1

Con đường cuộc đời, có người không rõ phải đi như thế nào, có người lại định hướng rõ ràng từ trước, nhưng dẫu tính toán kỹ lưỡng đến thế nào, sau cùng vẫn có thể gặp phải nhưng cú quay xe không ngờ tới, hay nói hoa mỹ hơn, là gặp phải những ngã rẽ cuộc đời.

Ví dụ như, cuộc sống không suôn sẻ như dự tính, nguyện vọng tương lai không thành, hoặc giả như là, có người nào đó bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống của bạn.

Hoàng Hồng Hiên đã nằm bất tỉnh trên bàn hơn nửa tiếng đồng hồ, bất chợt quay mặt sang hướng khác, tránh né ánh nắng của buổi ban trưa đang xuyên qua lớp cửa kính chiếu thằng lên mặt mình.

"Hóa ra anh là sinh viên học song ngành hả?"

"Ôi trời, vậy mà em còn tưởng anh là đàn anh khóa trên chuyển đến."

Hắn nâng mí mắt nặng trĩu, nhìn thấy khung cảnh thẩm vấn sinh viên mới của lớp vẫn chưa kết thúc, nhàm chán ngồi dậy duỗi người, khóe mắt vẫn chứa được hình ảnh của tên sinh viên mới kia.

Thật ra ban đầu Hoàng Hồng Hiên cũng rất bất ngờ, bởi dù sao hắn cũng không nghĩ quá trình học đại học này có thể gặp được thành viên mới, hơn nữa đây còn là những năm cuối. Mà hắn cùng với mấy người trong lớp, tư duy chẳng khác nhau là mấy, ban đầu cứ ngỡ đối phương là sinh viên khóa trước do nợ môn quá nhiều nên phải dời xuống một khóa. Đến hiện tại, hắn mới phát hiện ra người kia là sinh viên song ngành, nghe nói lớn hơn bọn hắn hai tuổi vừa mới chuyển trường sang.

Lại nói, việc chuyển trường đại học này thực chất không đơn giản, vậy nhưng anh ta chỉ cần làm một bài kiểm tra đã có thể trực tiếp chuyển sang, Hoàng Hồng Hiên quả thật không biết là do anh ta lợi hại, hay do gia đình anh ta lợi hại.

Bất quá, Hoàng Hồng Hiên vốn dĩ chẳng có cảm giác người này là một sinh viên ngành y, dù rằng hắn vẫn nghĩ không thể trông mặt mà đoán, vì người yêu sạch sẽ, chỉnh chu, tỉ mỉ như hắn vẫn vào học theo yêu cầu từ gia đình, chưa từng yêu thích ngành này.

Nhưng nói thế nào nhỉ, trông anh ta có hơi, nhếch nhác.

Trên người anh ta chỉ bao gồm hai thứ, là chiếc quần bò cùng với một cái áo thun đơn sắc, mà cả hai đều trông rất cũ. Mái tóc cũng được để dài hơn so với bình thường, che đi gần nửa đôi mắt, cộng với khuôn miệng dù rất chăm chỉ trả lời những người xung quanh nhưng dường như lại chẳng buồn bật mở khiến anh ta trông có chút bất cần. Hơn hết, sự thờ ơ đó còn khiến Hoàng Hồng Hiên không thể đoán được anh ta đang có cảm giác thế nào với mọi người.

Nhưng việc thẩm vấn này cũng đã diễn ra hơn nửa tiếng rồi, Hoàng Hồng Hiên đến nhìn cũng nhìn không nổi, lười biếng đứng dậy tiến tới chỗ người kia, đưa chân đá vào ghế anh ta một cái, nói.

"Cái đó . . ." Bất chợt, hắn chẳng thể nhớ ra nổi tên người kia.

"Khưu Vũ Thần."

"À, Khưu Vũ Thần, chưa đến giờ học, đi mua đồ với tôi một chút đi."

Lời đề nghị vừa dứt, Khưu Vũ Thần chỉ gật nhẹ đầu một cái, còn chẳng thèm trả lời hắn đã rời khỏi lớp, khiến hắn phải ngơ ngác đuổi theo sau.

Hoàng Hồng Hiên vào giây phút này không khỏi cảm thấy kì lạ, còn nhớ rõ lúc nãy người kia hồi đáp mọi người chăm chỉ như thế, mà giờ đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn hắn một cái.

Thế là, hắn bỗng biến thành cái đuôi nhỏ, theo Khưu Vũ Thần đến nhà ăn mua hai lon nước ngọt, sau đó lại theo anh ta lên sân thượng của trường, cả quá trình đi đến đích và hơn mười phút sau đó đều chìm trong im lặng.

Hoàng Hồng Hiên đứng tựa người vào dãy hàng rào ngăn cách với khoảng không vô tận trước mặt, quay sang nhìn Khưu Vũ Thần bên cạnh.

"Đàn anh đẹp trai, anh vốn nói ít vậy hả?"

"Cậu thấy mặt tôi rồi à?"

"Hả?"

Hoàng Hồng Hiên khó hiểu nhìn người còn chẳng nhìn đến hắn, sau đó lại bật cười đi đến, còn chưa được cho phép đã vén tóc đối phương lên cao. Mà Khưu Vũ Thần cũng chẳng buồn động đậy cứ thế đứng yên cho hắn muốn làm gì thì làm, trông thờ ơ, vô cảm hết sức.

"Ừm, đúng là đẹp trai thật."

Lúc này, Hoàng Hồng Hiên mới nhìn thấy rõ đôi mắt của đối phương đang chiếu thẳng lên người mình, có chút nghi hoặc, có chút chán ghét nhưng cũng chỉ là "có chút", không thể nhìn rõ trạng thái của anh ta.

"Cậu thích đàn ông à?"

"Cái gì?"

Hắn nghe thấy câu hỏi của đối phương lập tức trợn tròn mắt, không hiểu vì sao ngay lần đầu tiên gặp nhau người kia có thể hỏi một câu tế nhị như thế. Hơn hết, hắn không cảm thấy vấn đề đó có gì kì lạ, bởi hắn luôn cảm thấy bản thân đơn giản là một người thích cái đẹp, vậy thôi.

Nhưng trái ngược với sự hoang mang của Hoàng Hồng Hiên, Khưu Vũ Thần sau khi nói ra câu đó vẫn giữ vững thái độ bình thản ấy.

"Khoan đã, cậu không phải hiểu lầm chỗ nào rồi đó chứ?"

Hoàng Hồng Hiên tự cảm thấy bản thân đúng là giống với dạng điển hình của bọn con nhà giàu, da trắng, hay thích ăn diện, mọi người nhìn vào chắc cũng không ít trường hợp cảm thấy hắn là kiểu công tử, động vào là hoảng, đánh một cái liền ngất. Nhưng nếu nói đến khả năng nghĩ về việc hắn có thể thích đàn ông và nói với hắn ngay lần đầu tiên gặp mặt chắc chỉ có người này.

Dù cho thấy được vẻ lúng túng của hắn, Khưu Vũ Thần vẫn chẳng có phản ứng gì, nghe hỏi cũng không nói gì thêm, đột nhiên quét mắt một đường từ đỉnh đầu đến gót chân của hắn, sau đó lại rời đi, bỏ lại hắn ngơ ngác đứng ở đó.

Hoàng Hồng Hiên nhìn đối phương rời đi, buồn chán liếc mắt sang lon nước ngọt còn chưa uống hết, đành tìm một chỗ sạch sẽ gần đó để ngồi. Hắn ngồi đó nghĩ nghĩ được lúc lâu, bèn lấy điện thoại, tìm bừa một lý do nào đó để tài xế đón mình trễ một chút. Hắn muốn theo Khưu Vũ Thần về nhà, bởi hắn không thể kiềm chế được sự tò mò đối với con người kì lạ này.

Anh ta là dạng người chưa từng xuất hiện trong từ điển của hắn.

Và vậy là, hắn theo người ta về nhà thật.

Hoàng Hồng Hiên lần nữa biến thành cái đuôi nhỏ, theo sau Khưu Vũ Thần qua hai chuyến xe buýt, mấy con phố, cuối cùng dừng lại trước một con hẻm nhỏ, cả quảng đường đều lén lén lút lút, cứ sợ bị đối phương phát hiện.

Hắn đứng ở đầu con hẻm nhỏ, nhìn vào bên trong đầy những ngôi nhà xập xệ ở hai bên nhưng không có lấy một căn nào bật đèn, đến cả mấy ngọn đèn đường cũng chẳng có, do dự có nên tiến vào hay không. Rốt cuộc, đến khi làm mất dấu đối phương mới quyết định đi vào, hắn đứng ở giữa con hẻm tối, hoang mang không biết căn nhà nào là của Khưu Vũ Thần.

Kết quả sau khi đi đến cuối con hẻm, còn đang không biết nên về hay ở thì Khưu Vũ Thần, người vừa vào nhà được năm phút đã mở cửa rời khỏi, có vẻ anh ta cũng vội vàng nên không phát hiện ra hắn đang đứng ngay đó.

Hoàng Hồng Hiên nhìn thấy như vậy đương nhiên muốn đuổi theo đối phương, nhưng khi hắn đi ngang ngôi nhà ấy lại đột nhiên bị âm thanh bên trong giữ chân lại, khóe mắt chợt lướt qua khoảng hở của cánh cửa chưa khép kín.

Hình ảnh bên trong nhà là khung cảnh hai người đàn ông có chút lớn tuổi đang quấn lấy nhau, người đàn ông phía dưới có làn da trắng sáng, gương mặt dù có thể nhận ra độ tuổi không còn nhỏ nhưng vẫn còn giữ được nét thanh xuân nhất định. Hai người bọn họ say mê đến độ chẳng nhận ra Khưu Vũ Thần đã bỏ đi, cũng chẳng nhận ra có người đang nhìn lén mình.

Nhưng Hoàng Hồng Hiên không hứng thú với chuyện này đến thế, hắn chỉ dám liếc mắt nhìn sang một cái rồi nhanh chóng đuổi theo Khưu Vũ Thần. Mà cái tên kia cũng chẳng chạy đâu xa, hắn vừa ra khỏi con hẻm tối đã có thể nhìn thấy anh ta ngồi ở băng ghế đá gần đó.

Khưu Vũ Thần nhìn lướt qua Hoàng Hồng Hiên, không có biểu hiện đặc biệt nào, như là hắn không biết hay biết chuyện cũng chẳng liên quan đến anh ta vậy.

Hắn đứng ở đó nhìn đối phương một lúc, sau đó mới đi đến ngồi cạnh Khưu Vũ Thần, bởi vì chưa từng gặp phải trường hợp này lần nào, nên hắn không biết phải nói gì thì mới đúng. Hơn hết, Khưu Vũ Thần còn trông rất bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, hoặc là, đã diễn ra quá thường xuyên.

Lại nói, Hoàng Hồng Hiên hiện tại cũng không hề có câu trấn an hay an ủi nào trong đầu, hắn bây giờ chỉ là không ngừng thắc mắc, không ngừng tò mò. Và hắn lại không ngăn được một suy nghĩ kì lạ trong đầu, rằng ngoại hình của hắn cùng người đàn ông kia giống nhau đến lạ.

"Ông ta là ba tôi."

Khưu Vũ Thần, người mấy tiếng đồng hồ trước không quan tâm đến những câu hỏi của hắn, bất chợt tự động trả lời thắc mắc trong đầu hắn.

"Nếu anh không muốn thì không cần kể, tôi cũng không có hỏi." Hoàng Hồng Hiên đẩy vai đối phương.

"Ai cũng biết cả, thêm một người, không ảnh hưởng gì."

Hoàng Hồng Hiên nhìn thái độ bất cần của người bên cạnh muốn nói thêm lại bất ngờ bị cản trở. Một chiếc xe hơi màu đen bóng đổ trước mặt bọn hắn, tài xế nhà hắn chưa qua được bao lâu đã tìm thấy chủ ở đâu.

Hắn nhìn vào điện thoại trên tay, thở dài một hơi.

Lại bị cài định vị.

Không thể nói gì thêm với đối phương, hắn chỉ đành bước lên xe rời đi, ánh mắt vẫn cố đặt trên người Khưu Vũ Thần, mãi đến khi thân ảnh người kia khuất tầm nhìn, cơ thể mới ngừng dán chặt lên cửa kính.

Hoàng Hồng Hiên thắc mắc không biết lúc sáng bước chân nào xuống giường, dù thật ra bản thân cũng không cảm thấy hôm nay mắc phải chuyện đen đủi gì, chỉ là gặp được một cậu bạn kì lạ có hoàn cảnh cũng kì lạ chẳng kém. Mà nói đến cùng cũng chẳng có gì kì lạ, chỉ đơn giản đây là lần đầu hắn thực sự gặp trong đời.

Lại nói, Hoàng Hồng Hiên cũng cảm thấy bản thân kì lạ, bởi hắn còn chẳng có thời gian để nghĩ ngợi đến việc khinh thường hay kinh tởm anh ta, có thể đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tò mò về một người đến thế.

Hắn đột nhiên muốn kết bạn dù chẳng hiểu vì sao lại thế.

Hoàng Hồng Hiên thầm nghĩ, có lẽ bởi vì có chút  đồng cảm chăng?

Hoàn cảnh nhìn qua có thể chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng cơ bản đều là người bị mắc kẹt ở nơi mình không mong muốn, dù cố gắng vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi, thế nên dần dần không còn muốn cố gắng thêm nữa.

Cứ như vậy, mặc kệ mà sống thôi.

______________________________

Bình thường tôi không đồng ý cho người khác chuyển ver fic của mình đâu, vì cảm giác cá tính của cp các bạn đưa vào không hợp với tính cách nhân vật của tôi ấy. Không nghĩ tới có ngày tôi tự chuyển ver fic của mình.

Bởi vì cốt truyện của fic này tôi lấy cảm hứng chủ yếu từ cảnh của Lạc ca với bác sĩ Lâm trong phim để viết, mà tôi lại đang muốn viết fic về Hiên Thần, vậy nên tôi tự chuyển ver fic của mình luôn (Một sự trùng hợp nhỏ là cp gốc cũng là Thiên Bình-Sư Tử).

Nhưng mà có nhiều chi tiết tôi sẽ điều chỉnh khác với fic gốc để phù hợp hơn với từng cp, tình tiết chắc có thể sẽ khác nhau đôi chút.

Lời cuối là chúc mọi người đọc fic vui vẻ, mong mọi người ủng hộ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro