Tình Không Nói

Hiên nhà tuyết phủ sương chấp nửa,
Trăng lên đầu gió hoa đung đưa.
Ngọn xanh đen một màu đêm dại,
Ai xót tình say khóc cũng vừa.

Tủ sầu không ngán buổi tình sầu,
Hoa rơi lầm lỡ có tìm nhau ?
Tình xuân anh trẻ còn chưa vẽ,
Ngòi bút xiên tranh toạc tình đầu.

Núi cao không vắng người lui tới,
Đất trần tục khách lắm chơi vơi.
Chờ em như dã tràng xe cát,
Oái ăm duyên lỡ bởi nghiệt đời.

Dăm ba vườn nhỏ nom sim cũ,
Mấy gốc rộn ràng tiếng đôi cu.
Tình anh giành hết bao sóng gió,
Em tiếc tình trao mỗi thằng mù.

Mây rũa mình đi những ngày nhàn,
Đưa ánh trăng vào tiếng hát vang:
" Tình em anh giữ còn chưa trả,
Sao không nên nghĩa xây mộng vàng ?"

Đôi mươi ở lại xem nắng đón,
Tình anh chôn chết cùng tình son.
Dẫu thế gian đắp tình xanh mộ,
Mấy nghìn năm yêu em vẫn còn.
                                        Hiền Minh

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #byhienminh