4

Giang Trừng mở cửa phòng Lam Hi Thần, bước vào với bước chân vội vã, tim đập thình thịch.
Trong phòng, Lam Hi Thần đứng đó, mặt mày trắng bệt, ánh mắt lóe lên một sự sợ hãi lạ lùng, nhìn thẳng về phía hắn.

Khoảnh khắc ấy, Giang Trừng khựng lại.
Một cảm giác hối hận, sợ hãi và hồ nghi tràn ngập tâm trí:

"Đêm qua... ta... ta đã làm gì với hắn sao?"

Hắn bước thêm vài bước, giọng khẽ run:
"Hi Thần... chuyện... chuyện tối qua..."

Nhưng Lam Hi Thần vẫn đứng im, không nói, chỉ ánh mắt trắng bệt kia như phản chiếu tất cả nỗi sợ hãi và hoang mang mà Giang Trừng cảm nhận.

Cơn hoảng sợ trong lòng Giang Trừng bùng lên, khiến hắn tin rằng chính mình đã làm điều gì sai trái với Lam Hi Thần.
Hắn cúi đầu, lòng dằn vặt, cảm giác tội lỗi dồn ép:

"Ta... ta không cố ý... nhưng sao... sao lại thành ra thế này..."

Lam Hi Thần vẫn giữ vẻ điềm tĩnh bề ngoài, ánh mắt lặng lẽ quan sát.
Không cần nói một lời, chỉ riêng sắc mặt trắng bệt và ánh mắt sợ hãi cũng đủ khiến Giang Trừng tự dằn vặt, tin vào lỗi lầm của bản thân.

Phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở gấp của Giang Trừng, và một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, nơi nỗi sợ hãi và nghi ngờ hòa lẫn.


Giang Trừng đứng đó, tay siết chặt, toàn thân run rẩy.
Đầu óc hắn quay cuồng, ký ức mờ nhạt tối qua như bị xé vụn, từng mảnh rời rạc chập vào nhau.
"Ta... ta... không thể ..."

Hắn lẩm bẩm, giọng nghẹn lại nơi cổ họng, vừa sợ hãi vừa đau đớn.
Một luồng cảm giác ghê tởm bản thân trào lên:

"Làm sao... đầu óc ta lại hỗn loạn đến mức... lại làm một việc... cầm thú... như thế?"

Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, tim đập mạnh.
Mỗi hơi thở đều nặng nề, như thể từng nhịp thở đều là một lời kết tội.

Hắn quay người, muốn trốn khỏi ánh mắt của Lam Hi Thần, nhưng lại không thể.
Trong mắt hắn, Lam Hi Thần vẫn đứng đó, không nói một lời, nhưng chỉ riêng sắc mặt điềm tĩnh ấy đã khiến Giang Trừng tin rằng chính mình đã vượt qua giới hạn.

Cơn giằng xé nội tâm dâng cao, vừa hối hận vừa sợ hãi, như một ngọn lửa nung nấu không lối thoát.
Hắn cúi đầu, khẽ run, từng giọt mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau.

"Ta... không thể... không thể tin mình đã làm như vậy..."

Giang Trừng cúi đầu, tay run run, từng giọt mồ hôi hòa cùng cảm giác tội lỗi tràn ngập.
Hắn hoàn toàn không hay biết mình đã rơi vào miệng cạm bẫy của Lam Hi Thần đến mức nào từng suy nghĩ, từng hành động, giờ đây đều bị khuấy đảo trong cơn hỗn loạn và tự trách bản thân.

Lam Hi Thần đứng trước hắn, ánh mắt bình thản, giọng ôn nhu:
"Giang tông chủ... đừng lo lắng quá. Ta hiểu..."

Chỉ vài lời khẽ như vậy, nhưng với Giang Trừng, cảm giác an ủi ấy lại khiến hắn càng thêm tự trách.
Trong lòng hắn vang lên tiếng nói ghê rợn:

"Ta... đã vấy bẩn ngươi... mà ta..."

Hắn lùi một bước, tay siết chặt, ngẩng lên nhìn Lam Hi Thần nhưng không dám thốt lời.
Trong mắt hắn, người trước mặt là đỉnh cao của thanh cao và nguyên tắc, mà chính hắn, với sự hỗn loạn và mơ hồ tối qua, lại là kẻ làm vấy bẩn thanh danh của y.

Lam Hi Thần vẫn đứng đó, không hề biểu hiện sự giận dữ hay khinh bỉ.
Chỉ ánh mắt điềm tĩnh, đôi khi hơi nghiêng về phía Giang Trừng, vừa trấn an vừa âm thầm gieo vào tâm trí hắn một cảm giác tội lỗi không thể xóa.

Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại cơn giằng xé nội tâm của Giang Trừng, hòa với vẻ điềm tĩnh lạnh lùng của Lam Hi Thần - một bức tranh bi kịch hoàn hảo về sự áp đảo tâm lý.

---

Giang Trừng vốn là người thẳng thắn, lâu lâu lời nói có phần khó nghe, mang theo chút kiêu hãnh và cứng đầu.
Nhưng trước Lam Hi Thần, mọi lời lẽ ấy bỗng chốc mất đi sức mạnh, bị nghiền nát bởi ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói ôn nhu mà thanh cao.

"Giang tông chủ... ta hiểu ngươi lo lắng..."

Chỉ vài lời, nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến Giang Trừng cảm thấy mình như một kẻ làm điều sai trái với người thanh cao.
Hắn lùi một bước, ngẩng lên nhìn, đầu óc vẫn quay cuồng, nhưng không còn chút ý chí phản kháng nào.

Lam Hi Thần đứng đó, giữ bình thản tuyệt đối, nhưng mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều tinh tế dẫn dắt Giang Trừng.
Hắn tự nhủ:

"Ta phải chuộc lỗi... phải làm gì đó... cho Hi Thần cảm thấy yên tâm."

Không một lời cưỡng ép, không một hành động hung hãn, Giang Trừng đã bị dẫn dắt hoàn toàn, tin rằng bản thân phải sửa sai, phải chuộc lỗi.
Chỉ một buổi sáng, kế hoạch của Lam Hi Thần thành công vượt xa mong đợi: hắn biến kẻ cứng đầu, thẳng thắn nhất, thành một người ngập tràn tội lỗi và tự trách.

Ở bên ngoài, đệ tử Giang gia, Lam gia nhìn Lam Hi Thần, vẫn thấy y thanh cao, ôn nhu, điềm tĩnh, hoàn toàn không hề hay biết rằng người thanh cao ấy vừa thao túng tâm lý tông chủ Giang gia đến mức hắn không còn một chút lý trí để phản kháng.

Lam Hi Thần quay người, từng bước đi nhẹ nhàng ra cửa, dáng vẻ vẫn bình thản như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói ôn nhu trong đầu Giang Trừng vẫn văng vẳng:

"Giang tông chủ... ta hiểu ngươi lo lắng..."

Cánh cửa khép lại, để lại một không gian trống trải, chỉ còn lại Giang Trừng đứng đó, tim đập mạnh, toàn thân run rẩy.

Hắn nhìn quanh phòng, mọi thứ vẫn nguyên vẹn, nhưng cảm giác tội lỗi và hỗn loạn trong lòng cứ bủa vây, càng lúc càng mạnh.
Ký ức mơ hồ tối qua, hình ảnh Lam Hi Thần trắng bệt, ánh mắt sợ hãi, quần áo rối bời... tất cả hòa lẫn trong đầu hắn, khiến mỗi nhịp tim là một nhát dao ghim vào lồng ngực.

Giang Trừng ôm lấy đầu, khẽ thở hổn:
"Ta... đã làm gì... sao lại thành ra thế này...?"

Mồ hôi lạnh lăn dài, tim hắn như muốn vỡ ra, đầu óc quay cuồng.
Không có ai ở bên, không có ai để giải thích, tất cả đều dồn lên vai hắn, khiến hắn cảm giác bản thân vừa làm tổn thương người mà mình ngưỡng mộ, vừa vấy bẩn hình ảnh thanh cao của Lam Hi Thần trong mắt mọi người.

Hắn lảo đảo, bước đến cửa sổ, nhìn ra sân Giang gia.
Mọi ánh mắt ngoài kia vẫn chưa biết gì, nhưng trong lòng hắn, mọi ánh nhìn đều trở thành lời xét đoán, nghi ngờ, mỗi bước đi trong phủ như đi trên đống tro tàn của danh dự và tự tôn.

Và ở một nơi xa, Lam Hi Thần âm thầm nhìn theo, nụ cười mờ ảo trên môi: mọi thứ diễn ra đúng như y tính toán, từng bước dẫn Giang Trừng vào cạm bẫy tâm lý hoàn hảo mà y dựng sẵn.

Lam Hi Thần đứng ở góc sân, ánh mắt dõi theo Giang Trừng đang đi lại trong phòng, đầu óc quay cuồng, tay ôm trán, từng nhịp thở gấp gáp.
Trong lòng y, kế hoạch từng bước một được triển khai hoàn hảo. Mọi cảm xúc, mọi hành động của Giang Trừng đều nằm trong tầm kiểm soát mà hắn không hề hay biết.

Y khẽ nhếch môi, giọng nói khẽ vang trong tâm trí Giang Trừng, như thể chỉ là những suy nghĩ tự nhiên thoáng qua:

"Giang tông chủ... có lẽ ta đã làm phiền ngươi. Ngươi đừng tự trách... nhưng... nếu muốn bù đắp, ngươi nên làm gì đó để yên lòng ta..."

Giang Trừng nhíu mày, lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi, nhưng lại không thể cưỡng lại cảm giác muốn chuộc lỗi, muốn làm gì đó để "bù đắp" cho Lam Hi Thần.
Mỗi bước đi, mỗi nhịp thở, hắn đều như đang lạc vào lưới của Lam Hi Thần, dần quên mất lý trí, chỉ còn sợ hãi và tội lỗi.

Lam Hi Thần, từ xa, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ tinh tế, cũng đủ khiến Giang Trừng tự giam mình trong vòng tròn tội lỗi và ám ảnh, hoàn toàn lệ thuộc vào y về tâm lý.
Hắn bắt đầu tự kiểm soát từng hành động, lo lắng không làm gì sai, để Lam Hi Thần hài lòng, trong khi thực tế chỉ là y đang thao túng từng suy nghĩ, từng phản ứng của Giang Trừng.

Trong mắt đệ tử Giang gia, Lam Hi Thần vẫn là người thanh cao, ôn nhu, hoàn hảo, không hề nhiễm bụi trần.
Còn Giang Trừng đang bị chi phối đúng như Lam Hi Thần muốn.

Mỗi bước đi, mỗi cử chỉ, Giang Trừng không hề biết mình đang là quân cờ hoàn hảo trong kế hoạch tinh vi, trong khi Lam Hi Thần đứng ngoài, âm thầm dẫn dắt mọi chuyện theo ý muốn, nụ cười mờ ảo trên môi, thỏa mãn vì kế hoạch đã thành công ngoài sức tưởng tượng.

Vài ngày trôi qua, tin đồn và áp lực từ mọi phía ngày càng bùng nổ.
Trong Giang gia, từng ánh mắt, từng lời thì thầm đều như những mũi dao vô hình, cứa vào lòng Giang Trừng.

Hắn bước đi trong hành lang, vai run run, bước chân nặng nề như mang theo cả thế giới trên lưng.
Đêm xuống, Giang Trừng nằm trên giường, cơ thể mệt mỏi ê ẩm, từng nhịp tim dồn dập.
Tinh thần hắn gần như kiệt quệ, đầu óc quay cuồng, ký ức mờ nhạt tối qua cùng cảm giác tội lỗi vẫn bủa vây.

Hắn không còn sức phản kháng, chỉ biết tự trách bản thân, cảm giác mình đã làm hại người như Lam Hi Thần, đồng thời thất bại trước thế gian.
Mỗi tiếng động ngoài cửa, mỗi ánh mắt thoáng qua đều khiến tim hắn thắt lại, như mọi thứ xung quanh đều muốn nhấn chìm hắn trong sự tội lỗi và cô độc.

Lam Hi Thần, từ xa, âm thầm quan sát, mỗi ngày nhìn Giang Trừng kiệt quệ, lệ thuộc và lo sợ, nụ cười mờ ảo trên môi càng thêm thỏa mãn.
Trong mắt mọi người, Lam Hi Thần vẫn là người thanh cao, điềm tĩnh, hoàn mỹ, trong khi Giang Trừng gần như sụp đổ hoàn toàn, đúng như y muốn.

Không gian Giang gia trở nên ngột ngạt, nặng nề, nơi mà mọi áp lực, nghi ngờ và tội lỗi đều hội tụ lên người Giang Trừng, tạo thành một bức tranh bi kịch nội tâm hoàn hảo, chỉ có Lam Hi Thần đứng ngoài, điềm tĩnh và kiểm soát mọi thứ.

Giang Trừng nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, đầu óc vẫn quay cuồng.
Hắn thầm nhủ:
"Phải... phải tìm cách thoát khỏi áp lực này... không thể cứ mãi chịu đựng..."

Nhưng mỗi lần cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, từng lời khuyên, ánh mắt và giọng nói ôn nhu của Lam Hi Thần lại ùa về trong đầu, như những sợi dây vô hình kéo hắn trở lại.

"Giang tông chủ... đừng lo lắng quá... nếu muốn yên lòng, ngươi nên làm gì đó..."

Hắn cắn môi, cố dứt ra, nhưng cảm giác tội lỗi và sợ hãi đã ăn sâu vào từng mạch máu.
Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều bị ám ảnh bởi hình bóng Lam Hi Thần, khiến hắn không thể phản kháng hay nghĩ xa hơn.

Dù cố gắng tìm lý do để biện minh cho bản thân, mọi cách thoát đều dẫn đến cùng một điểm: lệ thuộc vào Lam Hi Thần, bị thao túng tinh thần.
Hắn bắt đầu nhận ra: càng muốn chống lại, càng muốn tự do, tâm trí hắn càng bị kìm chặt, và mọi nỗ lực đều trở thành công cụ phục vụ kế hoạch của Lam Hi Thần.

Bên ngoài phòng, ánh sáng ban mai chiếu qua song cửa, nhưng Giang Trừng cảm thấy cả thế giới đang đổ dồn lên mình, mọi ánh mắt như muốn giày vò và xét đoán.
Hắn thở hổn, toàn thân mệt mỏi ê ẩm, nhưng vẫn không dám bỏ qua bất kỳ chi tiết nào - vì bất cứ hành động nào cũng có thể khiến Lam Hi Thần không hài lòng, và nỗi tội lỗi sẽ tăng lên gấp bội.

Ở góc sân xa, Lam Hi Thần đứng lặng, đôi mắt sáng lên tia thỏa mãn tinh tế:
mọi thứ vẫn diễn ra đúng như kế hoạch, Giang Trừng càng chống cự, hắn càng rơi sâu vào bẫy, hoàn toàn lệ thuộc vào y.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro