*CHAP 1: Con ngõ duyên phận..

.... Cuộc đời thường nhanh hơn mọi dự kiến và tình yêu thường đi những lối không ngờ.....

.

.

.

.

-ÔNGGGGGGGG !!!! Tiếng hét lớn phát ra từ một căn phòng nhỏ, kèm theo đó là những tiếng nấc trong đau đớn. Nó thức dậy sau cơn ác mộng khủng khiếp cứ dây dẳng bám lấy nó. Nó không biết đã bao nhiêu lần nó đã mơ thấy cơn ác mộng này. Người đàn ông trung niên đó và cô bé đó có gì liên quan gì đến nó, tại sao luôn xuất hiện trong giấc mơ của nó, cứ bàm riết lấy nó, dày vò nó, và tại sao nó không bao giờ có thể nhìn rõ được khuôn mặt của cô bé đó nhưng nó rất quen. Khẽ lắc đầu gạt đi những suy nghĩ đó, nó ấy tay gạt đi những giọt nước còn đọng lại trên khóe mắt . Nó mệt mỏi bước khỏi giường. Như thường lệ nó mở tấm rèm cửa, vươn vai đón những tia sáng yếu ớt còn vương lại, hít thật sâu chút không khí trong lành của buổi sáng sớm. Mùa đông đã tới mang đến những cơn gió thoảng qua lạnh đến run người. Nó khẽ rùng mình một cái rồi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân.

- Bé con đâu nhanh xuống ăn sáng rồi đi học!! Đừng ngủ nướng nữa ! Một giọng nói trầm ấm vang lên từ tầng dưới, không ai khác đó là tiếng của bố nó.

- Bố này, con dậy rồi nè !! nó mỉm cười nhanh chóng thay xong bộ đồng phục, rồi chạy một mạch xuống phòng bếp.

- OAAAAAAA, thơm quá à, bố là số một hihi... Nó cười tít mắt, nhanh nhảo gặp chiếc bánh mì nóng hổi.

- Con bé này lớn rồi mà như trẻ con ý !!! ông Hạo mỉm cười hiền hậu nhìn nó.

Sau khi ăn xong nó hôn ba nó một cái rồi nhanh nhẹn mang giày rồi đi học.

Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của đứa con gái bé nhỏ mà trong lòng ông Hạo dâng lên một sự lo lắng 'Xin con hãy cứ hồn nhiên như thế, ta thực sự rất lo cho con, nhóc con ạ.'

......

Ông trời ích kỉ giữ hết sự ấm áp còn vương lại của mùa thu chỉ còn lại sự se lạnh đến run người của mùa đông. Vừ đi nó vừ chà xát hai tây với nhau , lẩm bẩm : Trời gì mà lạnh dữ vậy nè!!.

Từ nhỏ nó là một đứa rất yếu nên chỉ cần thời tiết thay đổi một tí là bệnh liền, nên với cái thời tiết lạnh cắt da cắt thịt này nó phải mặt đến 3 lớp áo ấm, nghỉ đến đây mà nó lắc đầu ngán ngẫm. Trời hôm nay âm u hơn thường ngày, những cơn gió nhẹ thoang thoảng hơi lạnh luồn qua những lọn tóc của nó mang đến một cảm giác cô đơn đến lạ thường. Nó vừa đi vừa lẩm bẩm lời bài hát "Back to December" của Taylor swift.

"So this is me swallowing my pride

Standing in front of you saying I'm sorry for that night

And I go back to December all the time

It turns out freedom ain't nothing but missing you

Wishing I'd realized what I had when you were mine

I'd go back to December turn around and make it all right.

I'd go back to December all the time."

Đang ngâm nga thì bổng " Thả tôi ra mau, khốn nạn thả ra!!!".

" Có ai vừa hét lên thì phải??? hình như nó phát ra từ con ngõ đó". Theo bản tính nhiều chuyện thì nó nhanh chóng chạy theo hướng có tiếng hết đó. Nhìn thoáng qua nó thấy một cậu bé bị đám côn đồ vây quanh, hình như là cướp thì phải.

-Haizzzzzz, cả đám con trai to con lớn xác như thế lại đi bất nạt một đứa con nít nhỏ tí vậy. BÁNH BÈO. Nó tức giận nghiến chặt răng.

Nó quyết định hùng hồn chạy ra thì giật mình nhớ ra " à mà tụi nó đông như vậy mà mình thì có một mình thì làm sao mà oánh đc đây??" Nó vò đầu bứt tóc, khuôn mặt mếu máo đến tội nghiệp.

Sau một hồi than thân trách phận tự nhủ thôi kệ bây giờ nghỉ cũng chả ra cách gì thôi kệ 'Chết vinh còn hơn sống nhục'.

Nó bèn chạy một mạch đến chỗ mấy thằng con trai đó hét lên : " Mấy thằng BÁNH BÈO kia, tụi bây đông như thế mà lại đi bắt nạt một đứa con nít vây hả, tụi bây có phải là con trai không í!!!" Nó tuôn một tuồng ra, chưa kịp để tụi đó ra tay nó xông vào nắm lấy tay đứa nhỏ đó, thì thầm vào tai nhỏ đó : ' Nhóc đừng lo cứ ở sau chị, chuyện này để chị lo'.

Thằng nhóc chả hiểu gì cứ gật đầu lấy lệ, trong lòng dấy lên sự tò mò về con người này. Còn phía nó lấy hết can đảm nó quay mặt cố tỏ vẻ cực kì giang hồ, ' ta đây chả sợ gì' mà gầm lên: " Bây giờ mà các người mà xông lên là tui gọi cảnh sát đến đấy! Nói xong nó lấy điện thợi giả vờ bấm số rồi điện. Bọn con trai ngẩn tò te chả hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nó nhanh miềng hết lên, rồi lấy tay chỉ về hường ngược lại " cảnh sát đến kìa". Bon con trai nghe tiếng hét của nó cũng quay đâu nhìn theo hướng nó chỉ, biết là mấy thằng đố đã bị dụ nó nhanh nhảu nắm lấy tây con bé đo chạy thật nhanh trước khi bọn đó nhìn thấy.

Sau một hồi nhìn ngó khắp nơi bọn thanh niên đó quay người lại : "Láu công an đầu mày.y.y.y", nhưng chả thấy người đâu, bây giờ tụi nó đã nhận ra đã bị con nhỏ vắt mũi chưa sạch lừa một vố đau, nhăn mặt lấy ra chiếc điện thoại điện cho ai đó " Đại ca, ĐẠI THIẾU GIA chạy mất tiêu rồi, tụi em đã bắt được nhưng do có con nhỏ nào đó đại thiếu gia chạy trốn rồi" thằng đó nói với vẻ mặt cực kì đau khổ. Bên kia điện thoại người thanh niên tỏ vẻ cực kí nổi giận quát lớn lên " Tụi ngu chỉ có việc bắt nó về thôi mà làm không được, lần này mà về tao cho tụi bây ăn cám. Lũ VÔ DỤNG". Vừa nói xong người thanh niên cúp máy để lại trên khuôn mặt đám thuộc hạ kia hiện vẻ cực kì thê thảm, lắc đầu tự nhủ ' lần này chết rồi, con nhỏ chết bầm tao mà bắt được mày thì mày chết.Grừ' tên đó nghiến răng vẻ mặt cực kỳ tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: