tĩnh mịch.

​Giang Trừng kinh hoàng, đau đớn: "Á! Tên súc sinh! Ngươi dám đánh ta! Ta sẽ phanh thây ngươi!"

​Giang Trừng vùng vẫy dữ dội, hai chân không ngừng đạp mạnh vào không khí, cố gắng thoát khỏi sự khống chế.
​Lam Hi Thần giữ chặt y, giọng lạnh lùng: "Không ngoan chút nào, Vãn Ngâm. Ngươi quá cứng đầu. Ngươi nên biết, bây giờ ngươi đã là tù nhân của ta."

​Hắn lật ngược Giang Trừng lại, đè nghiến y xuống giường, tách mạnh hai chân y ra. Lam Hi Thần không thèm chuẩn bị, hắn muốn sự chiếm đoạt đầy đau đớn này phải in sâu vào tâm trí Giang Trừng.

​Giang Trừng cơn đau đột ngột ập đến, nước mắt trào ra: "A! Đau! Lam Hi Thần! Ngươi cút ra! Ngươi... Đừng làm vậy! Cút!"

​Giang Trừng liên tục lấy tay đẩy lồng ngực Lam Hi Thần, nhưng sự khác biệt về sức mạnh và tu vi bị phong bế khiến y hoàn toàn vô dụng.

​Lam Hi Thần đã vào bên trong y, sự sảng khoái lan tỏa khiến hắn khẽ rên nhẹ.
​Lam Hi Thần: "Ư... Đúng là ngươi, Vãn Ngâm... Thật tuyệt vời."

​Giang Trừng do bị xâm nhập đột ngột, vô thức rên lên một tiếng nghẹn ngào: "Ưmm! Ta hận ngươi! Ta nguyền rủa ngươi! Lam Hi Thần, ta sẽ không tha cho ngươi!"

​Lam Hi Thần không để ý những lời mắng chửi cay độc, hắn ôm chặt Giang Trừng vào lòng, hôn khắp người y, từ cổ đến vai, để lại những dấu ấn đỏ tím.

​"Hận ta đi."
​Ở dưới, hắn thúc mạnh liên tục, không ngừng phát tiết.

​Giang Trừng vừa rên rỉ, vừa khóc, vừa chửi mắng: "A... Nhanh quá! Đồ khốn! Dừng lại! Lam Hi Thần! Ngươi là tên ma quỷ! Ta... Ta không muốn!"

​Lam Hi Thần hôn lên những giọt nước mắt của y: "Yên nào, Vãn Ngâm. Hưởng thụ đi... Ngươi đang rên vì ta..."

​Mỗi cú thúc của Lam Hi Thần như một lời khẳng định quyền sở hữu tàn bạo. Tiếng rên rỉ, tiếng va chạm và tiếng chửi rủa của Giang Trừng hòa vào nhau trong căn phòng đóng kín. Nước mắt không ngừng rơi, y không biết đây là lần thứ mấy mình bị làm.

Toàn bộ Hàn Thất trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp của Giang Trừng, cùng tiếng cười điềm tĩnh mà uy lực của Lam Hi Thần, tạo nên cao trào tâm lý đầy ám ảnh và kịch tính.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro