### Cảnh báo có ABO- xin lỗi đã từng làm nhiều người vỡ đầu 😭😭😭###
Vào một buổi sáng đẹp trời, khi Vân Mộng đang dần tỉnh giấc tại tông thất của Giang tông chủ Liên Hoa Ổ , chủ nhân nơi này cũng vừa tỉnh giấc , hai mí mắt vẫn còn lưu luyến nhau chưa muốn rời, dạo gần đây hắn thường cho phép mình ngủ nhiều hơn trước một chút bởi gần hai mươi năm miệt mài thành quả đạt được cũng không tệ và đã đi vào ổn định từ lâu, nhưng mà hôm nay hình như cơ thể có phần khác lạ mệt mỏi. Hắn uể oải mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà cảm giác là lạ xâm chiếm, tư phòng của hắn từ khi nào mà rộng lớn đến vậy , mọi thứ đều trở thành khổng lồ đối với hắn. Thậm trí hắn cảm thấy mình lọt thỏm trong một chiếc giường to lớn vĩ đại, hắn hoảng hốt khi thấy bản thân mình bằm trong đống quần áo rộng thùng thình không ăn nhập gì với cơ thể. Kinh khủng hơn tay chân hắn đầy lông lá màu trắng ... vội vã nhìn mình qua chiếc gương đồng , hắn suýt ngất xỉu bởi hắn đang mang hình dạng của một chú mèo nhỏ.
Chuyện gì xảy ra với hắn? Vốn là một tông chủ gia môn lớn nên việc đầu tiên hắn cần làm là suy nghĩ xem mình bị làm sao và tìm cách tháo gỡ. Đầu tiên là đêm qua hắn đi săn và gặp một yêu hồ màu trắng, hai bên giao tranh và rồi chẳng may hắn bị trúng yêu khí, rất có thể việc này liên quan đến yêu hồ kia.
Dù sao thì hắn cũng muốn gục ngã, Tình trạng này làm sao để khôi phục lại đây ... trước tiên hay là cứ đi tìm y sư đã biết đâu hắn có cách. Y sư của hắn tên gọi Hoàng Thanh, người này trước đây bị Ôn gia hãm hại cả nhà... giống như Giang Trừng chỉ còn lại một mạng vốn không màng sống chết mặc kệ lũ Ôn Cẩu đánh đập. Đúng lúc đó Giang Trừng đi qua, thật tâm mà nói thiếu niên Giang Trừng lúc đó thù hận đầy mình chẳng còn gì để mất nên nhìn thấy Ôn Cẩu một lòng muốn giết cũng là vô tình cứu Hoàng Thanh một mạng , cùng một nỗi đau nên Hoàng Thanh đã đi theo Giang Trừng mà thôi.
Giang Trừng lại suy nghĩ nhưng làm cách nào giao tiếp với y sư? tiếng gõ cửa cùng lời nói trịnh thượng bên ngoài làm Giang Trừng giật mình.
- Tông chủ. Lam tông chủ xin gặp.
Lam Hi Thần, tại sao người này lại đến gặp hắn ? Thông tin hắn xuất quan tuy rằng hắn đã biết nhưng chẳng có chút gì quan tâm . Dù có giao tiếp nhiều lần thậm trí là kề vai sât chiến nhưng tính cách khác biệt cùng với những mối bận tâm khác nhau nên cả hai đều khá hời hợt về nhau. Ấn tượng Lam Hi Thần để lại chỉ là một người quá ư xinh đẹp, ôn nhu tốt bụng phong thái thần tiên chỉ là tính cách không có gì đặc biệt và có lẽ là hắn Đoạn Tụ đi... hắn là tâm duyệt tên Kim Quang Dao kia mà đau khổ không dứt.
Bên ngoài quản sự không nghe tiếng động cũng quy củ mà đi ra, Giang Trừng cũng len lén chạy theo.
- Lam tông chủ. Thật thất lễ. Tông chủ nhà ta quả thật không biết đã đi đâu, nếu như ngài có chuyện gì có thể truyền đạt. Ta nhất định sẽ nói với tông chủ. Còn nếu không tiện thì có thể cảm phiền Lam tông chủ hẹn dịp khác ta sẽ báo lại với tông chủ là ngài tìm gặp.
Lam Hi Thần lắc đầu nho nhã.
- Giang chủ sự. Cô Tô Lam Thị lần này chủ trì hội Thanh Đàm bách gia yến , ta tới đây chính là đích thân mời Giang tông chủ cùng Giang gia hôm đó . Rất mong được đón tiếp.
Giang chủ sự mỉm cười.
- Được Lam tông chủ, tại hạ nhất định sẽ truyền đạt lại. Xin mời Lam Tông chủ dùng trà.
- Giang tông chủ không có nhà , Lam mỗ cũng không tiện lưu lại lâu. Xin phép được cáo từ.
- Lam tông chủ bận rộn không tiện mời lưu lại. Xin cáo từ.
Sau khi hành lễ Lam Hi Thần quay bước, mèo Giang Trừng đang đứng ngoài cửa còn chưa kịp lẩn đi thì đã bị ánh mắt của Lam tông chủ bắt gặp. Lam Hi Thần khẽ ngồi xuống vuốt ve đầu chú mèo.
- Quả là một chú mèo đẹp đẽ.
Lam Hi Thần lên tiếng cảm thán , ánh mắt ôn nhu tỏa ra những tia ấm áp và thích thú, Giang chủ sự nhìn nhìn mèo Giang Trừng một hồi khẽ vuốt cằm và nói
- Lam tông chủ nếu đã yêu thích vậy . Giang gia xin tặng ngài.
Mèo Giang Trừng thất kinh" Giang Hàm ngươi dám..." còn Lam Hi Thần vui vẻ ra mặt
- Thật có thể tặng sao?
- Nếu Lam tông chủ không chê?
- Thật cảm tạ cảm tạ.
Thế là Lam Tông chủ miệng mỉm cười vui vẻ bế bé mèo Giang Trừng lên. Mèo Giang Trừng đâu phải chú mèo ngoan ngoãn.. nó keo ngoao ngoao và cào vào tay Lam tông chủ, ấy vậy mà Lam tông chủ vẫn mỉm cười còn nhẹ nhàng vuốt ve nó và ôm chặt lấy chẳng chịu buông.
" Cứu ta... cứu ... " mèo Giang Trừng gào thét, nhưng lúc này hắn chỉ tạo ra được tiếng meo meo meo bất lực.
Thế đấy đó mèo Giang Trừng trở thành sủng vật của Lam tông chủ, cứ trên trên tay người ôm vuốt trở về Vân Thâm.
Việc đầu tiên khi trở về Vân Thâm mà y làm đó chính là gột rửa thân thể tức là đi tắm. Vân Thâm Bất Tri Xứ có dòng suối mát đặc biệt nó đi qua hàn thất của Lam tông chủ. Y thường xuyên ngâm mình trong dòng suối để gột đi những mệt mỏi trong cơ thể, lần này đi tắm y không quên đem theo mèo Giang Trừng .
" Lam Hi Thần ngươi điên rồi, đi tắm đem theo ta làm gì ... g rừ ... meo meo.... ngươi ngươi cởi áo làm gì... ngươi còn ra dáng một tông chủ.?"
Tội nghiệp mèo Giang Trừng , những cố gắng biểu hiện của hắn chẳng thể làm Lam Hi Thần hiểu, y vẫn vô tư thoát y như chốn không người nhẹ nhàng bước suống dòng suối kia.
Khẽ xoa xoa bộ lông trắng mềm tắm táp cho chú mèo đáng yêu dơ dơ lên cao mỉm cười đến ấm áp
- Tiểu miêu, Ngươi thật sự dễ thươngn vừa nhìn thấy ngươi ta đã thấy rất thích.
Lam Hi Thần ngắm nhìn thật kỹ chú mèo nhỏ trong lòng cảm khái tự nhủ nhất định tìm quà đáp lễ cho Giang gia.
Điều thu hút Trạch Vu Quân ở chú mèo chính là đôi mắt màu tím , hắn chưa từng nhìn thấy loài mèo nào có màu mắt tim xinh đẹp đến mức vậy, nó rất long lanh và trong sáng thậm trí khi nhìn vào cảm giác rất yếu đuối khiến người ta chỉ muốn ôm ấp và bảo vệ, bộ lông trắng muốt mềm mại cũng thật khiến người ta vuốt ve mãi không thôi.
- Tiểu miêu ngươi có đồng ý làm bằng hữu của ta không?
Mèo Giang Trừng đang bị đỏ mặt nghe lời nói này của Lam tông chủ chỉ muốn cào vào mặt y cho tỉnh " hừ ngươi điên hả lại làm bạn với mèo" giật mình nhớ ra chẳng phải khi xưa hắn cũng chỉ có ba chú chó làm bạn. Mi mắt khẽ cụp xuống, là bởi vì tính cách của hắn biến hắn thành kẻ cô đơn. Chỉ có điều một cảm giác không đúng diễn ra Giang Trừng cảm nhận y cũng thật cô đơn.
Sau khi tắm xong khoác trên mình bào y màu trắng , Lam Hi thần không hổ danh đệ nhất mỹ nam tu chân giới , một cơ thể rắn chắc nhưng lại có một làn da màu trắng mịn khi mặc lên bộ y phục mà thời niên thiếu Ngụy Vô Tiện không khỏi thốt lên " áo tang" lại trở lên mềm mại uyển chuyển. Tuy nhiên bước đi có phần phiêu diêu thong thả nhưng lại uy nghi nhanh nhẹn mạnh mẽ. Lam Hi Thần dịu dành dùng một chiếc khăn màu trắng mềm mại nhẹ nhàng lau khô cho chú tiểu miêu khả ái.
- Ngươi đã thật sạch sẽ rồi. Thật đáng yêu nha.
Lam Hi Thần mỉm cười , nụ cười của y luôn ôn nhu là vậy nay lại trở thành một nụ cười buồn man mác mang đầy tâm tư mệt mỏi.
Giờ ăn đã đến. Lam Hi Thần cẩn thận để riêng cho mèo Giang Trừng một bát cơm sạch sẽ nhưng thật tội nghiệp cho chú mèo nhỏ Lam gia món ăn thanh đạm khó nuốt , suất ăn dành cho mèo Giang Trừng không thể là ngoại lệ. Nhìn bát cơm hắn chỉ muốn khóc. " không cần , bản tông chủ không cần ăn. Ta có thể nhịn nhiều ngày không vấn đề"
Điều hắn không ngờ đến chính là Lam Hi Thần trước mặt gia môn lại tự mình bón cơm cho mèo.
Gia quy Lam gia khỏi nói. Dù có kỳ lạ cũng không dám mở miệng chỉ có ánh mắt tò mò len lén nhìn theo mà thôi.
Mèo Giang Trừng cùng Lam Hi Thần sau bữa ăn lại trở về hàn thất, mèo con ngoan ngoãn nằm khoanh tròn trên đùi Lam Hi Thần xem y phê duyệt tông vụ. Có lúc chán mèo Giang Trừng lại muốn bò ra khỏi người y mỗi lần như vậy Lam Hi Thần lại mỉm cười tạm gác lại công việc xoa đầu mèo con chơi đùa cùng nó.
- À mới nhớ ra ta quên không đặt tên cho ngươi a. Gọi ngươi là Tiểu Bảo đi.
Lam Hi Thần tự cười chính mình.
- Làm bạn với ngươi cũng tốt đi. Con người tâm tư lòng dạ khó đoán, bản thân ta bây giờ không biết ai tốt ai không? Ngươi nói xem, tam đệ của ta . Ta cứ nghĩ y là người tốt nhất trên thế gian vượt qua nghịch cảnh đau đớn để trở thành nhân vật kiệt xuất. Đến tận bây giờ ta cũng khôbg dám tin đó là sự thật! Ngươi nói xem Nhiếp Hoài Tang lúc nào cũng không biết gì ta coi y như đệ đệ , lại luôn tỏ ra là một người chuyện gì cũng không biết nhưng rồi y cũng... còn cả ta nữa. Ta cứ ngỡ mình quang minh chính đại làm việc nghĩa nhưng lại gián tiếp hại Nhiếp đại ca còn tự tay đâm tam đệ trong khi đó đệ ấy có ân với ta. Chính bản thân ta lại là một kẻ vô cũng tồi tệ
Lam Hi Thần thở dài. Y vẫn chưa thể không suy nghĩ về vấn đề này... con người hóa ra là đáng sợ như vậy. Cũng có con người bên ngoài tàn nhẫn ác độc nhưng lại ngay thẳng trọng tình như Giang Trừng. Ngày ở miếu quan âm y thật có cái nhìn khác về Giang tông chủ.
Giờ Hợi đã điểm Lam tông chủ nghiêm ngặt gia quy ... quy củ bỏ ngoài áo khoác mạt ngạch gọn gàng lên giường đi ngủ. Không quên ôm mèo Giang Trừng lên theo. Giang Trừng thầm nghĩ " chuyện này đồn ra. Ta thật sự là mất mặt." Rồi cũng ngoan ngoãn ngủ theo.
Lại là giờ mão khi ánh sáng bắt đầu len lỏi vào bóng tối. Lam tông chủ mở mắt. Y choàng tỉnh sợ hãi trong ngực y là một mỹ nhân say ngủ. Không ... cũng không đúng mỹ nhân này quen quen ... mày dài hẹp.. da trắng môi cánh sen... giống một ai đó ...Giang ... Giang tông chủ... cũng không đúng lắm Giang tông chủ vẻ mặt sao lại non nớt ước chừng tuổi tầm 15 16... quan trọng hơn ... Giang Trừng không mảnh vải che thân, bị dọa cho hết hồn Lam Hi Thần đóng băng.
Còn " chú mèo " Giang Trừng lúc này làm biếng mắt còn chưa mở . Hắn không biết bộ dáng xấu hổ của mình lúc này.
- Hừ Lam Hi Thần ... Lam gia các người vẫn luôn dậy sớm như vậy.
Lúc này Lam Hi Thần mới bừng tỉnh. Vội bật dậy làm "mèo" Giang Trừng cũng tỉnh ngủ. Lại thấy ánh mắt Lam Hi Thần có gì sai sai đang nhìn chằm chằm vào cơ thể mình Giang Trừng nhìn lại " phụt" hắn không còn là mèo , " phụt" hắn đang trần truồng, " phụt" Lam Hi Thần đang chằm chằm nhìn hắn, mặt Giang Trừng đỏ như mặt trời nhỏ Vội vã quấn chăn vào cơ thể Giang Trừng . Thẹn quá hóa giận hắn thét lớn.
- Lam Hi Thần còn không mau nhắm mắt.
Lam Hi Thần lúc này mới thực sự tỉnh lại, tự động nhắm mắt xoay người lắp bắp.
- Ta ... ta không chú ý.
Y lẩm bẩm tự phạt mình chép 30 lần gia huấn nhưng mà không hiểu sao trái tim y lại đập giữ dội như vậy. Khuôn mặt Giang Trừng khi ngủ thật sự.... đáng yêu. Lam Hi Thần tự nhủ lần này chép 100 lần đi.
- Huynh Trưởng là ta.
Ở bên ngoài giọng nói Lam Vong Cơ khiến cả hai hết hồn. Làm thế nào. Trên người Giang Trừng vẫn chưa có y phục... làm thế nào đây tình ngay lý gian. Giang Trừng vội vã phóng thân trốn sau bức bình phong còn Lam Hi Thần lấy tinh thần mở cửa . Nụ cười gượng gạo mặt vẫn đỏ bừng giọng nói lạc hẳn đi.
- Vong Cơ, Ngụy đệ... hai người có việc gì đến tìm ta sớm như vậy?
Thật xui xẻo a Lam Hi Thần. Vị công tử họ Ngụy này nhận ra sự luống cuống của y, hắn lại là tên cực kỳ thích đùa dai đùa dại... cảm thấy Lam Hi Thần có bí mật gì đó rất thú vị hắn không thể bỏ qua.
- Lam đại ca. Từ từ vào bọn ta nói.... a.
Không để Lam Hi Thần ngăn cản hắn đã tót vào trong báo hại Giang Trừng sau bức bình phong mồ hôi chảy thành giọt . Ngụy Vô Tiện liếc nhìn xung quanh nhận ra sau tấm bình phong có một bóng mờ... " Không lẽ Lam Hi Thần giấu phụ nữ ở trong?" Ngụy Vô Tiện tự tát mình một cái." Trạch Vu Quân là ai sao có thể làm ra chuyện đó"
Nhưng quả là sự lạ, ma xui quỷ khiến Ngụy Vô Tiện quyết định chạy vào xem . Lam Hi Thần luống cuống vội chạy lên phía trước ngăn cản công tử họ Ngụy. Bên trong Giang Trừng đôi mắt đã mở hết cỡ, làm gì có lỗ nào mà chui xuống. Giang Trừng hận mình số phận hẩm hiu.
- Ngụy đệ dừng bước.
Lam Hi Thần cố đè giọng lên tiếng , Ngụy Vô Tiện cười cười
- Đại ca đúng là cao nhân nho nhã. Tấm bình phong kia quả thật hợp mắt. Ta muốn lại gần xem có được không?
Nói xong Ngụy Vô Tiện vụt lại gần cười gian, Lam Vong Cơ lúc này cũng đã nhận ra sự khác thường của huynh trưởng cùng đạo nữ nhà mình.
Lam Hi Thần vội vàng lạc hướng.
- Phải rồi Vong Cơ hai đệ tìm ta có việc gì.
Lúc này Ngụy Vô Tiện cùng với Lam Vong Cơ mới nhớ ra mục đích cả hai tới đây.
- Huynh trưởng đệ muốn…
Lam Vong Cơ ngập ngừng , ánh mắt nhìn sang Ngụy Vô Tiện .. khuôn mặt ngàn năm không thay đổi nhưng hai bên tai của y đã đỏ ửng từ khi nào. Lam Hi Thần là một vị huynh trưởng đặc biệt . Thế mà y đã nhận ra đệ đệ mình muốn gì.
- Vong Cơ, Chuyện hôn sự của hai đệ ta nhất định sẽ dốc lòng giúp sức cầu xin phúc thụ cùng các vị trưởng lão.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, gì chứ Lam Vong Cơ còn chưa nói ra sao Lam đại ca này lại biết được . Nhiều lần như vậy rồi Ngụy Vô Tiện quả thật tò mò nha. Còn chưa kịp mở lời hỏi thì Lam Hi Thần lần đầu không khách khí
- Vậy không có chuyện gì nữa. Ta muốn yên tĩnh một chút.
Thấy thái độ của Lam Hi Thần , Ngụy Vô tiện lại càng tò mò hơn. Một nụ cười tinh nghịch lướt qua môi hắn, Nhưng cũng may Lam Trạm biết ý liền lôi cổ hắn lại kéo ra khỏi hàn thất.
Lam Hi Thần thở phảo nhẹ nhõm. Giang Trừng lúc ấy mới giám bước ra ngoài. Lúc này y quấn chăn , mái tóc dài mượt xõa xuống bờ vai. Khuôn mặt vẫn chưa hết ửng đỏ quả thật lúc này Lam Hi Thần liên tưởng Giang Trừng là một thiếu nữ xinh đẹp. Khụ , y ho khan để xua đuổi cái ý nghĩ đáng sợ của mình.
Giang Trừng ngập ngừng mở miệng
- Lam tông chủ ngươi có thể cho ta mượn tạm y phục của ngươi.
Lam Hi Thần giật mình, y xưa nay vốn suy nghĩ thấu đáo . mọi sự chu toàn vậy àm lần này cứ đứng như phỗng không biết làm gì lại để Giang tông chủ lên tiếng nhờ vả. Thật mất mặt.
Lam Hi Thần vội vàng đến tủ quần áo. Định mang cho Giang Trừng bộ y phục mình vốn hay mặc. Nghĩ thế nào y lại lắc đầu , lần sâu xuống dưới một bộ y phục thời thiếu niên của mình đưa cho Giang Trừng .
Giang Trừng ngượng ngùng cầm lấy trốn vào một chỗ mà mặc lại. Hắn đứng một líc hít thở thật sâu mới dám bước ra. Hắn tự nguyền rủa kiếp trước làm gì sai trái mà kiếp này ông trời không hề rủ lòng thương xót.
- Khụ … Lam tông chủ. Đã làm phiền ngươi.
- Không có gì. Giang tông chủ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Giang Trừng thở dài thuật lại chuyện cho Lam Hi Thần nghe, chỉ thấy y gật gù.
- Phải rồi, Giang tông chủ. Ngươi có thể sử dụng linh lực không?
Nói ra mới nhớ, Giang Trừng thử vận linh. Khuôn mặt hắn tái nhợt quả thật không thể sử dụng được Linh lực. Hắn có phần tức giận. Cố đè giọng nói xuống
- Lam tông chủ. Tại hạ không thể lưu lại , phiền ngươi cho mượn một con ngựa. Hôm khác xin hoàn trả.
Thấy hắn muốn trở về không hiểu sao Lam Hi Thần có phần thất vọng
- Giang tông chủ, ngươi hiện tại hình dáng … và lại không sử dụng đươc linh lực chỉ sợ nếu bên ngoài biết được sẽ không tốt cho ngươi.
Giang Trừng gật đầu “ phải rồi, ta vốn nhiều kẻ không ưa, nếu nhân chuyện này bọn họ liên kết gây khó dễ Vân Mộng quả cũng khó ứng phó, hơn nữa bên phía Kim Lăng …” Giang Trừng hai tay tạo thành nắm đấm siết chặt , tình thế này hắn phải làm gì ?
- Tàng thư các Lam gia quả thật có rất nhiều sách. Nếu Giang tông chủ không chê có thể ở lại cùng ta nghiên cứu .
Giang Trừng rất muốn từ chối nhưng không hiểu sao nhìn ánh mắt của Lam HI Thần Giang Trừng không tự chủ được gật đầu đồng ý. Dù sao Vân Mộng đã ổn định hắn vắng mặt một thời gian cũng không sao. Bên phía Kim Lăng bọn họ vẫn còn sợ uy của hắn chắc chắn không dám manh động.
Việc Giang Trừng hình dạng thiếu niên ở lại Lam gia không thể để người khác biết được , nên Lam Hi Thần đã để hắn ở lại hàn thất còn mình ôm hết chồng lớn chồng nhỏ các sách y dược và các dị tượng mang vè hàn thất. Có lúc thì hai người cùng đọc, khi thì chỉ có Giang Trừng bởi Lam Hi Thần còn bận việc gia. Nhưng cũng chỉ là những việc bắt buộc y phải ra mặt còn không sự vụ lớn nhỏ đều được Lam tông chủ mang về hàn thất xem xét.
Đã qua ba ngày , hai người vẫn không thể tìm được manh mối. Giang Trừng uể oải ngủ gục trên bàn . Từ ngày bị ép trưởng thành với trọng trách khôi phục gia tộc Giang Trừng chưa từng cho mình thoải mái như vậy trước mặt người khác. Lúc này đây hắn ngủ ngon lành khuôn mặt non nớt của tuổi thiếu niên lúc này tuấn mỹ vô cùng.
Lam Hi Thần giơ cuốn thư sang một bên nhìn người đối diện đac gục đầu ngủ say, khuôn mặt nhăn nhó . Bất giác ngón tay thon dài của y không tự chủ được khẽ vuốt mi tâm , Lam Hi Thần ngây người ngắm nhỉn, hắn lại thấy tim mình đập không đúng nhịp “ đây là cảm giác gì?” Lam Hi Thần tự nhủ, khuôn mặt cảm thấy nóng rát “ Ta bị bệnh rồi, bị sốt chăng” nói rồi đứng dậy , khẽ thở dài bước ra cửa sổ nhìn nên ánh trăng vằng vặc treo trên ngọn núi nháy mắt với y. Lam Hi Thần giật mình khi bóng Trăng kia bỗng nhiên biến thành khuôn mặt e lệ của Giang tông chủ.
Hắn tự giật mình, lại quay lại bàn làm việc , ngồi đối diện Giang Trừng chuyên tâm đọc sách.
Giang Trừng ngủ một giấc, lười biếng khẽ ngẩng đầu lên, trước mắt hắn là đệ nhất mỹ nam tu chân giới, quả thật khâm phục. Dung mạo của y Giang Trừng chưa từng thấy ai có thể sánh được
Lam Hi Thần không chỉ đẹp về đường nét nước da, y còn đẹp về cả thần thái ung dung hài hòa … ví y như ngọn gió xuân vừa mát mẻ vừa ấm áp cùng còn chưa đạt đến mức độ của hắn. Giang Trừng đôi mắt mê mẩn ngắm nhìn không cả để ý đến thời gian.
Bất giác Lam Hi Thần cúi xuống, thấy Giang Trừng nhìn mình , bốn mắt giao nhau rồi vội vàng lẩn trốn, y khẽ nở một nụ cười ôn nhu. Nụ cười này đã hớp hồn biết bao người gia trẻ trai gái. Hiện tại Giang Tông chủ cũng không biết hồn ở nơi đâu, tận đến khi Lam Hi Thần lên tiếng mới bừng tỉnh
- Giang tông chủ, nếu mệt rồi có thể đi nghỉ trước. Ta nghĩ hôm nay ngươi hãy lên giường còn ta có thể ở dưới đất cũng không sao.
- Sao có thể thế được, ta đã nói ở nhờ nhà ngươi lại còn chiếm giường của ngươi thật không còn mặt mũi.
Nói rồi không khách khí. Giang Trừng quen thuộc trải một tấm chẳn lại lấy một chiếc chăn khác co mình mà ngủ. Lam Hi Thần chỉ biết cười khổ biết tính Giang Trừng lại không phải mà người hay tranh cãi. Y đành mặc kệ . Đọc thêm một lát cho đến giờ Hợi, y cũng nhẹ nhàng đứng lên khẽ đặp lại chăn cho vị thiếu niên cí tư thế ngủ xấu. Lam Hi Thần chút nữa thì bật cười thành tiếng đành lắc đầu lặng lẽ lên giường đi ngủ.
Giang Trừng đang ngủ cơ thể bỗng thay đổi, cảm giác quen thuộc diễn ra. Hắn choàng tỉnh lúc này mới nhớ ra. Mình là địa khôn , không đem theo thuốc mấy ngày nay lại ở cùng một Thiên Càn, vô tri vô thức mà bị mùi Thiên Càn khai sớm kỳ tấn tình, người hắn run lẩy bẩy. Trước khi bị phát hiện hắn phải bỏ trốn, nhưng linh lực không sử dụng được hắn phải đi đâu.
Khẽ mở cánh cửa ra, lại nhẹ nhàng khép lại. Giang Trừng lo lắng nhìn xung quanh, một màu đen tối , cơ thể đã trở lên nóng một phần. Phải rồi Vân Thâm bất tri xứ có rất nhiều hang động. khi xưa học ở đây cũng đã khá quen thuộc. Nghĩ như thế y cố gắng đi nhanh tới hang động. Đôi chân sợ hãi chạy vào thật sâu, càng sâu càng tốt hắn chỉ biết suy nghĩ có thế. Nhưng sự tra tấn bởi cơn khát tình lại muốn hắn quay trở lại, hắn muốn Lam Hi Thần. Cơ thể run sợ, trước đây đã nhiều lần chịu sự tra tấn này nhưng hắn luôn ý trí sao giờ đây lại muốn y ký hiệu mình.
Càng nghĩ càng sợ hãi, đã vào trong cùng của hang động hắn đấm mạnh vào vách đá khiến tay bị chảy máu đầm đìa… chỉ có đau đớn mới khiến hắn thanh tỉnh chút ít.
Lam Hi Thần khi tỉnh lại, nhìn xuống phía dưới, chăn chiếu lộn xộn lại không thấy người đâu, một cảm giác bất an tràn vào cơ thể.
Mặc kệ bề bộn trong hàn thất , y chạy ra ngoài hoảng hốt tìm kiếm, Lam gia hôm ấy lòng người náo loạn. Tông chủ của họ nháo nhác khắp nơi như tìm kiếm một người nào đó nhưng nhất định không nói là ai. Tìm mãi cũng không thấy bóng dáng Giang Trừng đâu. “ Giang tông chủ trở về Liên Hoa Ổ?”
Nghĩ là như thế , Lam Hi Thần không câu lệ vội triệu sóc nguyệt . NHìn thấy Lam Hi Thần muốn ngự kiếm đi đâu Lam Khải Nhân vội gọi với lại
- Hi Thần nháo nhào nửa ngày rồi . Chỉ còn hai ngày nữa là tới Hội Thanh Đàm con còn định đi đâu.?
Lam HI Thần cúi đầu
- Thúc phụ, con có việc quan trọng cần phải đi. Nếu như trở về không kịp xin thúc phụ thay con chủ trì.
Nói rồi đi mất, Lam Khải Nhân thật sự tức tối “ Lam Hi Thần, con càng lúc càng chẳng ra gì”
Một mạch ngự kiếm xé gió đi về phía Liên Hoa Ổ. Lam Hi Thần vội vã cầu kiến Giang tông chủ, nhưng Giang chủ sự đã nói lại Giang Tông chủ mấy hôm trước có thư gửi là có việc phải vắng mặt thời gian dài , hiện không có nhà. Y càng hoảng sợ “ cuối cũng hắn đi đâu”. Y lại suy nghĩ có thể Giang Trừng Hắn đến Lan Lăng Kim Thị. Một chút buồn thoáng qua “ không lẽ Giang tông chủ chán ghét ta không giúp được, nên không nói một lời đã vội bỏ đi tìm cháu trai giúp đỡ” Nghĩ tới đau lòng nhưng Vẫn một đường ngự kiếm tìm đến Lan Lăng. Kim tiểu tông chủ cũng nói Cữu cữu biên thư nói vắng mặt một thời gian .
Sau khi nghe câu trả lời của Kim Lăng , y thất thần lúc này mới nhận ra trước giờ mình không biết gì về Giang Trừng , bây giờ biết tìm người ở đâu?
Khi Lam Tông chủ đi rồi Kim Lăng mới ngần người “ hình như có gì không đúng, tại sao Lam tông chủ lại tìm đến cữu cữu ta , thái độ lại vội vã như thế”
Mặc dù cảm thấy có sai, Kim Lăng cũng không thể đoán ra được. Còn Trạch Vu Quân lại quay về Cô Tô lúc này y khẳng định Giang Trừng vẫn còn ở đó.
Quay về đến Vân Thâm cũng đã hơn một ngày dài chạy đi chạy lại, đôi chân y lại dáo dác, cảm giác lo sợ này là sao? cảm giác mất mát, trái tim hồi hộp khôn nguôi này là gì. Y không biết, y cũng không buồn quant, y chỉ biết nhất định tìm ra hắn, nhìn thấy hắn bình an mới có thể an tâm được.
Linh tính mách bảo Lam Hi Thần đi vào hang động. Không biết vì cái gì khiến cho y tin rằng Giang Trừng đang ở trong đó, và một mùi hương thoang thoảng như dẫn dụ y bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro