10

Giang Trừng gục xuống bên mép giường, cả người như bị rút sạch sức lực.
Không còn nước mắt, chỉ còn một cơn mệt mỏi và lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Y cố mở mắt, nhưng mi mắt nặng trĩu, tâm trí hỗn loạn - chỉ có những mảnh ký ức rời rạc đâm vào đầu, đau buốt.

Bên ngoài, ánh sáng mờ của buổi sớm len qua khe cửa, rọi xuống sàn đá lạnh.
Mỗi tia sáng đều khiến y thấy nhức nhối như phơi bày vết thương trong lòng, thứ không ai có thể nhìn thấy được.

"Lam Hi Thần..."
"Ngươi hủy ta rồi."

Một tiếng thì thầm yếu ớt, nhưng chứa cả nỗi đau và thù hận chồng chất.
Giang Trừng khép mắt lại, để mặc bản thân chìm vào giấc ngủ mệt mỏi,
một giấc ngủ không yên, đầy mộng mị và ác mộng đan xen.

Giang Trừng khẽ động, cơn đau từ khắp cơ thể khiến y nhăn mặt.
Mỗi hơi thở như có kim đâm, nhưng y vẫn gượng dậy, run rẩy kéo lại y phục, cài chặt đai áo.
Tóc rối, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong ánh mắt đã không còn sự hoang mang của đêm qua - chỉ còn lại ý chí sống sót và căm phẫn.

Y dò dẫm quanh hàn thất lạnh lẽo, từng bước.
Bên ngoài là im lặng tuyệt đối, chỉ nghe tiếng gió rít qua khe cửa.
Giang Trừng hít sâu một hơi, đang định dùng linh lực thử phá phong ấn thì -

"Kẹt..."

Cánh cửa hàn thất từ từ mở ra.
Ánh sáng từ hành lang chiếu rọi vào, soi rõ bóng một người mặc bạch y thanh nhã, thần sắc kinh hoảng khi ánh mắt rơi trúng Giang Trừng.

"Giang... Giang Tông chủ!?"

Tư Truy không tin nổi vào mắt mình.
Hắn từng nghe rằng Giang Trừng đã "bỏ trốn".
Nhưng giờ đây, người đang đứng trước mặt hắn, gầy gò, tái nhợt, đầy vẻ mệt mỏi lại là Giang Trừng bằng xương bằng thịt.

Giang Trừng siết chặt tay áo, môi mím chặt, khàn giọng hỏi:
"Lam Hi Thần... đang ở đâu?"

Tư Truy thoáng do dự, nhìn y với ánh mắt phức tạp:
"Tông chủ đang... bế quan. Giang Tông chủ, sao ngài... ở đây được?"

Ánh mắt Giang Trừng tối lại, sự thật đang dần hiện ra trước mắt - nhưng chưa ai kịp hiểu rõ.

Tư Truy không biết phải trả lời thế nào. Mọi việc quá bất ngờ, và tình trạng của Giang Trừng khiến cậu gần như bị choáng váng.

"Ngài... tông chủ, ngài bình tĩnh đã, để tôi..."

Nhưng Giang Trừng không còn sức lực để tiếp tục, ngã hẳn xuống sàn, ánh mắt đỏ hoe và đầy hận ý, khiến Tư Truy đứng đó cũng cảm thấy nặng nhọc trong lòng.

Tư Truy hít một hơi sâu, tay vẫn còn run sau khi thấy tình trạng của Giang Trừng.
Cậu lập tức xoay người, chạy về từ đường, giọng gấp gáp:

"Lam Lão tiên sinh, chuyện... chuyện lớn xảy ra rồi! Giang Tông chủ... đang ở hàn thất... có chuyện rồi!"

Lam Khải Nhân đang ngồi trong từ đường, ánh mắt trầm mặc khi nghe xong lời báo cáo của Tư Truy bỗng chốc mở to.

"Hàn thất...?!"
Tư Truy cúi đầu:
"Vâng...là do đệ tử vô tình...nhặt kiếm..."

Trong lòng ông trộn lẫn sốc, giận dữ và lo lắng, linh lực tràn ra xung quanh như bùng lên một cơn bão âm u.

Lam Khải Nhân hít một hơi, mắt vẫn dõi về hướng hàn thất.
Ông nhanh chóng ra lệnh:

"Ngươi, Tư Truy, ngay lập tức sắp xếp nơi an toàn cho Giang Tông chủ! không ai quấy nhiễu!"

Tư Truy lập tức gật đầu, mắt vẫn còn hiện rõ vẻ lo lắng.
Cậu quay lại hàn thất, cẩn thận dìu Giang Trừng đang run rẩy, bước đi từng bước một.

Lam Khải Nhân tiếp tục hạ lệnh:

"Đệ tử Lam gia! Ngay lập tức tìm Lam Tông chủ, báo cho hắn biết chuyện này và đưa y về Cô Tô!"

Các đệ tử vội vàng tuân lệnh.

Tư Truy dìu Giang Trừng bước ra khỏi hàn thất, mắt Giang Trừng vẫn đầy căm hận, nhưng giờ đã có chút an tâm khi có sự bảo hộ của Lam Khải Nhân và Lam gia.
Căn hàn thất lạnh lẽo giờ chỉ còn lại Lam Khải Nhân đứng một mình, ánh mắt trầm sâu, trầm tư:

"Lam Hi Thần...rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy."

Bầu không khí nặng nề, căng thẳng, như thể một trận chiến tâm lý chưa kết thúc, chỉ tạm thời lùi bước.

Lam Khải Nhân đứng lặng trước hàn thất, ánh mắt trầm mặc như quét qua từng khe cửa.
Khi nghe được lời đồn về Giang Trừng và Lam Hi Thần, lão thoáng nhíu mày, không khỏi nghi ngờ.

"Nghe vậy, nhưng thật khó tin..."

Lão hiểu rõ tính tình Giang Trừng: thẳng thắn, chính trực, chưa từng làm việc trái lương tâm.
Vậy thì những lời đồn đại kia, không thể nào là sự thật.

Nhưng khi thấy Lam Hi Thần vừa trở về, lập tức bế quan, khuôn mặt bình tĩnh nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một thứ gì đó lạnh lùng và quyết đoán, lão lại càng tinh hơn về lời đồn kia.
Một phần lão nhận ra, Lam Hi Thần có ác cảm với Giang Trừng, nhưng càng nhìn cảnh tượng hiện tại, Lam Khải Nhân lại càng e rằng:

"Người sai thật sự... có lẽ là Lam Hi Thần."

Lòng lão trùng xuống, vừa lo lắng cho Giang Trừng, vừa giận dữ với Lam Hi Thần.
Những ký ức về quan hệ giữa Lam gia và Giang Tông chủ, về những lần Lam Hi Thần thể hiện uy lực và sự tính toán tỉ mỉ, như bủa vây trong đầu lão.

"Ngươi đi quá xa rồi, Lam Hi Thần..."

Một cảm giác vừa hối hận, vừa bức xúc, vừa lo âu trộn lẫn, khiến Lam Khải Nhân đứng đó lặng lẽ, không nói nên lời.
Trong lòng lão, phán quyết về đúng sai chưa hẳn rõ ràng, nhưng cảm giác Lam Hi Thần sai là điều gần như chắc chắn.

Sáng hôm ấy, tin từ nhóm đệ tử trở về khiến Lam Khải Nhân càng thêm nhíu mày.
Tông chủ đi mấy ngày, nay lệnh truy tìm lại không có kết quả chẳng ai biết Lam Hi Thần đã đi đâu, cũng chẳng ai dám hỏi sâu.

Lão trầm mặc, ánh mắt dõi theo mặt hồ phản chiếu trời xanh, lòng dấy lên một linh cảm chẳng lành.

"Một người như Hi Thần, không bao giờ để bản thân biến mất vô cớ..."

Nhưng rồi khi thấy Lam Hi Thần xuất quan vào buổi sáng, sắc mặt rạng rỡ, khí tức ổn định, Lam Khải Nhân thoáng thở phào.
Ánh mắt lão lúc đó chứa cả niềm vui xen lẫn nhẹ nhõm lão tưởng rằng Lam Hi Thần đã vượt qua được những sóng gió.

"Nếu thật là như vậy, thì tốt quá..."

Lão không ngờ, đằng sau vẻ rạng rỡ kia, lại là một cơn cuồng phong sắp thổi tung mọi giả dối.

Chỉ đến khi thấy Giang Trừng trong bộ dạng tả tơi, Lam Khải Nhân mới như bị sét đánh ngang tai.
Cảnh tượng ấy khiến mọi mảnh nghi ngờ vụn vỡ trong đầu lão ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, đáng sợ đến lạnh người.

Giang Trừng vẫn chưa tỉnh lại.
Trên gương mặt tái nhợt của y, hơi thở yếu ớt phập phồng, khiến Lam Khải Nhân nhìn mà lòng rối như tơ vò.

Lão vốn không tin vào những lời đồn nhơ nhuốc kia, nhưng giờ tận mắt chứng kiến, lại không thể tùy tiện nói lời bênh vực.
Ẩn tình trong chuyện này... quá nhiều, từng chi tiết đều như có dao giấu sau lớp lụa, chỉ cần sơ suất là sẽ chém trúng người.

Lam Khải Nhân đứng trước giường, nhìn Giang Trừng đang say mê bất tỉnh, trong lòng dấy lên một nỗi thương xót mơ hồ.
Một người từng kiêu ngạo, ngay thẳng như y, nay lại thành ra thế này nếu không có gì khuất tất, làm sao lại chịu nổi uất hận đến mức này?

"Chuyện này, chỉ có Giang Trừng tỉnh lại mới có thể nói rõ."

Lão khẽ thở dài, phất tay bảo đệ tử lui xuống, chỉ để lại vài người trông coi bên ngoài.
Trong lòng Lam Khải Nhân, mọi thứ đã nghiêng lệch nhưng lão vẫn giữ im lặng, vì lời nói của trưởng bối nếu sai một ly, có thể hủy cả danh tiếng của hai tông môn.

Lão chọn chờ.
Chờ đến khi Giang Trừng tỉnh lại để chính miệng cậu nói ra, ai là kẻ đã biến mọi thứ thành bi kịch.


Giang Trừng tỉnh lại giữa buổi chiều tàn, ánh sáng vàng nhạt hắt qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt gầy gò và đôi mắt vẩn đục của y.
Lam Khải Nhân thấy y khẽ động liền bước tới, giọng ôn tồn:

"Giang tông chủ, ngươi đã tỉnh. Có thể nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào không?"

Giang Trừng im lặng hồi lâu, đôi môi run nhẹ, khóe miệng khô nứt. Ánh mắt y như chìm trong vực sâu lạnh lẽo, đầy giằng xé.
Y cười nhạt, giọng khàn đi vì mệt và đau:

"Lam Hi Thần... hắn muốn trả thù ta."

Lam Khải Nhân khẽ cau mày:
"Trả thù? Vì sao?"

Giang Trừng ngẩng lên, nụ cười của y như vỡ vụn trên gương mặt tái nhợt:

"Vì ta từng phá hoại kế hoạch của hắn. Hắn không cam lòng... liền tính kế hủy hoại danh dự ta, rồi giam cầm ta ở hàn thất."

Căn phòng rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng gió rít qua khe cửa lạnh buốt.

Giang Trừng nói rất ít.
Không ai dám hỏi thêm, nhưng ánh mắt mọi người đều dừng lại trên cổ áo bị kéo lệch, trên vết bầm mờ nơi xương quai xanh của y chứng cứ quá rõ ràng để cần lời nói.

Lam Khải Nhân khép mắt, thở dài một hơi thật nặng.
Không cần hỏi thêm, lão đã hiểu.

"Giang tông chủ, chuyện này... ta sẽ cho người điều tra rõ ràng. Ngươi hãy yên tâm tĩnh dưỡng."

Giang Trừng khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Lam Khải Nhân im lặng rất lâu.
Ánh mắt già nua nhìn Giang Trừng nằm đó, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn mang nét quật cường của một tông chủ từng uy nghiêm.
Lão biết nếu hỏi thêm, chỉ khiến vết thương kia càng rách sâu hơn.

"Thôi được,"
lão khẽ nói, giọng khàn,
"ngươi cứ nghỉ ngơi đi, Giang tông chủ. Mọi chuyện... chờ khi thân thể ngươi khỏe lại rồi hẵng nói."

Giang Trừng chỉ khẽ gật đầu, không đáp.
Ánh mắt y mơ hồ nhìn ra ngoài, nơi hoa lê đang rơi rụng trong gió, mảnh trắng đọng trên song cửa lạnh lẽo.

Lam Khải Nhân đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Vừa đến ngưỡng cửa, lão quay đầu lại nhìn một lần ánh mắt sâu không thấy đáy, pha lẫn thương cảm và phẫn nộ kìm nén.

Khi cửa phòng khép lại, lão lập tức truyền lệnh:

"Gọi đệ tử thân tín đến. Lập tức đến Giang gia, báo với Kim công tử - Giang tông chủ hiện đang ở Cô Tô, an toàn. Nhưng tạm thời, không được để tin này lan ra ngoài."

Đệ tử lĩnh mệnh rời đi.

Tại Giang gia, giữa lúc Kim Lăng đang xem xét văn kiện cùng các trưởng lão, một đệ tử vội vã chạy vào, quỳ xuống thưa:

"Công tử! Tin khẩn từ Cô Tô gửi đến đã tìm thấy Giang tông chủ!"

Cây bút trong tay Kim Lăng rơi xuống, mực văng ra loang trên tấu chương.
Cậu bật dậy, giọng run lên:
"Ngươi nói gì? Cữu cữu ta... tìm thấy rồi?"

"Vâng! Giang tông chủ hiện đang ở Cô Tô. Do Lam lão tiên sinh sắp xếp chỗ ở, tạm thời đã an toàn."

Kim Lăng thoáng khựng lại "Lam lão tiên sinh" chứ không phải "Lam tông chủ"?
Trong mắt cậu lóe lên một tia nghi ngờ. Nhưng nỗi vui mừng trào dâng đã lấn át tất cả.

Không kịp sắp xếp gì thêm, Kim Lăng chỉ kịp nói một câu với các trưởng lão Giang gia:

"Công vụ giao lại cho các vị, ta phải đến Cô Tô ngay lập tức!"

Rồi quay sang đệ tử Lam gia, nghiêm giọng:
"Dẫn đường."
"Cữu cữu, chờ ta."

Gió lùa qua hành lang Cô Tô, tiếng đàn xa xa vang vọng như vọng lại từ một thế giới khác.

Kim Lăng vừa bước chân vào Lam gia đã quỳ gối hành lễ, y phục nhuốm bụi đường dài nhưng vẫn chỉnh tề.

"Vãn bối Kim Lăng!"

Lam Khải Nhân vừa bước ra liền thấy dáng người trẻ tuổi đang cúi đầu sát đất, giọng nói khản đặc vì gấp gáp.

"Kim công tử đường xa đến không cần đa lễ."

Kim Lăng không đứng lên ngay, mà ngẩng đầu, giọng run nhẹ nhưng đầy kiên định:
"Lam lão tiên sinh, xin người nói cho ta biết cữu cữu ta, hiện đang ở đâu? Có thật... người vẫn bình an không?"

Lam Khải Nhân nhìn gương mặt lo lắng đến mức mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày của Kim Lăng, trong lòng cũng chua xót.
Lão chậm rãi nói, giọng ôn hòa:

"Kim công tử yên tâm. Giang tông chủ hiện đang tạm nghỉ ngơi trong khách viện."

Kim Lăng nắm chặt tay, mắt hơi đỏ lên.
"Ta muốn gặp người, ngay bây giờ được không?"

Lam Khải Nhân trầm ngâm một lát rồi khẽ lắc đầu:

"Giang tông chủ mới tỉnh, thân thể còn yếu, lại trải qua biến cố lớn... Tâm trí e chưa ổn định. Trước tiên, để ta báo với y. Nếu y đồng ý, ta sẽ dẫn ngươi vào."

Kim Lăng cắn môi, gân tay nổi lên trên mu bàn tay, nhưng vẫn cúi đầu đáp lễ:
"Vâng... vãn bối hiểu."

Nghe Lam Khải Nhân nói Giang Trừng đang nghỉ ngơi, Kim Lăng tuy lòng như lửa đốt nhưng vẫn gật đầu, cố giữ lễ.

"Vãn bối hiểu... xin tiên sinh cho phép ta ở lại Cô Tô một thời gian, chờ khi cữu cữu khỏe hơn, ta sẽ đích thân thăm người."

Lam Khải Nhân nhìn cậu, trong ánh mắt vừa có tán thưởng vừa có thương cảm.

"Kim công tử lễ độ, không hổ là người Giang gia nuôi dạy. Cứ yên tâm ở lại, ta sẽ sắp xếp chỗ nghỉ trong khách viện phía đông. Có gì cần, cứ sai người báo."

Kim Lăng khom người hành lễ cảm tạ:
"Đa tạ Lam lão tiên sinh."

Khi Lam Khải Nhân rời đi, Kim Lăng đứng lặng giữa hành lang dài. Ánh trăng đổ xuống nền đá lạnh, phản chiếu bóng dáng gầy của cậu - dáng người vẫn còn trẻ, nhưng đôi mắt đã ánh lên sự kiên nghị của một người mang trọng trách.

Cậu đi theo đệ tử Lam gia về phòng khách viện, nhưng trong lòng chẳng yên.
Đêm ấy, trăng tròn treo cao, tiếng suối nơi hàn thất xa xa vọng lại. Kim Lăng ngồi bên bàn, nến đã cháy gần cạn, vẫn không sao ngủ nổi.

Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Giang Trừng vị tông chủ nghiêm khắc nhưng thương cháu, người từng một mình chống đỡ Giang gia khi gió bão nổi lên.
Cậu khẽ siết tay, tự nhủ:

"Cữu cữu, ... con nhất định sẽ tìm ra hết mọi chuyện. Dù là ai, con cũng không tha."

Bên ngoài, gió thu thổi qua rặng trúc, lá xào xạc như thì thầm lời đáp lại.
một đêm trước cơn sóng lớn sắp nổi.

Tại Thanh Hà, Nhiếp thị.

Trong thư phòng, hương trầm nhẹ lan, giấy tấu chất cao trên bàn.
Kim Quang Dao ngồi sau án thư, dáng ngồi ngay ngắn, khí chất vừa ôn nhu vừa nghiêm nghị.

Mặc dù hiện tại y đã là chủ mẫu Nhiếp thị, song thân phận tông chủ Kim thị vẫn chưa thoái vị.
Bao năm qua, y vẫn tự mình xử lý công vụ Kim gia, chỉ đợi đến khi Kim Lăng đủ năng lực, sẽ chính thức giao lại chức vị này.

Kim Quang Dao hạ bút ký xuống văn kiện cuối cùng, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lúc ấy.
"A..."

Một cơn đau nhói như dao cắt xuyên qua đầu.
Kim Quang Dao choáng váng, bàn tay siết chặt mép bàn đến trắng bệch. Mồ hôi lạnh toát ra từ thái dương, hô hấp hỗn loạn.

Trong khoảnh khắc ấy, một chuỗi hình ảnh mơ hồ chớp lên trong đầu y.
bóng tối, tiếng gió rít, và... ánh mắt của ai đó, sâu như vực, lạnh đến tê dại.
Rồi giọng nói ấy - trầm thấp, pha chút cuồng dại:
"Ngươi chỉ có thể là của ta..."

Kim Quang Dao giật mình mở mắt, ngực phập phồng, hơi thở đứt quãng.
Bên ngoài, Nhiếp Minh Quyết nghe tiếng động vội đẩy cửa bước vào, thấy y tái nhợt, liền đỡ lấy:

"A Dao! Sao vậy? Có chỗ nào không khỏe?"
Kim Quang Dao cố trấn tĩnh, vội lắc đầu:
"Không... chỉ là... hơi đau đầu."

Nhưng trong lòng y lại dấy lên một nỗi sợ mơ hồ
Cảm giác đó, hình ảnh đó... dường như không phải ảo giác.
Giống như một đoạn ký ức nào đó đã bị ép quên, giờ đang rục rịch trỗi dậy...

Y khẽ siết lấy tay áo, giọng khàn khàn:
"Minh Quyết... dạo gần đây ta cứ thấy... như quên mất điều gì đó... quan trọng."

Nhiếp Minh Quyết ôm chặt y, dịu giọng dỗ dành,"Đừng nghĩ nhiều. Có ta ở đây."

Nhưng đôi mắt Kim Quang Dao lại nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nơi hoa quỳnh nở trắng đêm
ánh trăng phản chiếu trong mắt y, lấp lánh như đang soi vào vực sâu của ký ức đã bị phong ấn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro