Con gái của bố
Người đó tên là Cảnh Vũ, 30 tuổi, độc thân, là nhân viên chính thức công ty tôi.
Không phải tôi điều tra anh ta, mà chỉ là dạo gần đây đó là câu anh ta thường xuyên lảm nhảm bên tai tôi, từ ở công ty đến trên đường về nhà. Đã có lúc tôi chặn lời anh ta, ấy thế nhưng anh ta lại cho rằng tôi khinh thường anh ta mà đòi trách nhiệm. Đến cuối cùng, tôi vẫn không hiểu là ai đòi trách nhiệm của ai đây? Tôi mới là người mang nặng đẻ đau Nấm chứ nhỉ? Mà nhắc đến Nấm tôi lai chột dạ, tôi nhìn còn rõ hai người là bố con, nếu anh ta thấy Nấm...
Cảnh Vũ dạo này đặc biệt thường xuyên thích mang đồ ăn trưa đi làm, lại một mực lấy hộp cơm của tôi mà tráo đổi.
Cơm của tôi nhiều lắm cũng chỉ là nửa bát cùng với ít trứng cuộn và rau, mà cơm của anh ta thì lại vô cùng đầy đủ đẹp mắt khiến tôi không khỏi áy náy.
Mà anh ta thì lần nào ăn cơm cũng nói tôi keo kiệt cùng so đo với anh ta khiến tôi không khỏi nhức đầu một phen.
"Ai bảo anh muốn đổi cơm? Có muốn đổi lại không?" - Tôi cầm hộp cơm màu mè của anh ta hỏi lại. Mặc dù cũng hơi tiếc cơm ngon thật, nhưng tôi cũng không thể mặt dày như thế được.
Cảnh Vũ chau mày một cái không thèm nhìn tôi mà lại tiếp tục ăn trứng, không rõ đang nghĩ gì. Mấy ngày nay, tôi cũng không hiểu cái thứ quan hệ giữa chúng tôi là gì? Bạn bè? Có lẽ không, vì tôi vẫn đề phòng anh ta rất nhiều. Tốt nhất đừng để anh ta thấy Nấm, nếu thấy không chừng sẽ có tình huống cẩu huyết đòi con như trong tiểu thuyết thì sao?
Nghĩ vậy, tôi trộm liếc Cảnh Vũ một cái, không phải anh ta cũng như thế đấy chứ?
"Cơm ngon đấy"- Anh ta quay lại đúng lúc bắt gặp cái nhìn sát sao của tôi khiến tôi đỏ mặt cúi xuống cắm mặt vào hộp cơm còn dở. Cảm giác bị bắt quả tang thực không vui chút nào! Mà cái con người kia thấy tôi như vậy mặt lại tươi cười trông rất phong tình mà nói "Em nhìn làm mòn hết lưng tôi rồi, chịu trách nhiệm đi!"
Mặc kệ mấy lời trêu đùa của Cảnh Vũ, tôi tiếp tục ăn cơm. Mấy lời lẽ ấy nghe nhiều cũng thành quen rồi. Thế nhưng nếu để người khác nghe được, nhất định sẽ có bàn tán không hay!
Anh mang hộp cơm đi rửa một hồi rồi quay lại, cảm thán hỏi tôi một câu không đầu không cuối :"Trứng bổ dưỡng đúng không?"
Tôi giật mình ngước lên nhìn vẻ mặt phong tình vạn chủng của Cảnh Vũ mà không khỏi giật mình. Anh ta cũng thật điển trai! Như vậy Nấm lớn lên nhất định cũng là một soái ca đi! Nghĩ đến thằng bé tôi lại thấy vui vui, giờ này chắc các cô đã cho thằng bé đi ngủ rồi.
Thấy tôi cười cười một mình mà không trả lời, Cảnh Vũ ghé sát lại gần tự trả lời :"Chắc là rất ngon rồi". Mùi hương nhàn nhạt sát lại gần làm tôi bừng tỉnh ngộ, nhận ra tư thế mờ ám giữa hai người lúc này, bèn ẩn kẻ trước mắt ra mà nhìn ngó xung quanh. Mọi người ăn trưa chưa về, may quá!
Lườm Cảnh Vũ một cái, tôi vươn tay mở máy tính, lại tiếp tục gõ bài. Lúc trước làm sinh viên, tôi nhận khá nhiều bài gõ thêm, nhưng giờ đã đi làm nên không còn nhận nhiều nữa, trong lòng cũng không khỏi tiếc nuối, việc này cũng không phải hoạt động quá nhiều nhưng tiền kiếm được cũng kha khá.
"Em làm suốt không thấy chán sao? Cái này là gì vậy" - Anh ta thấy tôi không thèm quan tâm mình nữa, lại lấy đống giấy tờ lem nhem trên bàn xem thử.
Tôi nghe vậy cũng thuận miệng trả lời :"Không làm thì để mẹ con tôi ra đường sao?". Nói xong lập tức hối hận một phen. Mình thế mà lại toẹt miệng nói ra sự tồn tại của Nấm. Bàn tay khựng lại một lúc rồi lại tiếp tục lướt nhanh trên bàn phím, tim lại đập liên hồi hy vọng anh ta không để lời của mình vào tai.
Cảnh Vũ cư nhiên nghe thấy lời tôi, vẻ mặt có chút bất ngờ, ánh mắt mang theo tia mất mát hỏi lại tôi:"Cô lập gia đình rồi?"
Tôi đương nhiên muốn trả lời là có, thế nhưng nghĩ lại cũng thật vô lý, hồ sơ của cô rõ ràng là độc thân, giờ nói là có gia đình chẳng phải là đã gạt người ta để vào công ty hay sao?
"Không, tôi là bà mẹ đơn thân"
Cảnh Vũ nghe vậy lại rất cao hứng trở lại khiến tôi có chút bất ngờ. Nếu anh ta có ý với tôi, lại là người độc thân, thì sao có thể vui mừng khi thấy đối tượng đã có con cơ chứ? Chẳng phải người ta vẫn thường xem trọng trinh tiết hay sao?
Lòng tôi lại thấp thỏm một phen không dám nhìn Cảnh Vũ, anh ta thì lại rất vui vẻ mà nói :"Tôi rất thích trẻ con. Tuyệt quá rồi, một nhà ba người"
Lời Cảnh Vũ khiến tôi lại càng chấn động hơn. Người này, là não ngập nước rồi hay sao? tùy tiện nói năng như vậy... thế nhưng lời của anh ta khiến tôi bất giác nhớ đến Nấm. Thằng bé cũng rất hy vọng một nhà ba người, dù nó không nói nhưng tôi cũng thầm hiểu khi thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Nấm với các bạn cùng trang lứa.
Mà mỗi lần như vậy, tôi lại thập phần thương xót đứa trẻ trong lòng, tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể làm một người cha cho được.
...
Từ ngày hôm đó, nhiễm nhiên Cảnh Vũ lại càng bám tôi hơn khiến mọi người lại có chuyện để tám với nhau những lúc rảnh rỗi. Đại khái là tôi, cùng lắm chỉ là một nhân viên hợp đồng, ấy thế mà lại hấp dẫn soái ca của bọn họ. Đại khái là tôi, đã có một đứa con lại tà lưa trai trẻ...
Mà tôi, nhân vật chính trong câu chuyện của họ lại chẳng mấy quan tâm. Việc làm chính cùng làm thêm đã đủ làm tôi đau đầu lắm rồi, thực không rảnh để quan tâm mấy lời lẽ đó. Ấy thế nhưng cái kẻ bám đuôi kia lại khá hứng thú với câu chuyện của bọn họ, làm bọn họ mấy phen xấu hổ vì hành động của mình.
Anh thấy tôi làm lơ không quan tâm thì không khỏi tò mò :"Em không để ý bọn họ à?"
Tôi nghe vậy cũng thành thật trả lời :"Có quan trọng không?"
"Quan trọng chứ, thanh danh của anh bị hủy hoại rồi. Em nhất định phải chịu trách nhiệm!" - Cảnh Vũ lại ủy khuất dựa vào vai tôi dụi dụi như mèo nhỏ. Mà bản thân tôi đang ôm đống đồ cũng không tiện chỉ đẩy đẩy vai ẩn đầu kêu anh ta tránh ra một chút. Trong lòng không khỏi uất hận, đó chính là lý do anh ta đột nhiên không cầm đồ giúp tôi như thường ngày đi! Ra là để ăn đậu hũ của tôi!
Đương lúc Cảnh Vũ còn mặt dày làm phiền tôi thì lại có một vài nhân viên đi qua khiến tôi không khỏi nóng mặt. Người này đúng là biết cách tạo thị phi mà!
"Tránh ra" - Tôi lớn tiếng một chút quát kẻ bên cạnh.
Cảnh Vũ thấy tôi như vậy, ủy khuất mà nhích sang một bên, thuận tiện ôm luôn đống đồ trong tay tôi mà đi lùi xuống một chút.
"Haha" - Tiếng cười lanh lảnh phía trước làm tôi không khỏi giật mình.
Nhìn người con gái vận bộ váy tím trước mắt, tôi vội cúi đầu chào. Người này từ trên xuống dưới mang một phong thái thanh thoát mà kiêu ngạo, lại không mặc đồ công sở, nhìn thêm vài phụ kiện đắt tiền trên người thì ắt hẳn là một vị cấp cao nào đó đi. Tôi cũng chỉ là nhân viên hợp đồng, lại chỉ chăm chăm vào làm việc nên cũng không biết gì về lãnh đạo công ty nên cũng chỉ biết cúi đầu lễ phép, không biết xưng hô thế nào cho phải.
Người phụ nữ tiến lại gần, ánh mắt sắc bén đánh giá tôi từ trên xuống dưới rồi quay sang Cảnh Vũ cười lớn hơn :"Không tồi!"
Tôi cúi đầu nên cũng không biết Cảnh Vũ thế nào, chỉ thấy chị ta nói ra câu đó rồi nhanh chóng rời đi, trông có vẻ rất cao hứng. Cảnh Vũ lại biết vị này khiến tôi không khỏi hoài nghi. Nếu như vậy, anh ta nhất định không phải nhân vật tầm thường! Thêm khách sạn đắt tiền đêm ấy, tôi lại càng khẳng định chắc chắn hơn. Vậy thì tại sao lại tiếp cận tôi? Chẳng lẽ, anh ta biết về Nấm rồi?
Tôi chấn động liếc nhìn Cảnh Vũ rồi đoạt lấy đồ đạc bước nhanh về phía trước, lòng lại hoang mang một hồi. Anh ta tiếp cận mình. Luôn đòi trách nhiệm. Cũng được thôi. Anh ta có gia thế tốt. Cũng là chuyện tốt, không phải sao?
Thế nhưng tôi lại có chút không tiếp thu cho nổi. Anh ta rốt cuộc muốn gì đây?
Cảnh Vũ thấy sự cảnh giác của tôi, lại đuổi theo lặng lẽ đi đằng sau, nhìn chằm chằm từng cử chỉ của tôi. Anh ta cứ nhìn tôi như vậy cả giờ đồng hồ cho đến tận lúc tôi tan làm vẫn không có lên tiếng.
Mà tôi thì vẫn mang trong mình tâm trạng thấp thỏm lên xe buýt về nhà mặc kệ người nào đó đứng chôn chân ở bến xe.
...
Dạo gần đây, Cảnh Vũ vẫn bám tôi như trước nhưng có phần im lặng hơn, tựa như chú mèo nhỏ sợ chủ không vui.
Tôi thì vẫn hoạt động như cũ, ban ngày đi làm, chiều về đón Nấm, tôi làm thêm, và đêm đi nghỉ. Nhưng bất ngờ cái là hôm nay giáo viên có nói với tôi một câu như thế này :"Hàng Khánh tương lai nhất đinh sẽ rất đẹp, cô cũng thật có phước, chồng đẹp như vậy..."
Nấm từ trên xuống dưới ngay từ khi sanh không có một nửa điểm giống tôi khiến tôi không khỏi ủy khuất cảm giác mình như người đẻ hộ. Đến đôi mắt quen thuộ kia cũng là từ bố tôi chứ không phải tôi. Đã có rất nhiều lần tôi cho rằng, có phải ông trời trêu ngươi tôi hay không? Để Nấm như thế, để tôi mỗi lần nhìn ánh mắt ấy lại nhớ đến người kia. Ông ấy hiện tại đang ở đâu? Sống thế nào? Có biết chuyện của tôi hay không? Và có nhớ đến đứa con gái đã uất hận ông ấy bao nhiêu là tôi đây hay không?
Lại nói lời của giáo viên mầm non khiến tôi lại được một phen ong ong trong đầu. Thế này là thế nào? Cảnh Vũ lại gặp Nấm rồi? Sao có thể? Anh ta bám tôi cả ngày cơ mà?
Tôi mang bộ mặt đầy thuốc súng mà đối diện với bạn nhỏ :" Lưu Hàng Khánh, con có điều gì muốn nói với mẹ không?"
Thằng nhỏ đang gặm đùi gà thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, lặng lẽ buông gà xuống, nét đăm chiêu bắt đầu nhen nhóm trên gương mặt nhỏ. Được một lúc, nghĩ ra điều gì đó, Nấm trịnh trọng nói với tôi :"Mẹ, con muốn một nhà ba người!"
Có trời mới biết tôi muốn điên lên như thế nào! Nấm của tôi! Thế mà lại có thể nói lời như thế! Mà mấy lời nó lại đậm chất Cảnh Vũ vô cùng! Tên kia, rốt cuộc xuất hiện một lần liền dạy hư con trai cô!
Thấy vẻ mặt không thể tin nổi của tôi, thằng bé lại tiếp tục nói :"Mẹ đã nuôi con nhiều khổ cực. Con từ nhỏ chưa bao giờ đòi ba vì con biết mẹ sẽ đau lòng. Nhưng nay, ba đã tới rồi, mẹ có thể tha thứ cho ba được hay không? Có thể cùng ba nắm tay con đi về như các bạn khác hay không? Ba cũng rất yêu thương mẹ. Mẹ không thể sao?"
Lời của Nấm lại làm tôi đau đầu hơn. Tôi chính thức gặp Cảnh Vũ đến đây cũng mới được 3 tháng. Vậy mà thằng bé nói cứ như thể chúng tôi trong quá khứ đã có một đoạn tình duyên cẩu huyết vậy. Thế nào mà Cảnh Vũ lại có thể làm Nấm nói ra những lời như vậy?
Tôi tức giận nhìn Nấm, quay lưng đi về phòng. Cảnh Vũ! Anh được lắm!
Hôm sau, Cảnh Vũ vẫn mang một vẻ mặt vô tội lẽo đẽo theo tôi, người khác nhìn vào khéo con tưởng tôi khi dễ anh ta ấy chứ! Tôi thấy vậy lại càng bực mình hơn, không thèm nhìn mặt anh ta mà cắm đầu vào công việc của mình.
Đến mấy ngày hôm sau tôi lại càng tránh anh ta hơn, trong lòng vẫn mang lời nói của Nấm. Anh ta dám tiếp cận Nấm của tôi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro