22


Tin tức từ Lam gia truyền đến Giang gia chỉ sau một khắc. Lúc Lam Trạm và Ngụy Anh vội vàng có mặt, cả Giang gia đã rối loạn như ong vỡ tổ.
Kim Lăng quỳ sụp giữa sân, hai mắt đỏ hoe, bờ vai run run. Cậu đã nghe được toàn bộ chân tướng-Lam Hi Thần từ đầu đến cuối đều che giấu, ngay cả hôn lễ của cửu cửu cũng là một sự sắp đặt.

"Cửu cửu... ta vô dụng... ta không giữ được người...không nhận ra sớm hơn..." - Kim Lăng nấc nghẹn, lệ tuôn xối xả.

Ngụy Anh nhìn cảnh đó mà lòng đau thắt, muốn chạy đi tìm Lam Hi Thần chất vấn, nhưng Lam Trạm kéo mạnh cậu lại. Đôi mắt Lam Trạm trầm xuống, giọng nói lạnh đi mấy phần:

"Ngụy Anh, bây giờ huynh trưởng đã không còn là người chúng ta quen biết nữa."

Ngụy Anh nghẹn lời, nhìn Lam Trạm, giọng run run:
"Lam Trạm ... huynh ấy sẽ hại Giang sư muội sao? Hắn... hắn trước giờ vẫn ôn nhu, vẫn nhẫn nhịn mà..."

Lam Trạm khẽ nhắm mắt. Y nhớ lại ánh mắt điên cuồng của Lam Hi Thần khi thừa nhận mọi tội lỗi, nhớ lại nụ cười lạnh khi đánh lui toàn bộ trưởng lão. Y hiểu rõ-Huynh trưởng ấy, đã rơi vào một vực thẳm không cách nào quay lại.

"Nếu hắn còn là huynh trưởng, hắn sẽ không làm như vậy." - Lam Trạm buông từng chữ, đau đớn đến cực điểm.

...

Ngay trong đêm, Giang gia cùng Lam gia đồng loạt ban bố lệnh truy bắt Lam Hi Thần. Các trưởng lão đồng thanh, huy động tất cả tu sĩ trong vùng. Từ Kim gia cũng gửi thư hỗ trợ.

Cả một vùng tu chân náo động-tông chủ Lam gia, người từng được ca tụng là bạch ngọc vô tỳ vết, nay lại trở thành kẻ bị toàn thiên hạ truy sát.

Kim Lăng đứng sau đám đông, đôi mắt rực đỏ vì lệ, siết chặt tay áo Lam Trạm, giọng cậu run rẩy:
"... cửu cửu bây giờ đang ở đâu?"

Lam Trạm thoáng khựng lại, ánh mắt hướng về phương trời xa xăm-nơi có thể đang giam giữ Giang Trừng.

Y không nói, nhưng trong lòng đã dấy lên một quyết tâm: Dù phải lật tung cả thiên hạ, cũng phải tìm ra huynh trưởng đưa người về đúng đường.

Trong sân Giang gia, ngọn đèn đêm cháy sáng suốt, nhưng không ai thấy được một tia ấm áp.
Kim Lăng gục trong lòng Lam Tư Truy, đôi vai nhỏ bé run bần bật, tiếng nức nở khàn đặc:

"Tư Truy... ta vô dụng quá... ta không giữ được cửu cửu... Người luôn bảo vệ ta, vậy mà ta chẳng làm được gì cho người..."

Lam Tư Truy ôm chặt lấy Kim Lăng, bàn tay run khẽ nhưng vẫn cố trấn tĩnh. Y cũng đau đớn không kém-Giang Trừng là trưởng bối, là người luôn đứng trước che chở cho tất cả bọn họ. Thế nhưng lúc này, ngay cả y cũng bất lực.

Y cúi đầu thì thầm, giọng lạc đi:
"Kim tông chủ... đừng tự trách... Giang tông chủ nhất định sẽ không sao. Người mạnh mẽ như thế, sẽ không dễ dàng bị khuất phục đâu."

Lam Cảnh Nghi đứng bên cạnh, ánh mắt đầy lo âu nhưng giọng nói lại bình tĩnh, nhanh chóng chen vào:
"Đúng vậy. Đừng quên, Giang tông chủ là Tam Độc Thánh Thủ, đã vượt qua bao lần hiểm cảnh. Cho dù lần này khó khăn, người chắc chắn cũng sẽ kiên cường."

Nghe vậy, Kim Lăng vẫn khóc, nhưng giọt lệ kia đã nhuốm thêm một tia hy vọng mong manh. Cậu siết chặt tay Tư Truy, nghẹn ngào:
"Nếu cửu cửu có chuyện gì... ta sẽ không tha cho Lam Hi Thần... tuyệt đối không tha!"

Lời nói non nớt nhưng tràn đầy quyết tuyệt, khiến ngay cả Lam Tư Truy cũng sững người. Ánh mắt cậu bé mà y ôm trong lòng lúc này đã ánh lên một tia kiên định, lần đầu tiên mang dáng dấp của một tông chủ thực sự.

Ở phía xa, Lam Trạm nhìn thấy cảnh ấy, đáy mắt thoáng hiện một tia phức tạp-bi thương, kiên định.

Sau khi trấn an được Kim Lăng, trong đại sảnh Giang gia, không khí vẫn còn nặng nề. Kim Lăng lau nước mắt, gương mặt non trẻ hiện lên sự kiên định hiếm thấy.

"Chúng ta không thể ngồi chờ nữa. Cửu cửu nhất định đang rất đau khổ. Dù phải đối mặt với Lam Hi Thần, ta cũng phải cứu người trở về."

Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi liếc nhìn nhau, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn. Từ nhỏ, bọn họ luôn được dạy phải kính trọng Lam Tông Chủ, coi y như một hình mẫu hoàn hảo. Nhưng bây giờ, sự thật trước mắt đã xé nát niềm tin đó.

Tư Truy khẽ mím môi, bàn tay nắm chặt áo Kim Lăng:
"Kim tông chủ, ta sẽ đi cùng ngươi. Cho dù là Lam Tông Chủ, nếu dám làm hại Giang tông chủ, ta... ta cũng sẽ không bỏ qua."

Lam Cảnh Nghi hít sâu một hơi, tuy vẫn còn hoang mang nhưng cuối cùng cũng gật đầu, ánh mắt kiên định dần lên:
"Đúng vậy. Chúng ta không thể để người như thế tiếp tục nắm giữ quyền lực trong Lam thị."

Trong khi đó, chẳng ai nhận ra Ngụy Anh đã lặng lẽ biến mất.
Y không muốn nghe thêm lời bàn bạc, cũng không muốn chờ đợi. Trong tim Ngụy Anh, Giang Trừng chính là người được Ngu phu nhân giao phó, là người bạn tâm dao, là người mà y tuyệt đối không thể bỏ mặc.

Giữa đêm tối, bóng dáng Ngụy Anh phóng nhanh trên ngọn cây, nụ cười thường ngày đã biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị chưa từng thấy.

"A trừng... nhất định phải chờ ta. Lần này, ta sẽ không để ngươi chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa."

Tiếng gió rít qua từng tán lá, Ngụy Anh lao vút đi như một bóng ma, mắt đỏ hoe vì lo lắng. Y lục soát từng vách núi, từng khe suối, nhưng bóng dáng quen thuộc kia vẫn chẳng thấy đâu.

Đêm dần trôi, ánh trăng nhạt dần nhường chỗ cho ánh sáng mờ ảo của bình minh. Ngụy Anh cả người mệt rã rời, y phục dính bụi đất, hơi thở nặng nhọc. Đôi mắt vốn sáng rực nay phủ đầy thất vọng và bất lực.

Khi bước chân tập tễnh trở về, Lam Trạm đã đứng chờ từ lâu. Vừa nhìn thấy người kia, trong lòng như siết chặt lại, vội vàng bước lên đón.

Ngụy Anh chẳng nói một lời, chỉ lắc đầu, ánh mắt thất thần. Lam Trạm ôm chặt người trong vòng tay, khẽ vỗ lưng như xoa dịu:
"Ngụy anh. Có ta ở đây....."

Ngụy Anh tựa đầu vào vai Lam Trạm, bàn tay run run siết chặt lấy vạt áo y, giọng khàn khàn đầy đau xót:
"Lam Trạm ... nếu ta đến sớm hơn một chút, có lẽ đã cứu được Giang Trừng rồi..."

Lam Trạm lặng im, chỉ ôm người trong ngực càng chặt, đưa y trở về phòng nghỉ ngơi. Trong đôi mắt vốn ôn hòa của Lam Nhị Công Tử, lần đầu tiên ánh lên một tia kiên quyết lạnh lẽo - một quyết tâm đối đầu với chính người huynh trưởng mà y từng kính trọng.

---

Giang Trừng mở mắt, hít vào một hơi thật sâu, mùi hương nhè nhẹ của đàn hương xộc vào mũi. Xung quanh là một đình viện tĩnh mịch, hoa cỏ xanh tươi, hồ sen trong vắt, trông như chốn tiên cảnh. Nhưng càng đẹp đẽ bao nhiêu, cậu càng cảm thấy lạnh người bấy nhiêu.

Ánh mắt cậu đảo quanh, chỉ thấy lớp kết giới mờ mờ bao trùm toàn bộ đình viện. Linh lực trong người thử khởi động, nhưng lập tức bị chặn đứng, như rơi vào khoảng không vô tận.

Cậu cắn chặt răng, cố đứng dậy dù toàn thân còn yếu. Bàn tay run run chạm vào kết giới, từng vòng sáng run rẩy phản kháng lại. Lạnh lẽo, xa lạ, vô cùng nguy hiểm.

"Đây... rốt cuộc là nơi nào?" - Giang Trừng thì thầm, đôi mắt hiện lên nỗi bất an.

Cậu thử quan sát kĩ hơn. Tường cao bao quanh, bên ngoài tĩnh lặng đến mức không nghe nổi tiếng chim hót. Mọi thứ yên ắng quá mức, giống như nơi này cố tình bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài.

Một luồng gió nhẹ lướt qua, cậu khẽ rùng mình. Trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành - nơi này chắc chắn là chỗ Lam Hi Thần cố tình chuẩn bị.

Cậu thở gấp, bàn tay nắm chặt vạt áo, trong đầu xoay chuyển vô số ý nghĩ.
"Nếu cứ ở đây... Kim Lăng... mọi người...sẽ rất lo lắng cho ta."

Giang Trừng tựa người vào lan can gỗ, hơi thở nặng nhọc, trong lòng dấy lên nỗi căm hận xen lẫn tuyệt vọng. Vừa mới sinh con hơn hai tháng, thân thể vốn đã suy yếu, vậy mà Lam Hi Thần chẳng hề để cậu nghỉ ngơi, lại dùng hết thảy sự chiếm hữu tàn nhẫn mà vắt kiệt tinh thần lẫn thể xác của cậu.

Đôi mắt đỏ hoe, nhưng cậu cắn răng không để bản thân bật khóc. Nước mắt lúc này chỉ làm bản thân thêm yếu đuối.

"Không được... ta không thể gục ngã. Nếu ta ngã xuống, Kim Lăng, hai đứa trẻ... ai sẽ bảo vệ chúng?" - Giang Trừng thì thầm, giọng run run.

Tay cậu đặt lên ngực, tim đập loạn, từng hồi như muốn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo. Cho dù đang bị giam trong đình viện đầy kết giới này, cho dù xung quanh không một bóng người, cậu cũng phải tìm một khe hở, một cơ hội để thoát ra.

Trong đầu cậu chợt lóe lên những mảnh ký ức - từng lần Lam Hi Thần ra tay, từng lần hắn tỏ ra ôn nhu rồi trở mặt. Hắn cực kỳ cẩn thận, nhưng không ai là hoàn hảo tuyệt đối. Cậu phải chờ đợi... phải kiên nhẫn, chỉ một sơ hở thôi cũng đủ để đổi lấy tự do.

Giang Trừng hít sâu, ép bản thân ngồi xếp bằng, nhắm mắt tĩnh tâm, cố khôi phục chút ít linh lực đã hao kiệt. Cho dù chỉ một tia linh lực yếu ớt thôi, cũng có thể là chìa khóa sống còn.

"Ta phải cứu lấy chính mình." - trong đôi mắt ngấn lệ lóe lên sự kiên định lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro