Chương 16.2
Editor: Incharge.
Beta: Ree LS, Wan
Ba người đi ra khỏi Tipsy Cat, xe Trần Túy dừng lại ở trước tiệm, anh đợi Trần Nhất Nhiên lên xe, quay người nói với Chân Điềm: "Em đi làm việc trước đi, chúng ta liên lạc sau."
"Vâng, học trưởng lái xe cẩn thận."
Nói xong, vẫn không quên xin tha giúp Trần Nhất Nhiên, "Nhớ kỹ đừng mắng thằng bé nhé."
"Anh biết rồi, em đi vào đi."
Trần Túy cười nhìn cô đi vào trong cửa hàng, mới mở cửa lên xe.
Anh vừa ngồi xuống, Trần Nhất Nhiên liền dựng thẳng sống lưng. Trần Túy bất động thanh sắc khởi động xe, chờ xe ra đến ngõ sau Thanh Nam mới nói: "Nói cho cậu nghe, đã xảy ra chuyện gì."
Thật ra trong lòng anh đã đoán ra đại khái. Anh chỉ nhắc đến Chân Điềm một lần trước mặt cậu nhóc, là lần Đặng Lệ Dương gọi điện thoại hẹn anh ra ngoài uống rượu.
Rất có thể là lúc đó Trần Nhất Nhiên nhớ kỹ tên Chân Điềm, sau đó lúc sáng sớm hôm qua thấy tin tức về nhà hàng của Chân Điềm, liền kiếm cớ chạy tới.
Về phần nhóc tại sao muốn tìm Chân Điềm, Trần Túy cũng có thể đoán ra. Giống như anh nói với Chân Điềm, hoàn cảnh của Trần Nhất Nhiên làm cho cậu nhóc trưởng thành sớm hơn, so với bình bạn bè bình thường càng thêm nhạy cảm. Mặc dù cậu nhóc cho tới bây giờ không đề cập với mình, nhưng Trần Túy biết, cậu bé vẫn luôn sợ anh sau khi kết hôn không cần đến nhóc nữa. Cho nên mới luôn phá đám những buổi xem mắt của anh.
Lần này, hẳn là nhóc phát giác được thái độ của anh đối với Chân Điềm có chút khác biệt, cho nên đặc biệt chạy tới tìm cô. Trước đây với loại hành vi này, Trần Túy đều dung túng cho cậu nhóc, bởi vì chính anh cũng không thích những đối tượng hẹn hò kia, nhưng Chân Điềm không giống những người con gái khác. Nếu như Trần Nhất Nhiên vẫn không thể tiếp nhận, anh cũng chỉ có thể từ từ cho nhóc chấp nhận.
Trần Nhất Nhiên nhăn nhó nửa ngày, không trả lời vấn đề của Trần Túy mà hỏi lại anh: "Cậu ơi, có phải cậu thích chị Chân Điềm không?"
Trần Túy nói: "Hiện tại là cậu đang hỏi cháu."
Trần Nhất Nhiên bĩu môi, vẫn là tránh nặng tìm nhẹ nói ra: "Cháu cũng rất thích chị ấy, bản thân chị ấy so với trên TV còn dễ nhìn hơn! Tính cách cũng đặc biệt tốt!"
Trần Túy im lặng không nói gì, Trần Nhất Nhiên thực sự có thiện cảm với Chân Điềm, bằng không nhóc cũng sẽ không nói tên mụ của mình cho cô biết.
"Cháu thật sự thích cô ấy?"
"Ừm!" Trần Nhất Nhiên nặng nề mà gật đầu, "Cháu đồng ý hôn sự này."
Trần Túy cười trầm một tiếng, mở miệng nói: "Coi như là lấy lòng cậu, chuyện nói dối tối nay vẫn không thể cho qua được."
Trần Nhất Nhiên: "..."
"Chị Chân Điềm nói cậu đã đồng ý với chị ấy là không mắng cháu! Nếu cậu không giữ lời, cháu sẽ mách chị ấy!"
Trần Nhất Nhiên xuất đòn cuối cùng.
"Đi thôi, đừng ồn ào." Trần Túy mặc dù đã đồng ý với Chân Điềm sẽ không nổi giận với cậu nhóc, nhưng hành động hôm nay của cậu bé phải được dạy lại thật nghiêm. "Cháu có biết một mình cháu chạy đi xa như vậy nguy hiểm cỡ nào không? Chú đã nói bao nhiêu lần là không được chạy loạn, nhưng cháu vẫn không vâng lời đúng không?"
"... Cháu sai rồi." Lần sau cháu sẽ dám nữa.
"Tháng sau trừ một nửa tiền tiêu vặt của cháu."
"!!!" Trần Nhất Nhiên tức muốn khóc: "Cháu sẽ mách chị Chân Điềm!!!"
"Mách đi, chú đồng ý với em ấy không mắng cháu, chứ không có đáp ứng em ấy chuyện trừ tiền tiêu vặt của cháu."
Trần Nhất Nhiên: "..."
Đại nhân quả nhiên không hề nể mặt!
"Nếu hôm nay cháu không tới, có thể phát hiện được tình địch của cậu sao? Cháu cảm thấy cháu có thể lấy công chuộc tội!"
Trần Nhất Nhiên trong lòng oan uổng, rõ ràng nhóc làm như vậy đều là vì cậu của nhóc, bây giờ lại bị cậu cắt mất một nửa tiền tiêu vặt.
Nhắc đến tình địch, Trần Túy cũng thu lại vẻ mặt: "Cháu còn giữ danh thiếp đó phải không?"
"Đương nhiên giữ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà!"
Trần Nhất Nhiên lấy danh thiếp từ trong túi ra, nhìn thoáng qua, "Ồ, anh ta làm ở xưởng rượu"
"Xưởng rượu?"
"Vâng, nhưng mà ở thành phố C, vẫn là cậu nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng."
Trần Túy nhìn nhóc một cái: "Ngữ văn của cháu khá đấy."
"Cho nên tháng sau tiền tiêu vặt của cháu có thể không cắt không?"
"Không được."
... Hừ!
Sau khi an toàn về đến nhà, Trần Túy nhường Trần Nhất Nhiên tắm trước, sau đó cầm điện thoại di động lên, ngồi ở trong phòng nhắn cho Chân Điềm: "Bọn anh về đến nhà rồi."
Chân Điềm: Tốt. Nhớ kỹ đừng nổi giận nha!
Trần Túy nở nụ cười: "Ừ. Nhưng mà cắt nửa tháng tiền tiêu vặt."
Chân Điềm: Ha ha ha ha ha anh thật là ác độc, có điều thằng bé một mình chạy loạn đúng là quá nguy hiểm, nên giáo huấn lại.
Trần Túy: Em đã nói như vậy thì anh có thể yên tâm dạy dỗ nó rồi.
Chân Điềm: [che mặt] em không phải có ý này...
A Trung ở bên cạnh vụng trộm nhìn cô nhắn tin, không thể tin nổi nói: "Chị vậy mà lại cùng MC Trần thảo luận vấn đề giáo dục trẻ em à?"
Chân Điềm: "..."
Không phải, việc này làm sao từ trong miệng anh ta nói ra liền biến tướng vậy?
Cô cất điện thoại, xụ mặt nhìn A Trung: "Cậu không vội sao? Sao còn rảnh rỗi ở đây quan tâm tôi nói chuyện nữa?"
A Trung đúng thật là đang rảnh rỗi, anh ta kì quái nhìn Chân Điềm, tiện thể hóng hớt: "Chân Điềm, MC Trần và Chu tổng, chị thích người nào hơn?"
"Cái gì mà thích ai hơn ai hả, có phải cậu muốn bị trừ tiền lương không?" Chân Điềm quyết định học hỏi Trần Túy cách giải quyết vấn đề.
A Trung không sợ mà nói tiếp: "Em cảm thấy đây là một quyết định rất khó khan vì cả hai người đều rất tốt. MC Trần dáng vóc vừa đẹp trai, nói chuyện cũng dễ nghe, Chu tổng thì sở hữu xưởng rượu, có tiền, dáng dấp cũng không tệ. Chị không biết đâu, vừa rồi Chu tổng ngồi chỗ này chờ chị, có mấy vị khách nữ đến muốn bắt chuyện, đều bị anh ấy từ chối hết."
"Lỡ người ta có bạn gái thì sao? Cậu cũng đừng đoán lung tung."
Chân Điềm hơi lơ đễnh, "Mà học trưởng cũng đâu có thua kém, lương ở đài truyền hình chắc cũng rất cao."
"Cái này cũng tùy người, có người cao có người thấp."
"Của học trưởng chắc chắn là cao."
A Trung xem như đã thấy rõ tâm tình của Chân Điềm, rõ ràng đặt cả ở trên người MC Trần.
Tâm tư Chân Điềm cũng đều đặt cả lên người Trần Túy, hôm nay anh đề cập với cô về chị của mình, cô liền nghĩ tới rất nhiều chuyện khi còn đi học. Ngày đó tại thao trường, cô nhìn thấy Trần Túy uống bia, cũng không biết vì sao, cô liền nhớ kỹ loại bia anh uống.
Về sau có lần đi siêu thị, cô đặc biệt đến quầy bán bia đi dạo một vòng. Loại mà Trần Túy uống là loại bia bình thường nhất trong siêu thị, Chân Điềm cầm một lon bỏ vào xe đẩy. Sau khi về nhà, cô tự giam mình ở trong phòng, vụng trộm nếm thử một miếng.
Thật là khó uống.
Đây là cảm nhận đầu tiên của Chân Điềm, vị bia cay đắng như lấp kín toàn bộ khoang miệng của cô. Cô để nó qua một bên, không biết rốt cuộc bia có gì ngon. Miễn cưỡng uống hết một nửa, nửa còn lại đều bị cô đổ vào nhà vệ sinh.
Thế nhưng từ đó trở đi, vô ý thức cô lại bắt đầu chú ý đến bia, cũng phát hiện rất nhiều tin đồn thú vị về bia. Ví dụ như, từ vụ nổ hạt nhân phòng thí nghiệm tại Mỹ, sau khi kiểm tra các loại đồ uống chịu được bức xạ hạt nhân, phát hiện ra bia là loại thức uống chịu ảnh hưởng thấp nhất, hay nói cách khác, nếu có vụ nổ hạt nhân nào xảy ra, so với việc mang theo nước trái cây thì mang bia theo vẫn hơn!
Hoặc một ví dụ khác, một tập đoàn sản xuất bia Đan Mạch đã từng cung cấp bia miễn phí cho người đạt giải Nobel, còn trực tiếp đặt đường ống dẫn rượu vào nhà người nhận thưởng. Đây chắc chắn là ước mơ cả đời của mấy kẻ nát rượu rồi.
Đáng tiếc họ không thắng được giải Nobel.
Càng tìm hiểu, càng thấy văn hóa bia vô cùng phong phú, thời gian trôi qua, Chân Điềm không chỉ cảm nhận được mỗi vị đắng, còn có thể thấy được sự khác biệt trong hương vị, bao gồm cả hương vị của phụ liệu.
Sau này, nhiều chuyện liên quan đến Trần Túy cô đều dần dần quên đi, chỉ có bia là lưu lại trong cuộc sống của cô.
Sau khi đóng cửa hàng, Chân Điềm trên đường về nhà đổi tiền mới phát hiện Chu Kha Dã nhắn tin cho cô, hẹn cô ăn cơm. Nhưng bây giờ đã trễ như vậy rồi, Chân Điềm quyết định ngày mai mới trả lời tin nhắn.
Cô để điện thoại di động xuống, ngồi phịch xuống ghế. Hai ngày nay là thật mệt mỏi, cô cứ nghĩ sáng sớm không có ai xem tin tức, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.
Đại khái là bởi vì quá mệt mỏi, đêm nay Chân Điềm đặc biệt ngủ ngon, đến trưa mới nhắn tin trả lời Chu Kha Dã.
Godzilla: Ngại quá, hôm qua thấy tin nhắn cũng đã hơi muộn, tôi sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Godzilla: Nhắc mới nhớ, hôm qua làm sao anh tìm được chỗ của tôi?
Một đời Pliny: Lần sau gặp mặt sẽ nói cho em. [cười trộm]
Godzilla: Buổi trưa tôi có thời gian, nếu không bận hôm nay đến chỗ tôi ăn cũng được [doge. jpg]
Một đời Pliny: Chúng ta vẫn nên ăn bên ngoài thôi, cửa hàng em rất bận mà. Tiện thể hôm nay anh muốn đi đón cháu gái anh.
Godzilla: Cháu gái anh? Học ở Thành phố A sao?
Một đời Pliny: Ừ, học năm lớp ba, cô bé rất đáng yêu, có cơ hội anh sẽ giới thiệu hai người với nhau.
Godzilla: Được thôi.
Nói đến bạn nhỏ đáng yêu, Chân Điềm lại nghĩ tới Trần Nhất Nhiên.
Hôm nay là thứ hai, không biết cậu nhóc có ngoan ngoãn lên lớp hay không.
Trần Nhất Nhiên bình thường mặc dù nghịch ngơm nhưng lúc đi học vẫn rất cố gắng, đồng thời thành tích học tập cũng không tệ lắm. Trong lớp có mấy bạn nữ thích cậu, nhưng cậu đều không có hứng thú, người mà cậu nhóc để ý là lớp trưởng Chu Tuệ Tuệ.
Nhưng sự việc hôm nay có chút khác lạ, bởi vì cậu nhìn thấy người bên cạnh Chu Tuệ Tuệ kia! Chính là người tên Chu Kha Dã!
Mới đầu cậu tưởng rằng mình nhìn lầm, một lúc sau mới xác định chính là người đàn ông tìm chị Chân Điềm ngày hôm qua.
Trước đây đều là bà ngoại tới đón Chu Tuệ Tuệ, hôm nay bỗng nhiên biến thành người này..., hai người bọn họ đều mang họ Chu, chẳng lẽ là người thân sao?
Trần Nhất Nhiên bất động thanh sắc đi qua, chào hỏi Chu Tuệ Tuệ: "Lớp trưởng, hôm nay sao bà ngoại không đón cậu?"
Chu Tuệ Tuệ đáp: "Chú út của tớ trở về, hôm nay đưa tớ ra ngoài ăn. Đúng rồi, cậu của cậu sao không tới đón cậu?" Cô bé còn muốn nhìn lại soái ca kia một chút.
"Hôm đó cậu tớ cũng đưa tớ đi ăn cơm." Trần Nhất Nhiên nói, nhìn về phía chú của Chu Tuệ Tuệ.
Chu Kha Dã nhận ra nhóc, nhìn nhóc cười cười nói: "Tiểu bằng hữu, trùng hợp như vậy, cháu là bạn học của Tuệ Tuệ hả?
"Vâng." Trần Nhất Nhiên chào anh ta, quay người đi, "Cháu đi xe đưa đón của trường học."
Chu Kha Dã nhìn nhóc lên xe, liền dắt tay Chu Tuệ Tuệ: "Tuệ Tuệ, chúng ta cũng đi thôi."
"Vâng." Chu Tuệ Tuệ ngoan ngoãn leo lên xe, đeo dây an toàn, "Chú ơi, chú biết Trần Nhất Nhiên sao?"
"Nhóc ấy tên Trần Nhất Nhiên?" Chu Kha Dã cũng leo lên ngồi xe, đóng cửa xe lại, "Nhóc ấy bình thường đều tự mình về nhà sao? Bố mẹ đâu?"
Chu Tuệ Tuệ lắc đầu: "Không biết, bọn cháu đều chưa từng gặp qua bố mẹ cậu ấy. Nhưng mà cậu ấy có một người cậu, dáng dấp rất đẹp trai nha."
Cậu? Mắt Chu Kha Dã giật giật, là Trần Túy sao?
"Chú út, buổi tối chúng ta ra phố ăn quà vặt được không?"
"Được, Tuệ Tuệ muốn ăn gì thì ăn cái đó." Chu Kha Dã cười cười khởi động xe.
Bữa tối, Trần Nhất Nhiên không có khẩu vị ăn cơm. Trần Túy nhìn nhóc dường như không động tới một hạt cơm nào liền hỏi: "Sao vậy, dạ dày không thoải mái sao?"
"Haiz." Trần Nhất Nhiên dứt khoát đặt đũa xuống, nhìn Trần Túy, "Cậu ơi, hôm nay cháu lại thấy chú Chu Kha Dã."
"Chu Kha Dã?" Trần Túy tự nhiên nhớ kỹ cái tên này, nhưng Trần Nhất Nhiên thế nào lại gặp anh ta?
"Cháu lại đi tới quán của Chân Điềm?"
"Không có! Là chú đó đến trường học của cháu!" Trần Nhất Nhiên tức giận nói, "Chú đó là chú của lớp trưởng lớp cháu."
Lớp trưởng lớp của Trần Nhất Nhiên Trần Túy cũng có ấn tượng, là cô bé tên Chu Tuệ Tuệ.
Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy.
Thấy Trần Túy không nói gì, Trần Nhất Nhiên thở dài một tiếng, tỏ vẻ cam chịu: "Cậu à, cháu thừa nhận cháu trước đây cháu có chút tình cảm với lớp trưởng, nhưng bây giờ sự việc không giống như lúc trước nữa. Đã là cháu gái của Chu Kha Dã, vậy cháu cùng bạn ấy chắc chắn không có kết quả, tựa như Capulet cùng Montague vậy."
"..." Trần Túy giật giật mi mắt, "Cháu còn xem qua Romeo và Juliet?"
"Thầy giáo có cho chúng cháu xem phim."
Trần Túy nở nụ cười: "Coi như cô bé không phải cháu gái Chu Kha Dã, các cháu cũng không có khả năng đâu. Mới năm ba tiểu học, yêu đương cái gì?"
Trần Nhất Nhiên: "..."
"Ăn cơm đi, chuyện này không cần cháu quan tâm."
Trần Túy cầm đũa lên, đưa cho nhóc. Trần Nhất Nhiên nhận đũa, mệt mỏi lay lay cơm trong chén.
Trần Túy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn rất để ý việc bỗng dưng xuất hiện một Chu Kha Dã. Buổi tối trước khi đi ngủ, anh nhắn tin cho Chân Điềm hẹn gặp mặt.
Chân Điềm: Thứ năm cửa hàng nghỉ, em có nhiều thời gian, thứ năm anh có thời gian không?
Trần Túy: Có thể.
Chân Điềm: Tốt quá, Trần Nhất Nhiên mấy ngày nay biểu hiện thế nào?
Trần Túy: Cũng tạm được, nếu như em không ngại, anh có thể đưa nó theo cùng.
Chân Điềm: Em không ngại đâu, thằng bé rất đáng yêu [cười trộm]
Trần Túy cảm thấy mình bị tẩu hỏa nhập ma mất rồi, thạm chí khi thấy Chân Điềm gửi một biểu tượng khuôn mặt tươi cười, anh sẽ cười lên theo.
Trần Túy: Vậy thứ năm gặp, sẵn tiện ký tên cho mẹ em.
Chân Điềm: Ha ha ha ha anh không nói em lại quên! Nhưng mà cũng không có gì, mẹ em nói người già không cần kí tên, có bản lĩnh thì mang người về.
Trần Túy mắt sắc hơi trầm xuống.
[Chân Điềm gỡ tin nhắn]
Chân Điềm: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Chân Điềm: Anh chưa thấy gì đúng không!
Trần Túy: Anh thấy rồi ^_^
"..." Chân Điềm bên ngoài muốn treo cổ tự tử ngay lập tức, sao lại không cẩn thận nói lời trong lòng ra chứ!
Chân Điềm: Học trưởng ngủ ngon, anh mau đi ngủ đi, em cũng bận đây!
Chân Điềm chạy trối chết.
Trần Túy nhìn chằm chằm hàng tin nhắn bị gỡ, khóe miệng lại đầy ý cười.
Ngày thứ hai, giữa trưa Chân Điềm lại đi ra ngoài ăn cơm. Phu nhân Vương Thục Trân trông thấy, liền nhìn cô chằm chằm với vẻ đề phòng: "Lại đi gặp bạn à?"
"Vâng."
"Vẫn là người bạn lần trước?"
"Không phải." Chân Điềm đi tới cửa, đổi giày.
Phu nhân Vương Thục Trân có hơi không hiểu:
"Sao con lại chần chừ?"
"... Con đã nói rồi, người lần trước hay lần này đều không phải bạn trai con!" Chân Điềm không nhịn được cao giọng. Phu nhân Vương Thục Trân bịt lỗ tai, gật gật đầu: "Biết rồi biết rồi, con từ khi nào lại có nhiều bạn như vậy?"
Thật không thể trách phu nhân Vương Thục Trân đa nghi, trước kia bọn họ bảo Chân Điềm đi chơi cùng bạn bè, cô đều không đi, bây giờ mới được mấy ngày, cô đã ra ngoài gặp hai tốp bạn.
"Bạn trong nhóm, người ta là chủ xưởng rượu."
Khóe miệng phu nhân Vương Thục Trân giật giật, bây giờ thì bà tin chuyện bia thành tinh biết nói chuyện rồi.
"Con ăn cơm xong sẽ đến cửa hàng luôn." Chân Điềm đeo túi xách, mở cửa đi ra ngoài. Sau khi cô đi, phu nhân Vương Thục Trân liền nhắn tin cho lão Chân.
Lão bà: Con gái ông hôm nay lại đi ra ngoài gặp bạn.
Lão Chân: Vẫn là người lần trước sao?
Lão bà: Không phải, hình như là nam. Có điều con gái ông hôm nay không mặc váy, hẳn là không quan trọng bằng lần trước.
Lão Chân:...
Chỗ Chu Kha Dã hẹn, gần đài ABA, là một nhà hàng rất cao cấp. Lúc Chân Điềm lái xen gang qua cao ốc ABA, vô ý thức thả chậm tốc độ mà đánh giá qua vài lần.
Nơi này là chỗ học trưởng làm việc, không biết lúc này anh ấy đang làm gì nhỉ?
Rẽ qua cao ốc là nơi cô hẹn với Chu Kha Dã. Anh ta ngồi bên cửa sổ, trông thấy Chân Điềm từ bên ngoài bước vào, liền vẫy tay về hướng cô. Chân Điềm cười cười bước nhanh đến.
Chu Kha Dã đứng lên đợi cô tới, lịch sự kéo ghế ra giúp cô.
"Cám ơn anh." Chân Điềm sửa váy, ngồi xuống ghế dựa. Chu Kha Dã ngồi đối diện, lấy ra một chiếc túi đưa cho Chân Điềm: "Cái này tặng cho em, hi vọng em sẽ thích."
"À, anh khách sáo quá." Chân Điềm ngại ngùng nhận lấy, mở túi giấy nhìn thoáng qua. Bên trong có đặt mấy chai bia, Chân Điềm nhìn qua nắp chai đã đoán được loại bia nào: "Westvleteren 12 (*)?"
(*) Bia Trappist Westvleteren 12 được xem là loại bia khá quý hiếm và thơm ngon của Bỉ và đã trở thành loại bia tốt nhất thế giới theo đánh giá của Mỹ, Anh và Châu Âu. Bia được tu sĩ Trappist sản xuất trong khuôn viên Tu viện Saint Sixtus xinh đẹp ở Vleteren của Bỉ, được bán ra không quá rộng rãi trên thị trường nhưng lại được công chúng yêu quý mà tìm kiếm để thưởng thức. Dòng này có 3 loại: Westvleteren Blonde (nắp xanh nước biển), Westvleteren 8 (nắp xanh lá cây) và Westvleteren 12 (nắp vàng). Mỗi lần mua chỉ được mua 1 két bia gỗ 24 chai thôi và cực kì khó mua. Giá một két bia 24 chai là $50, giá bán lại có thể lên đến $11/chai (khoảng hơn 250k/chai).
Cô hơi kinh ngạc, Westvleteren 12 là loại bia lâu nay được xếp hạng cao nhất trên thế giới, loại bia này không được công khai xuất khẩu, nếu muốn phải đặt trước rồi tự mình đến lấy. Bởi vì điện thoại đặt trước yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt, người đặt phải mang biển số xe của Bỉ hoặc đầu số điện thoại của Bỉ mới được chấp nhận, mỗi lần chỉ được mua với số lượng rất hạn chế, nên giá cả trên thị trường bị đội lên rất cao.
Một người bạn trong nhóm chat đã từng phàn nàn rằng chính mình không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại mà vẫn không hẹn được.
Chu Kha Dã cười nói: "Ừ, vừa hay anh có người bạn đang làm việc tại Bỉ, may mắn đặt trước được nên liền mang theo mấy bình, cho em nếm thử."
"Trời ạ, bố Pli đúng là bố Pli nha!" Chân Điềm kích động đến nỗi phải kêu lên; "Cảm ơn bố Pli!"
Đặng Lệ Dương vừa kết thúc công việc, cùng Trần Túy đi ăn cơm trưa. Lúc đến bên ngoài nhà hàng, Trần Túy bỗng nhiên dừng bước. Đặng Lệ Dương hơi kỳ quái nhìn rồi thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang.
Bên trong nhà ăn có cửa sổ sát đất, Chân Điềm đang cùng một người đàn ông anh ta không quen trò chuyện vui vẻ.
"Chuyện gì thế này?" Đặng Lệ Dương nhìn Trần Túy, "Người đàn ông kia là ai?"
Trần Túy không nói gì, anh nhìn chằm chằm hai người qua cửa sổ sát đất, sắc mặt nặng nề đến dọa người.
Đặng Lệ Dương cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm đi mấy phần, Trần Túy bình thường thôi đã đủ dọa người rồi, hiện tại trầm mặt càng muốn dọa chết người ta mà: "Người anh em, bình tĩnh một chút, đây là đài truyền hình đó nha."
Nhìn bộ dạng này của Trần Túy, Đặng Lệ Dương sợ anh muốn xông tới đánh người. Chuyện trước kia của anh, Đặng Lệ Dương cũng đã nghe nói một chút, nghe nói khi xưa anh là một đại ca trong trường, đánh nhau là chuyện thường ngày. Nhưng bây giờ đều là người trưởng thành rồi... Sao có thể đánh nhau!
Khóe miệng Trần Túy mím lại thành một đường thẳng, anh thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi vào bên trong: "Chúng ta ăn ở đây đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro