7
Đêm tối bao trùm Hàn Thất, chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua song cửa.
Giang Trừng nằm trên giường, toàn thân mệt mỏi, không thể phản kháng.
Lam Hi Thần bước tới, ánh mắt điềm tĩnh, từng cử chỉ đều uy quyền, chiếm hết tiện nghi trên người Giang Trừng.
Hắn cảm nhận từng hành động, từng nhịp cử động của Lam Hi Thần, tim đập dồn dập, cơ thể căng cứng, vừa ghê tởm vừa bất lực.
Giang Trừng gằn giọng, mắt đỏ ngầu, chửi thề đầy phẫn nộ:
"Ngươi... ngươi cầm thú... ngươi thật ghê tởm...!"
Nhưng tiếng chửi chỉ vang vọng trong Hàn Thất, không thể làm gì hơn, mọi nỗ lực phản kháng đều vô nghĩa.
Cảm giác bị chiếm đoạt toàn bộ, cả thể xác lẫn quyền tự chủ dồn ép hắn đến mức câm nín trong lòng, chỉ còn nỗi phẫn nộ và ghê tởm cháy rực trong tâm trí.
Lam Hi Thần, với vẻ điềm tĩnh tuyệt đối, không đáp lại lời chửi, chỉ nhìn Giang Trừng như đang quan sát một con thú hoàn toàn rơi vào quyền kiểm soát của mình.
Tiếng thở dồn dập, ánh mắt căng thẳng, nụ cười mờ ảo trên môi Lam Hi Thần - mọi thứ hòa quyện tạo nên khung cảnh căng thẳng, bi kịch và ám ảnh tâm lý cực độ.
Lam Hi Thần đứng trước Giang Trừng, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong sâu thẳm lại lóe lên cơn hứng thú kỳ quái mà trước đây hắn chưa từng có với bất kỳ ai.
Mỗi lời chửi, mỗi cử chỉ căm phẫn của Giang Trừng như kích thích trực tiếp cơn hứng thú của Lam Hi Thần, khiến hắn càng thỏa mãn, càng muốn chiếm trọn, càng muốn đẩy Giang Trừng vào trạng thái lệ thuộc và đau đớn tột cùng.
Giang Trừng, toàn thân bất lực, linh lực bị phong bế, cảm nhận từng bước đi, từng ánh mắt của Lam Hi Thần, nỗi đau thể xác xen lẫn nỗi đau tâm lý như bị dồn ép lên đến cực điểm.
Mỗi cử chỉ của Lam Hi Thần đều như kéo dài nỗi khổ của Giang Trừng, khiến trái tim hắn vừa căm phẫn, vừa sợ hãi, vừa hoang mang, hoàn toàn không thể phản kháng.
Lam Hi Thần, trong ánh mắt điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền, mỉm cười mờ ảo:
"Ngươi càng ghét, càng chống cự... ta lại càng muốn ngươi thuộc về ta. Nỗi đau của ngươi... càng làm ta hứng thú."
Giang Trừng mắt đỏ ngầu, mắng chửi bằng hết sức lực còn lại: "Lam Hi Thần! Đồ khốn nạn! Ngươi... Ngươi không phải người! Thả ta ra! Ta thề, ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh!
Lam Hi Thần không tức giận. Trái lại, hắn có vẻ thích thú trước cơn thịnh nộ vô ích này của Giang Trừng.
Lam Hi Thần mỉm cười dịu dàng đến rợn người: "Mắng nữa đi, Vãn Ngâm. Ngươi mắng càng nhiều, ta càng vui. Ít ra, ngươi còn chịu nói chuyện với ta."
Hắn lôi Giang Trừng lại gần, ôm xiết. Bàn tay Lam Hi Thần bắt đầu sờ soạng khắp cơ thể y. Cảm giác ghê tởm và lo sợ khiến Giang Trừng rung lên bần bật, mỗi nơi hắn chạm vào đều như bị điện giật.
Giang Trừng rùng mình, cố tránh né: "Không! Đừng chạm vào ta! Ngươi cút đi! Ư... Đừng..."
Lam Hi Thần không buông tha. Hắn túm tóc Giang Trừng, kéo đầu y lên, ép y phải nhìn thẳng vào hắn.
Lam Hi Thần: "Ta sẽ cho ngươi biết, ngươi đã thuộc về ai."
Hắn hôn lên mặt Giang Trừng, hôn lên trán, lên má, nơi những giọt nước mắt hận thù còn chưa khô.
Sau đó, Lam Hi Thần lại đưa thứ to lớn kia vào trong cơ thể đang căng cứng của Giang Trừng.
Giang Trừng gào thét đau đớn: "A! Đau! Lam Hi Thần! Ngươi làm gì vậy?! Cút! Đồ đê tiện!"
Lam Hi Thần thở dốc, giọng đầy thỏa mãn: "Bên trong ngươi thật ấm áp, Vãn Ngâm. Nơi này là của ta. Đừng cố gắng từ chối nữa."
Giang Trừng cảm thấy như bị xé toạc, y cố gắng vùng dậy nhưng bị Lam Hi Thần ghì chặt. Bên trong y, vật kia không ngừng ma sát, nóng rát và khó chịu tột độ.
Giang Trừng cố kìm nén tiếng rên, nước mắt giàn giụa: "Hừ... Ưm... Ta... Ta hận ngươi! Ngươi chết đi!"
Nhưng Lam Hi Thần cứ thông thả chà đạp bên dưới, cố ý giày vò y. Cơn đau và sự khó chịu kéo dài khiến Giang Trừng không thể kìm nén được.
Giang Trừng đau đớn tột cùng, rên lên: "A... Aaa! Dừng... Dừng lại... Khốn nạn!"
Lam Hi Thần thúc sâu, giọng khàn đặc: "Ngươi muốn ta dừng lại sao? Nhưng ta không muốn. Ngươi càng chửi, ta càng thích."
Giang Trừng cố đẩy người kia ra, nhưng thân thể y quá mệt mỏi, tu vi bị phong bế.
Lam Hi Thần mỉm cười, nụ cười của kẻ chiến thắng. Hắn túm chặt cả hai cổ tay Giang Trừng, xiết chúng lên đầu giường, khiến y hoàn toàn bất động. Sau đó, hắn cúi xuống hôn y.
Giang Trừng phát ra tiếng "Ưm... ưm... ưm" trong họng, cố gắng xoay mặt tránh đi nụ hôn ghê tởm đó, nhưng hắn vẫn chiếm đoạt được. Cơn đau thể xác và sự nhục nhã khiến y chỉ còn biết rên rỉ vô nghĩa.
Giang Trừng cảm nhận từng mũi đau len lỏi vào cơ thể và tâm hồn, nỗi bất lực và ghê tởm chồng chất.
Trong khoảnh khắc đó, Hàn Thất như ngưng đọng, chỉ còn cơn hứng thú đáng sợ của Lam Hi Thần và nỗi đau tột cùng của Giang Trừng, tạo nên cao trào tâm lý ám ảnh và bi kịch cực độ.
Khát Khao Chiếm Đoạt Không Ngừng
Cơ thể Giang Trừng đang rã rời, y nằm đó như một con rối bị giật dây, những tiếng rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng.
Nhưng Lam Hi Thần không hề có ý định dừng lại.
Hắn đột ngột lật mạnh Giang Trừng lại, khiến y nằm sấp. Tư thế này càng phơi bày sự bất lực của Giang Trừng và làm Lam Hi Thần dễ dàng chiếm đoạt hơn.
Giang Trừng kinh hãi tột độ, tiếng thét bị đè nén: "Á! Lam Hi Thần! Ngươi... Ngươi là đồ cầm thú! Ngươi không biết mệt sao?! Dừng lại!"
Lam Hi Thần không đáp lời, hắn chỉ cười khẽ, nụ cười mang theo sự điên dại của kẻ đã vượt qua mọi giới hạn. Hắn đè mạnh lên lưng Giang Trừng, đẩy vật kia sâu hơn.
Lam Hi Thần giọng trầm khàn, đầy dục vọng: "Ngươi nói đúng, Vãn Ngâm. Ta... không biết mệt. Cơ thể ngươi khiến ta say mê đến điên cuồng. Ta phải dùng hết sức lực để khắc sâu dấu ấn của mình lên ngươi."
Yếu huyệt của Giang Trừng bị Lam Hi Thần chà đạp không ngừng trong tư thế này, cảm giác sưng tấy, nóng rát trở nên dữ dội. Y cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên thảm hại, nhưng vô ích.
Giang Trừng rên rỉ đau đớn, nước mắt lăn xuống gối: "Ưmm... Hức! Đau... Quá sâu! Tên khốn! Đồ súc sinh! Ta hận ngươi! Aaa!"
Lam Hi Thần túm tóc y, buộc Giang Trừng phải ngẩng đầu lên, để lộ cái cổ thon gầy.
Hắn gặm cắn, để lại những dấu hôn đỏ tím.
"Hận đi, Vãn Ngâm. Hận thù của ngươi... chỉ khiến ta hưng phấn hơn thôi."
Hắn lại tăng tốc, thúc mạnh và liên tục.
Giang Trừng cơ thể run rẩy dữ dội, tiếng rên bị bóp nghẹt: "Ưm... Lam Hi Thần! Ta... tha cho ta! Ngươi... Nhanh quá! Đừng... A... Áaa!"
Lam Hi Thần ghé sát tai y, nói bằng giọng dịu dàng nhất, nhưng lời nói lại mang đầy sự chiếm hữu kinh hoàng:
Lam Hi Thần: "Ngươi thuộc về ta, Vãn Ngâm. Ta sẽ dùng ngươi để quên đi mọi khổ đau. Và ngươi... ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi ta được nữa."
Giang Trừng cảm thấy như linh hồn bị rút cạn, y cố gắng nhấc tay lên lần cuối, muốn vung Tử Điện, nhưng y chỉ có thể cào vào giường. Sự dày vò kéo dài như vô tận, cho đến khi ý thức của Giang Trừng tan biến vào bóng tối thêm lần nữa.
Ánh bình minh len qua song cửa, chiếu lên Hàn Thất tĩnh lặng.
Giang Trừng nằm đó, toàn thân tàn tạ, cơ thể ê ẩm sau một đêm vật lộn.
Mắt hắn đờ đẵng, nhìn trống rỗng, từng nhịp thở yếu ớt, như không còn đủ sức lực để chống cự hay phản kháng.
Lam Hi Thần ngồi bên, ánh mắt điềm tĩnh, bàn tay nâng đỡ, ôm Giang Trừng vào trong vòng tay mình.
Mọi sự căng thẳng, nỗi đau, ghê tởm, phẫn nộ của Giang Trừng bây giờ đều bị gói gọn trong vòng tay uy quyền tuyệt đối của Lam Hi Thần.
Dù Giang Trừng vẫn còn ánh mắt phẫn nộ, nhưng cơ thể tàn tạ khiến hắn không còn cách nào phản kháng, chỉ biết nằm đó, bất lực và mệt mỏi, hoàn toàn lệ thuộc vào Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần khẽ mỉm cười, giọng nói điềm tĩnh:
"Ngươi đã mệt rồi... hãy nghỉ đi. Mọi thứ... đều thuộc về ta."
Cảm giác bị kiểm soát, bị chiếm hữu hoàn toàn len vào từng tế bào của Giang Trừng, tâm trí hắn hỗn loạn giữa căm phẫn, ghê tởm và bất lực, còn Lam Hi Thần thì điềm tĩnh, toàn quyền trong tay, tạo nên cao trào tâm lý đầy ám ảnh.
Trước mặt y là Lam Hi Thần - vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt lạnh đến mức khiến máu trong người như đông lại.
Một luồng giận dữ dâng lên, Giang Trừng muốn vùng dậy, muốn bóp nát thứ giả dối trước mắt, nhưng cơ thể quá yếu, tay chỉ khẽ run lên giữa không trung rồi rơi xuống.
Lam Hi Thần nhìn y, khóe môi khẽ cong, một nụ cười mơ hồ - không hẳn là vui, cũng không hẳn là thương hại, mà giống như một kẻ đang ngắm nhìn chiến lợi phẩm mà mình vừa chiếm được.
"Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó... càng khiến ta muốn giữ ngươi lại lâu hơn."
Giang Trừng siết chặt tay, căm phẫn và nhục nhã hòa vào nhau. Hắn muốn nói, muốn gào, nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ còn tiếng thở khàn yếu vang trong căn phòng lạnh buốt.
Lam Hi Thần vẫn nhìn y, điềm tĩnh, ung dung, một sự im lặng tàn nhẫn bao trùm giữa hai người.
Tin đồn về Giang Trừng lan khắp tu giới, khiến Giang gia lao đao.
Chỉ còn lại Kim Lăng đôi mắt tuổi trẻ nhưng mang theo nỗi quyết tâm rực lửa không tin cữu cữu mình lại làm ra chuyện như thế.
Suốt nhiều ngày, Kim Lăng lục tung từng manh mối, hỏi han khắp nơi. Mỗi lời đồn, mỗi mảnh vụn thông tin đều được cậu cẩn thận ghi nhớ, ráp nối.
Và cuối cùng, mọi dấu vết đều dẫn về một cái tên - Lam Hi Thần.
Mang theo hy vọng mong manh tìm lại chân tướng, Kim Lăng vội vã đến Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Nhưng khi vừa đặt chân đến, Tư Truy cùng Cảnh Nghi đã bước ra chặn lại.
"Xin lỗi Kim công tử," Tư Truy nghiêm giọng, "Tông chủ hiện đang bế quan, không thể tiếp khách."
Kim Lăng cau mày, siết chặt nắm tay:
"Ta chỉ muốn hỏi một câu! Một câu thôi! Việc của cữu cữu ta có liên quan đến Lam tông chủ?"
Cảnh Nghi khẽ liếc Tư Truy, giọng trầm xuống:
"Tông chủ đã căn dặn... không ai được nhắc đến chuyện đó."
Câu nói ấy như một lưỡi dao lạnh lẽo cắm vào lòng Kim Lăng
"Nếu bọn họ không nói thật... ta sẽ tự mình tìm ra."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro