9
Giang Trừng mở mắt, ánh sáng trong hàn thất nhập nhòe như sương mù.
Cổ họng y khô rát, hơi thở đứt quãng, ý thức vẫn chưa thoát khỏi cơn ảo cảnh vừa rồi.
Những hình ảnh đan xen - Liên Hoa Ổ, Giang Gia, Lam Hi Thần, khói lửa, tiếng gào cứ thay nhau vụt qua, như ai đó khắc sâu vào trí nhớ.
Y cố hít một hơi thật sâu, nhưng lồng ngực lại nghẹn lại, nỗi sợ và giận hòa lẫn thành cơn cuộn trào không tên.
"Tại sao... lại là ta?"
Giọng nói run rẩy, khàn đến lạc đi.
Giang Trừng đưa tay ôm đầu, nước mắt bất giác rơi, từng giọt rơi xuống cổ tay.
Y không biết mình đang khóc vì sợ, vì giận, hay vì những điều đã tan vỡ trong lòng quá lâu.
Lam Hi Thần đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn y.
Ánh mắt hắn thoáng dao động, nhưng rất nhanh trở lại bình thản.
Giọng nói vang lên, lạnh nhạt mà xa xăm:
"Ngươi nên nghỉ đi, Giang Trừng. Cơn mê kia... chỉ là phản ứng của tâm ma trong ngươi thôi."
Giang Trừng ngẩng lên, ánh mắt đỏ hoe, nhìn hắn như muốn xé toang vẻ bình thản kia.
"Không... là ngươi... ngươi làm gì ta..."
Lam Hi Thần im lặng một lát, rồi khẽ đáp:
"Ta chỉ cho ngươi thấy con người thật của mình."
Câu nói ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng rơi vào tai Giang Trừng lại nặng như ngàn cân.
Y cúi đầu, không còn sức để phản kháng, chỉ còn tiếng nức nghẹn len qua kẽ răng.
Lam Hi Thần nhìn người trước mặt - ánh mắt trống rỗng, nước mắt còn vương nơi khóe mi, cả thân thể run rẩy vì mệt mỏi.
Một thoáng im lặng dài, chỉ có tiếng dây xích khẽ leng keng vang lên trong hàn thất.
Cuối cùng, hắn đưa tay.
Một luồng linh lực nhẹ tỏa ra, xích sắt rơi xuống đất kêu lên tiếng lạnh buốt.
Giang Trừng khẽ động, nhưng không còn sức để đứng dậy.
Ánh mắt y đờ đẫn, chỉ nhìn vào khoảng không trống rỗng.
Lam Hi Thần cúi xuống, nhìn thật lâu nơi ngực hắn có thứ gì đó thoáng siết lại.
Không rõ là hối hận, thương hại, hay chỉ là cảm xúc khó gọi tên đang dần chiếm lấy lý trí.
Hắn thở ra, giọng trầm thấp:
"Đừng cố nữa. Ta không muốn thấy ngươi tự hủy mình như thế."
Rồi hắn đỡ lấy người Giang Trừng, nhẹ nhàng đặt y nằm lại trên giường.
Y không phản ứng, chỉ khẽ run, mí mắt nặng nề khép lại.
Lam Hi Thần đứng lặng bên cạnh rất lâu.
Ánh nến phản chiếu gương mặt hắn nửa sáng, nửa tối, như chính lòng hắn đang chia làm hai nửa đối nghịch.
"Giang Trừng..." - hắn khẽ gọi, giọng mang theo nỗi gì đó lạ lùng
"Ngươi khiến ta không biết nên hận... hay nên giữ."
Tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm trên giường Lam Hi thần. Trong thoáng chốc, đầu óc trống rỗng, chỉ có tiếng tim đập dồn dập vang lên trong lồng ngực.
Hơi thở gấp gáp, y đưa tay kiểm tra quần áo trên người từng lớp vải, từng nút áo, tất cả đều ngay ngắn như chưa từng bị động chạm.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, rồi mới dần dần dịu lại thành một tiếng thở phào nặng nề.
"Không có gì... may là..."
Giọng y khàn đặc, dừng lại giữa chừng.
Nhưng nỗi bất an trong lòng vẫn không tan. Căn phòng im ắng đến lạ thường chỉ còn tiếng gió lùa khe khẽ qua khe cửa hàn thất.
Trên bàn, một chén thuốc vẫn còn tỏa hơi ấm, mùi thảo dược hòa lẫn chút hương trầm thoang thoảng thứ mùi đặc trưng của Cô Tô.
Giang Trừng khẽ cau mày.
Y nhớ rõ trước khi ngất, Lam Hi Thần đã làm gì nỗi sợ, nỗi đau, cơn tức giận vẫn còn nguyên trong từng mạch máu.
"Không thể nào hắn lại thay đổi thái độ dễ dàng như vậy," Giang Trừng nghĩ, lòng càng thêm cảnh giác.
Bước xuống giường, y cố gắng gom chút linh lực còn sót lại để dò xét xung quanh.
Nhưng không ngoài dự đoán - linh lực vẫn bị phong tỏa, cả căn hàn thất như một lồng giam vô hình.
"Lam Hi Thần..." - y nghiến răng khẽ gọi, giọng trầm thấp đầy hận ý:
"Ngươi nghĩ giam ta lại như vậy sẽ khiến ta khuất phục sao?"
Ngay khi lời nói rơi xuống, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất khẽ.
Từng nhịp chậm rãi, chắc chắn quen thuộc đến mức khiến Giang Trừng siết chặt nắm tay.
Cửa mở ra, Lam Hi Thần xuất hiện.
Vẻ mặt hắn điềm tĩnh, mang theo một bình thuốc nhỏ, ánh mắt trầm như nước.
"Ngươi tỉnh rồi."
Giang Trừng nhìn hắn, nụ cười lạnh nhạt thoáng qua trên môi.
"Ngươi còn muốn diễn trò gì nữa đây, Lam Tông chủ?"
"Lam Hi Thần, ngươi muốn làm gì-"
Chưa kịp dứt lời, Giang Trừng bỗng cảm thấy eo mình bị siết chặt, cả người bị kéo mạnh vào vòng tay cứng rắn của đối phương.
Cằm hắn khẽ hạ xuống, rồi một nụ hôn mạnh bạo đè lên môi y thô bạo, chiếm đoạt, không cho Giang Trừng chút cơ hội chống cự.
Giang Trừng giật thót, toàn thân run lên.
Y cố gắng vùng vẫy, hai tay chống lên ngực hắn, nhưng Lam Hi Thần như tảng đá, không hề nhúc nhích.
"Buông... buông ra...!" - Giang Trừng nghiến răng, giọng nghẹn lại, vừa phẫn nộ vừa hoảng loạn.
Nhưng bàn tay Lam Hi Thần càng siết chặt hơn, cánh tay rắn chắc khóa chặt eo y, môi hắn lại càng dán chặt, nụ hôn từ cưỡng ép dần biến thành một chuỗi động tác điên cuồng, cuốn lấy hơi thở của Giang Trừng.
Một lát sau, hắn mới khẽ buông ra.
Đôi mắt Lam Hi Thần hơi nheo lại, hơi thở hắn có chút gấp, nhưng giọng nói vẫn trầm tĩnh đến đáng sợ:
"Giang Trừng, đừng giãy nữa... càng phản kháng, ta lại càng muốn giữ ngươi bên cạnh."
Giang Trừng ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn căm hận, hơi thở vẫn chưa ổn định.
"Ngươi điên rồi... Lam Hi Thần, ngươi thật sự điên rồi!"
Hắn khẽ cười, ngón tay vuốt dọc theo gò má y, động tác dịu dàng nhưng mang theo sự chiếm hữu rợn người.
"Có lẽ vậy. Nhưng từ khi ngươi bước vào đời ta, ta đã chẳng còn biết thế nào là lý trí nữa."
Lam Hi Thần chưa kịp nói thêm, Giang Trừng đã mạnh mẽ đẩy hắn ra, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
"Ngươi có còn biết xấu hổ không, Lam Hi Thần!?"
Giọng nói của y vang lên khàn khàn, nhưng từng chữ như dao cứa vào không khí. Y đưa tay tát mạnh vào mặt hắn, tiếng "chát" vang lên lạnh buốt giữa căn hàn thất yên tĩnh.
Lam Hi Thần khẽ nghiêng đầu, vệt đỏ hiện rõ trên má, song ánh mắt hắn lại càng sâu và tối hơn. Hắn đưa tay chạm lên nơi vừa bị tát, cười khẽ, một nụ cười đầy nguy hiểm.
"Giang Tông chủ quả nhiên có khí phách..."
"Nhưng đáng tiếc..."
Hắn bước lên một bước. Giang Trừng lùi một bước.
Hắn lại tiến thêm một bước, Giang Trừng lùi đến khi lưng chạm tường, không còn đường thoát.
"Ngươi càng giãy, ta càng muốn xem... giới hạn của ngươi ở đâu."
Giang Trừng nghiến răng, tay run lên vì tức giận, gằn từng chữ:
"Ngươi không xứng nhắc đến hai chữ giới hạn! Ngươi là kẻ đáng khinh nhất mà ta từng gặp!"
Lời vừa dứt, Lam Hi Thần chợt cười khẽ, nhưng trong ánh mắt ấy không còn sự bình tĩnh của Trạch Vũ Quân nữa - chỉ còn lại cơn cuồng nộ bị kìm nén.
Một luồng linh lực bùng nổ khiến căn phòng như chấn động, hắn vươn tay bóp lấy cằm Giang Trừng, ép y ngẩng đầu nhìn mình.
"Đừng mắng nữa, Giang Trừng."
"Ngươi càng mắng, ta càng không muốn buông."
Giang Trừng không chịu thua, dùng hết sức tát thêm một lần nữa, ánh mắt như lửa cháy:
"Vậy thì cứ thử xem! Dù chết, ta cũng sẽ không để ngươi được toại nguyện!"
Lời vừa dứt, Lam Hi Thần bỗng xoay người, ép chặt y vào tường, tiếng va chạm vang lên "rầm" một tiếng.
Cánh tay hắn giữ chặt vai Giang Trừng, hơi thở phả sát cổ y - vừa lạnh vừa nóng, hỗn loạn đến cực độ.
Luồng linh lực cuộn quanh người hắn như muốn bóp nghẹt cả không khí trong phòng.
Hắn ném Giang Trừng lên giường, tiếng va chạm vang lên khô khốc.
"Giang Trừng, ngươi còn giả vờ trong sạch gì nữa?"
Giọng hắn lạnh và sắc như dao, từng chữ cứa sâu vào lòng người.
Giang Trừng chống tay ngồi dậy, ánh mắt đỏ hoe vì tức giận:
"Câm miệng! Ngươi đã biến thành thứ gì rồi hả, Lam Hi Thần!? Còn dám nói ta giả vờ?"
Lam Hi Thần nghiến răng, bước đến gần, nhưng Giang Trừng nhanh như chớp tung chân đá mạnh vào hắn. Hắn loạng choạng lùi lại, máu rỉ nơi khóe miệng.
Giang Trừng thở hổn hển, tay vẫn nắm chặt kiếm gãy trên giường, sẵn sàng phản kháng đến cùng.
"Ngươi cứ thử tiến thêm một bước nữa xem!"
Hai người đứng đối diện, không còn ranh giới giữa thù hận và chấp niệm, chỉ còn lại ngọn lửa cuồng vọng và tuyệt vọng đang thiêu đốt cả hai.
Giang Trừng vùng vẫy đến kiệt sức, nhưng linh lực bị phong ấn khiến mọi phản kháng đều vô dụng.
Lam Hi Thần như một cơn cuồng phong lạnh lẽo, dồn ép y bằng cả sức mạnh và ý chí, không cho y một kẽ hở nào để thoát.
Hắn không nói lời nào, nhanh chóng đè Giang Trừng xuống giường.
Giang Trừng kinh hoàng tột độ: "Không! Lam Hi Thần! Ngươi cút đi! Đừng chạm vào ta! Ta sẽ giết ngươi!"
Lời đe dọa vô ích của Giang Trừng chỉ khiến Lam Hi Thần thích thú. Hắn cúi xuống, cắn mạnh vào một bên ngực Giang Trừng, cắn đến mức bật cả máu và để lại một dấu răng sâu hoắm.
Giang Trừng gào lên đau đớn: "Aaa! Đau! Tên súc sinh! Buông ra! Ngươi muốn giết ta sao?!"
Lam Hi Thần rời khỏi vết cắn, liếm nhẹ lên vết thương đang rỉ máu. Vùng ngực Giang Trừng sưng đỏ lên, nổi bật trên làn da trắng.
giọng trầm khàn: "Ta chỉ đang đánh dấu ngươi thôi, Vãn Ngâm. Ngực ngươi thật mềm mại, ta muốn nó vĩnh viễn mang dấu ấn của ta."
Sau đó, hắn đột ngột lôi Giang Trừng xuống giường và đưa y đến chiếc bàn gỗ lạnh lẽo trong phòng.
Giang Trừng hoảng loạn, cố gắng đạp và cào cấu "Không! Đồ điên! Ngươi muốn làm gì?! Ta không đi! Thả ta ra!"
Y lợi dụng một thoáng sơ hở, cố gắng chạy trốn về phía cánh cửa.
Giang Trừng gào thét: " Ta phải ra ngoài! Cứu! Cứu ta với!"
Nhưng Lam Hi Thần nhanh hơn. Hắn kéo mạnh Giang Trừng lại, tay còn lại nắm chặt lấy chân y, đẩy y ngã sấp lên chiếc bàn lạnh lẽo.
giọng lạnh lùng: "Ngươi muốn chạy trốn? Đừng mơ, Vãn Ngâm. Ngươi là của ta, và ta sẽ không để ngươi đi đâu cả."
Giang Trừng cố gắng chống tay, dùng hết sức bình sinh để đẩy mình ra xa, nhưng Lam Hi Thần đã sâm nhập vào bên trong y từ phía sau một cách tàn nhẫn và không hề báo trước.
Giang Trừng hét lên vì cơn đau đột ngột, tiếng rên bị bóp nghẹt: "Á! Lam Hi Thần! Ngươi là ác quỷ! Ta đau! Quá đau!"
Giang Trừng cảm nhận được sự phóng đãng, tàn bạo của Lam Hi Thần. Cái lạnh của mặt bàn và cái nóng rực từ phía sau khiến y muốn phát điên.
Lam Hi Thần thúc mạnh, ghé sát tai Giang Trừng"Ngươi đã cố gắng chạy trốn, Vãn Ngâm. Ngươi phải bị trừng phạt."
Hắn nắm tóc y, buộc Giang Trừng phải ngửa cổ lên trong đau đớn.
Giang Trừng rên rỉ, tiếng khóc hòa lẫn tiếng rên: "Ưmm... Hức! Đừng! Lam Hi Thần, ta hận ngươi! Ngươi... ngươi đang làm ta phát điên!"
Lam Hi Thần tăng tốc, hoàn toàn không màng đến sự giày vò thể xác của Giang Trừng.
Lam Hi Thần: "Ta thích sự nóng bỏng này, Vãn Ngâm. Ngươi thật tuyệt vời khi bị đè nén. Cứ tiếp tục chống cự đi, ta thích nhìn ngươi đau đớn."
Giang Trừng tiếng rên ngày càng lớn, không thể kiểm soát: "Aaa... Dừng lại! Ta... tha cho ta! Ngươi... Ngươi là một thằng khốn! Ta sẽ nguyền rủa ngươi đến chết! Á... Á..."
Lam Hi Thần thúc liên tục cho đến khi cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm trong sự đau đớn và hận thù. Sau đó, hắn nhấc bổng Giang Trừng khỏi mặt bàn, không chút dịu dàng, rồi quăng y lại lên giường.
Lam Hi Thần thở dốc, thỏa mãn tột cùng "Ngươi đã học được bài học chưa, Vãn Ngâm? Ngươi không thể thoát khỏi ta."
Giang Trừng nằm đó, ý thức chập chờn sau cơn giày vò tàn bạo trên bàn gỗ. Y chưa kịp lấy lại hơi, chưa kịp gạt đi những giọt nước mắt nhục nhã, Lam Hi Thần đã quay lại.
Hắn lại lôi Giang Trừng lên, không hề có sự dịu dàng, kéo mạnh y lên giường một lần nữa, để y nằm ngửa, hoàn toàn phơi bày trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng bế quan.
Giang Trừng mệt mỏi đến cùng cực, tiếng nói chỉ còn là tiếng rên rỉ nghẹn "Ưmm... Dừng... Lam Hi Thần... Ta van ngươi... Hức..."
Lam Hi Thần không hề nghe thấy lời cầu xin thảm hại đó. Hắn cúi xuống, hôn lên những dấu vết cũ và mới trên cơ thể Giang Trừng.
Lam Hi Thần giọng dịu dàng đến lạnh lùng "Sao lại van xin ta? Ngươi vốn kiêu ngạo như vậy mà. Ngươi phải mạnh mẽ lên, Vãn Ngâm. Ta muốn thấy ngươi chống cự..."
Hắn lật Giang Trừng nghiêng sang một bên, dùng lực mạnh mẽ giữ chặt hông y.
cơn đau lại ập đến, gào lên trong bất lực "Á! Đau! Lam Hi Thần! Ngươi là quỷ! Ngươi không phải người! Thả ta ra!"
Lam Hi Thần lại sâm nhập vào y, lần này hắn thúc vào rất sâu và nhanh, như muốn xé toạc mọi giới hạn của Giang Trừng.
Lam Hi Thần hạnh phúc một cách điên dại"Nhìn ngươi đau đớn như thế này, ta lại càng... càng không thể dừng lại. Ngươi có biết, ngươi đang khiến ta điên cuồng vì ngươi không?"
Giang Trừng cảm thấy cơ thể bị cưỡng chế, sự đau rát mãnh liệt khiến y chỉ có thể rên rỉ không ngừng, tiếng mắng chửi đã biến thành những tiếng than khóc nghẹn ngào.
Giang Trừng rên rỉ không dứt "A... Nhanh... Quá nhanh! Lam Hi Thần! Ngươi muốn ta chết sao?! Ta hận... Hức... Ưmm... Đau! Quá đau!"
Hắn túm tóc y, buộc y phải quay lại nhìn mình, để Lam Hi Thần có thể nhìn thấy sự giày vò và nước mắt trong mắt y.
"Ngươi sẽ không chết đâu, Vãn Ngâm. Ngươi phải sống... sống để cảm nhận sự chiếm hữu của ta, sống để thấy mình hoàn toàn thuộc về ta."
Lam Hi Thần tăng tốc thúc mạnh, lặp đi lặp lại hành động tàn nhẫn và chiếm đoạt.
Giang Trừng gào thét "Aaa! Lam Hi Thần! Dừng... Ta không chịu nổi nữa!"
Giang Trừng cắn vào vai Lam Hi Thần, máu rỉ ra, nhưng Lam Hi Thần chỉ siết chặt y hơn, hôn lên vết cắn như một sự chấp nhận. Hắn tiếp tục hành vi bạo tàn cho đến khi Giang Trừng hoàn toàn gục ngã, mất hết ý thức lần nữa.
Dù Giang Trừng đã gục ngã vì kiệt sức, Lam Hi Thần vẫn chưa thỏa mãn. Hắn đẩy y lên phía đầu giường.
Lam Hi Thần thở dốc, giọng khàn đặc vì dục vọng: "Chưa hết đâu, Vãn Ngâm. Ta muốn chiếm trọn ngươi, từ thể xác đến linh hồn."
Hắn đổi tư thế, kéo Giang Trừng ngồi dậy, lưng y tựa vào ngực Lam Hi Thần. Tư thế này khiến Giang Trừng hoàn toàn bị động, không thể cử động.
Giang Trừng mơ hồ, tiếng rên rỉ yếu ớt: "Ưm... Đừng... Ta mệt rồi..."
Lam Hi Thần siết chặt eo Giang Trừng, giữ y thật gần. Sự sâm nhập tiếp tục sâu và mạnh mẽ hơn trong tư thế này.
ghé sát tai y, giọng đầy chiếm hữu "Ngươi không được mệt, Vãn Ngâm. Ta muốn ngươi khắc cốt ghi tâm khoảnh khắc này."
Hắn bắt đầu thúc mạnh và dồn dập, mỗi cú thúc như một lời khẳng định quyền sở hữu tàn bạo.
Giang Trừng khó thở, rên lớn "A! Lam Hi Thần! Quá sâu! Dừng... Aaa!"
Lam Hi Thần không ngừng tấn công, hoàn toàn bị cơn chiếm đoạt điên cuồng chi phối.
Lam Hi Thần: "Ta sẽ không dừng lại. Ta muốn ngươi cảm nhận được ta, cảm nhận được sự hận thù, sự chiếm hữu mà ngươi đã gây ra cho ta!"
Hắn cúi xuống, hôn lên cổ Giang Trừng, vừa hôn vừa hành động bạo tàn bên dưới.
Giang Trừng hoàn toàn mất kiểm soát, tiếng rên rỉ đau đớn xen lẫn mệt mỏi: "Ưmm... Hức! Đau... Cút! Ta... Aaa! Lam Hi Thần!"
Cuối cùng, Lam Hi Thần gầm lên một tiếng thỏa mãn và bắn toàn bộ vào bên trong cơ thể Giang Trừng.
Lam Hi Thần ôm chặt y, giọng đắc thắng "Ngươi là của ta, Vãn Ngâm! Hoàn toàn là của ta! Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện thoát khỏi ta!"
Giang Trừng nằm trong vòng tay kẻ thù, hoàn toàn bất động, chỉ còn biết khóc nấc trong sự nhục nhã tột cùng.
Đêm dài như bất tận - chỉ còn lại tiếng gió, tiếng thở dồn dập, và sự tuyệt vọng tràn ngập trong lòng Giang Trừng.
Khi trời vừa hửng sáng, mọi thứ trở nên yên lặng đến đáng sợ.
Giang Trừng nằm đó, ánh mắt trống rỗng, trong lòng chỉ còn lại sự hận thù và tủi nhục sâu sắc.
Y không còn tin nổi Lam Hi Thần - kẻ mà trước đây mình từng xem là người chính trực, ôn hòa, lại có thể nhúng tay vào bóng tối đến mức ấy.
"Ngươi thắng rồi, Lam Hi Thần."
"Nhưng thắng bằng cách này... đáng tự hào lắm sao?"
Lam Hi Thần không đáp, chỉ quay lưng lại, bước đi giữa ánh sáng mờ nhạt của bình minh.
Giang Trừng nhìn theo bóng hắn, trong lòng khắc sâu một lời thề:
"Nếu còn một hơi thở, ta cũng sẽ khiến ngươi phải trả giá."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro