13


Thời gian trôi đi, thêm hai tháng nữa đã qua.

Triệu chứng nôn nghén không còn dày vò Giang Trừng mỗi ngày, nhưng thay vào đó, bụng y bắt đầu dần nhô lên, mỗi khi thay y phục đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Mỗi lần soi gương đồng, nhìn thân thể mình thay đổi, Giang Trừng chỉ cảm thấy hoảng loạn và ghê tởm chính bản thân. Y cố gắng mặc nhiều lớp áo rộng, cố gắng giữ dáng ngồi thẳng, thậm chí còn tránh cả ánh mắt của gia nhân trong phủ.

Ban đêm, y thường lặng lẽ ngồi một mình trong phòng tối, bàn tay run rẩy đặt lên bụng.

“Không thể nào… không thể nào…” – y thì thầm, giọng khản đặc.

Những ký ức đáng sợ về Lam Hi Thần lại ùa về. Mỗi lần nghĩ tới nụ cười ôn nhu ấy, nghĩ tới khoảnh khắc bị nhét viên sinh tử đan vào miệng, tim Giang Trừng lại siết chặt, như sắp nghẹt thở.

Trong suốt thời gian này, Giang Trừng đã thử mọi cách: uống thuốc để kìm lại, giả vờ bệnh để tránh người khác chú ý, thậm chí từng nghĩ đến việc… tự mình kết thúc sinh mệnh này.

Nhưng rồi hình ảnh Kim Lăng lại hiện lên trong đầu.

A Lăng… Nếu ta biến mất, ngươi sẽ ra sao?

Chính vì suy nghĩ ấy, Giang Trừng cắn răng chịu đựng, tiếp tục sống như chưa có gì xảy ra. Y nghiến chặt răng, bắt buộc bản thân phải đi lại bình thường, phải xử lý công việc trong phủ, phải giữ cho mọi người tin rằng tam độc thánh thủ Giang Trừng vẫn vững vàng như trước.

Thế nhưng, từng đêm từng đêm, nỗi sợ hãi vẫn đè nặng trong lòng.

Y biết rõ, sớm muộn gì sự thật cũng sẽ không thể giấu được nữa.

Trong căn phòng vắng, ngọn đèn dầu lay động, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu gương mặt mệt mỏi của Giang Trừng.

Y ngồi đó, tay siết chặt góc áo, toàn thân run rẩy.

Đứa bé này… rốt cuộc là tội nghiệt hay là máu thịt?

Trong đầu vang lên vô số lần ý nghĩ muốn vứt bỏ, nhưng mỗi lần bàn tay vô thức đặt lên bụng, y lại không nỡ.

“Ngươi… là con của ta.” – Giọng y nghẹn lại, khàn đặc, nước mắt lã chã rơi xuống mu bàn tay. – “Ta… ta làm sao có thể giết chính con mình chứ…”

Trong dòng nước mắt mơ hồ, tầm mắt y dần nhạt nhòa. Nhưng khi ngẩng đầu lên, y bỗng khựng lại.

Trước mặt, không biết từ khi nào, có một bóng dáng bạch y thoát tục đứng đó.

Ánh sáng từ ngọn đèn dầu hắt lên khiến gương mặt người kia càng thêm ôn hòa, khí chất sạch sẽ, tựa như trần thế không thể vấy bẩn.

Giang Trừng ngây ra, trái tim đập loạn.

“Ngươi…” – y khẽ thì thào.

Là ảo giác do quá mệt mỏi? Hay thực sự có người xuất hiện trước mặt y?

Bóng bạch y kia không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn y, ánh mắt tràn đầy bình thản, giống như muốn xua đi tất cả bi thương nơi y.

Giang Trừng chưa từng thấy một ánh nhìn nào dịu dàng đến thế. Giây phút đó, dòng lệ y tuôn rơi càng dữ dội, ngực nghẹn lại, muốn hét lên mà không phát ra nổi âm thanh.

Hơi thở phảng phất mùi hương quen thuộc bao phủ quanh y, vòng tay vững chắc ôm chặt lấy lưng y.

“Vãn Ngâm…” – giọng nói ôn nhu trầm thấp vang lên ngay bên tai, như một lời gọi thân thiết mà cũng như xiềng xích vô hình.

Giang Trừng toàn thân run rẩy, trái tim đập loạn không kiểm soát. Chỉ cần nghe thấy tiếng gọi đó, y lập tức hiểu ra — không phải ai khác, chính là Lam Hi Thần.

Sự sợ hãi ùa về, nhấn chìm từng hơi thở.

“Buông… buông ra!” – Giang Trừng gằn giọng, vùng vẫy, nhưng vòng tay kia lại cứng như sắt, không cách nào thoát được.

Lam Hi Thần cúi đầu, cằm khẽ đặt lên vai y, giọng nói như dỗ dành:
“Ngươi khóc… ta đau lòng lắm. Đừng sợ, ta sẽ không để ai tổn thương ngươi và con.”

Giang Trừng chết lặng.

Con…?

Hắn biết. Hắn biết tất cả.

Bụng dưới vốn đã nhô lên, bị bàn tay hắn khẽ vuốt ve khiến y như bị đốt cháy.

“Ngươi… ngươi điên rồi…!” – Y cắn răng, cố gắng nghiêng người tránh, nhưng vòng tay hắn vẫn siết chặt, hơi thở áp sát từng tấc.

Ánh mắt ôn nhu kia khiến y chỉ thấy ghê tởm và kinh hoàng, bởi càng dịu dàng, sự điên cuồng trong đó càng rõ rệt.

Giang Trừng muốn hét, muốn đánh, nhưng linh lực trong cơ thể như bị một luồng áp lực vô hình đè nén, không thể bộc phát.

Lam Hi Thần siết chặt vòng tay, ánh mắt dịu dàng như nước, khóe môi cong lên:

“Vãn Ngâm, chúng ta thành thân nhé. Như vậy ngươi sẽ không còn phải cô độc nữa, đứa bé cũng sẽ đường đường chính chính có phụ thân.”

Giang Trừng toàn thân cứng đờ, tim đập loạn.

Thành thân? Với hắn?

Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Y đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu vì nước mắt và phẫn hận, gằn từng chữ:

“Ta thà chết cũng không thành thân với ngươi! Lam Hi Thần, ngươi đừng mơ!”

Âm thanh rơi xuống, căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Nụ cười ôn nhu trên gương mặt Lam Hi Thần khựng lại. Hắn cúi xuống, chăm chú nhìn Giang Trừng – ánh mắt vẫn dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong đó là thứ gì đó lạnh lẽo và nguy hiểm, tựa như vực thẳm.

“Ngươi…” – hắn thì thầm, giọng khẽ như gió thoảng – “sao cứ mãi muốn đẩy ta đi xa như vậy?”

Bàn tay hắn từ từ vuốt gò má Giang Trừng, nhưng lực đạo lại khiến y đau đến muốn gãy nát xương mặt.

“Vãn Ngâm, dù ngươi có cự tuyệt bao nhiêu lần…” – hắn cúi xuống, môi gần sát – “ngươi cũng không thoát khỏi ta đâu.”

Giang Trừng cảm thấy tuyệt vọng đến cực điểm, ngực nghẹn lại, muốn phản kháng nhưng bị sức mạnh áp đảo trói buộc.

Trong khoảnh khắc ấy, y chỉ có một suy nghĩ duy nhất —

Nếu như có thể, ta thà chết ngay bây giờ.

"Ta đã thông báo việc này cho thúc phụ, người rất vui."

Nghe Lam Hi Thần thản nhiên nói ra những lời ấy, Giang Trừng cảm giác như sét đánh ngang tai.

Y trừng to mắt, cả người run lên:
“Ngươi… ngươi dám… thông báo cho Lam tiên sinh?!”

Lam Hi Thần mỉm cười, ánh mắt như hồ nước tĩnh lặng:
“Tại sao không dám? Ngươi là người ta yêu, ngươi đang mang cốt nhục của ta. Thành thân chính là chuyện đương nhiên. Ngày mai, thúc phụ sẽ thay ta đến hỏi cưới.”

Hắn dừng một chút, ánh mắt dịu xuống, bàn tay khẽ đặt lên bụng Giang Trừng:
“Ngươi đừng lo. Ta cũng đã nghĩ cho A Lăng. Kim gia hiện nay không yên ổn, nếu Giang – Lam hai nhà càng thêm thân thiết, ta sẽ cùng ngươi bảo hộ nó. Như vậy, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”

Giang Trừng chết lặng.

Hóa ra trong mắt Lam Hi Thần, tất cả đã được sắp đặt thỏa đáng. Cái gọi là “hôn lễ”, cái gọi là “bảo hộ”, chẳng qua đều là xiềng xích trói buộc.

Y cắn môi đến bật máu, ánh mắt rực lên lửa giận:
“Lam Hi Thần! Ngươi nghĩ ta sẽ thuận theo sao? Ngươi nghĩ ép buộc như vậy, ta sẽ cam tâm cùng ngươi sống cả đời à?”

Lam Hi Thần không tức giận, thậm chí còn khẽ cười, cúi đầu áp sát bên tai y:
“Cam tâm hay không, đều không quan trọng. Quan trọng là ngươi sẽ không thể rời khỏi ta.”

Giang Trừng toàn thân lạnh toát, trong lòng như bị đè nén bởi tảng đá ngàn cân.

Ngày mai… ngày mai thôi, tất cả sẽ không còn đường lui.

Ánh đèn trong phòng le lói, bóng dáng bạch y cao lớn của Lam Hi Thần phủ xuống như một ngọn núi.

Hắn cúi người, khẽ nâng cằm Giang Trừng, ánh mắt vừa ôn nhu vừa lạnh lẽo:
“Đêm nay, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ.”

“Ngươi muốn bảo vệ bản thân…” – hắn ngừng một nhịp, bàn tay đặt lên bụng y, giọng trầm thấp – “hay muốn bảo vệ A Lăng?”

Mỗi chữ rơi xuống đều nặng nề, như lưỡi dao khắc sâu vào tim Giang Trừng.

Nói xong, Lam Hi Thần thu tay, đứng dậy, xoay người rời đi. Bóng lưng thẳng tắp, ung dung bước qua cánh cửa, không hề quay đầu lại.

Trong căn phòng tĩnh mịch, chỉ còn Giang Trừng ngồi gục xuống, toàn thân run rẩy.

Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng dâng lên cuồn cuộn.

Y hiểu quá rõ, nếu y phản kháng, Lam Hi Thần chắc chắn sẽ không ngần ngại trút giận lên Kim Lăng. Đứa cháu ấy… chính là sinh mệnh duy nhất còn lại mà y không thể đánh đổi.

“Làm sao bây giờ… ta phải làm sao bây giờ…” – Giang Trừng siết chặt tóc, nước mắt tuôn xuống ướt đẫm tay áo.

Bên ngoài, gió đêm thổi qua song cửa, lạnh buốt như đao cắt, càng khiến sự cô độc trong lòng y thêm sâu thẳm.

Đêm ấy, Giang Trừng không chợp mắt nổi một khắc. Y chỉ ngồi yên, trong đầu lặp đi lặp lại câu hỏi tàn nhẫn mà Lam Hi Thần để lại, như một vòng luẩn quẩn không có lối thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro