601 + 602 + 603 + 604 + 605
601
Bởi lẽ dù trong lúc động dục, nàng vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo, nên nàng mới có thể vừa cùng một nam nhân làm tình, vừa quay đầu dùng liên kết thần thức giao lưu với một nam nhân khác.
Nhờ có sự kết tinh này trợ giúp, ngay cả Văn Duy Đức cũng không hề phát hiện rằng nàng có thể duy trì một phần tỉnh táo trong kỳ động dục. Tuy nhiên, sự tỉnh táo ấy không kéo dài được lâu, một canh giờ đã là giới hạn tốt nhất trong tình huống lý tưởng. Mức độ tỉnh táo này còn tùy thuộc vào đối phương là ai. Với bản thân Vệ Kha, sự tỉnh táo hoàn toàn vô hiệu. Với Văn Duy Đức và Văn Vọng Hàn, thời gian nàng giữ được tỉnh táo cũng cực kỳ ngắn ngủi. Nhưng với những nam nhân khác, nàng có thể duy trì trạng thái tỉnh táo lâu hơn, như với Văn Từ Trần, hay những nam nhân ở Địa Tức…
Dù vậy, chỉ chừng ấy thôi cũng đã đủ.
Tuy chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng việc có thể vượt qua sự khống chế của bản năng Trọc nhân đã khiến nàng mừng rỡ như điên. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy mình không còn bị trói buộc bởi thân phận Trọc nhân ấy.
Chính vì thế, tất cả nam nhân đều lầm tưởng rằng khi nàng động dục, nàng hoàn toàn không có ý thức, không có ký ức. Họ đâu hay biết… giờ đây nàng đã có thể tỉnh táo.
Trước đây, nàng từng lợi dụng sự áy náy của Văn Vọng Hàn khi khiến nàng đau đớn trong lúc làm tình, dụ dỗ hắn tiết lộ nguyên hình yêu vật của đám huynh đệ bọn họ. Văn Duy Đức là một con giao yêu, Văn Vọng Hàn là một con xà yêu, còn Văn Từ Trần và Văn Nhứ Phong là phong bọ phỉ. Lúc ấy, nàng sợ đánh động sẽ khiến họ nghi ngờ, nên không dám hỏi thêm lời khách sáo. Nhưng chỉ chừng đó thôi, cũng đã đủ.
Cũng chính nhờ khả năng tỉnh táo trong lúc động dục, nàng không chỉ biết được Văn Duy Đức còn có một danh xưng khác, mà còn phát hiện hắn đã cho nàng thứ gì đó. Thứ ấy hoàn toàn không liên quan đến linh lực hay yêu lực… mà là một loại tồn tại khác biệt, vượt ngoài mọi sức mạnh nàng từng biết. Vì thế, trong hai tháng chung sống với Văn Vọng Hàn sau đó, nàng thử dò hỏi hắn.
Không ngờ, Văn Vọng Hàn lại tưởng rằng nàng đã phát hiện chuyện hắn từng cho nàng ăn Nguyên Linh, nên không đánh mà khai, tiết lộ toàn bộ sự thật.
Hóa ra, thứ mà Văn Duy Đức và Văn Vọng Hàn cho nàng, những tiểu quang cầu ấy… được gọi là Nguyên Linh.
Thứ này, chỉ có đại yêu mới sở hữu. Không một đại yêu nào dễ dàng trao Nguyên Linh cho kẻ khác. Thông thường, chỉ khi truyền thừa cho con nối dõi, đại yêu mới đút Nguyên Linh cho hậu duệ, giúp tăng vọt tu vi, tinh lọc huyết mạch, thậm chí mạnh mẽ cải mệnh nghịch thiên, thay đổi thiên phú của họ – nói cách khác, đó là thần dược có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt.
Trong truyền thuyết dân gian của nhân loại, “nội đan yêu vật có thể nuốt để tăng tu vi” thực chất chính là ám chỉ Nguyên Linh, chứ không phải yêu đan. Yêu đan chỉ có thể luyện chế thành pháp khí, tuyệt đối không thể nuốt để tăng tu vi.
Nhưng đáng tiếc thay, không biết do nàng là nhân loại hay tu vi quá thấp, dù được cho ăn Nguyên Linh, nó cũng chỉ giúp nàng chữa lành thân thể và bảo vệ cơ thể ở một mức độ nhất định.
Ngay cả Văn Vọng Hàn cũng không biết Nguyên Linh sẽ ảnh hưởng đến nàng ra sao, bởi hắn chỉ cho nàng ăn Nguyên Linh để bảo vệ nàng, chưa từng nghe ai đem Nguyên Linh cho nhân loại, nên không hề nghĩ tới hậu quả.
Nàng có thể cảm nhận được hai luồng Nguyên Linh của hai nam nhân trong cơ thể mình, nhưng hoàn toàn không thể sử dụng. Vì thế, nàng lật lại những thư từ mà Văn Duy Đức gửi, chỉ tìm được một manh mối tương tự: nhiều năm trước, từng có nhân loại nuốt “nội đan yêu vật” để tăng tu vi, từ đó sinh ra truyền thuyết ấy. Xảo hợp thay, nhân loại đó dường như chính là người Bắc Sảm. Hiện tại, ở Bắc Cảnh, thông tin về việc này quá ít ỏi, nhưng nếu đến Thiên Đô, có lẽ sẽ khác – mà nàng vốn đã định đi Thiên Đô.
Văn Vọng Hàn đối với nàng vô cùng thuận theo. Trong thời gian chung sống, nàng từng thử nhờ hắn dạy một vài thứ, nhưng cuối cùng đành từ bỏ. Bởi dù là ngoại công, cảnh giới của Văn Vọng Hàn cũng là thứ nàng không thể học nổi, thậm chí nàng còn không thể nhìn rõ động tác của hắn, huống chi là học theo. Nàng chỉ có thể tranh thủ lúc hắn vắng mặt, lén luyện công pháp của mình. Không biết có phải do Nguyên Linh hay chỉ là ảo giác, nhưng tiến độ tu luyện của nàng tăng vọt, vượt xa thành quả mấy năm trước.
…
Đang —
Một tiếng vang trầm nặng nề vang lên. Thường Huy gõ cửa xe liễn, lo nàng còn đang nghỉ ngơi nên không tiện bước vào, chỉ nói: “Đã bình an vào Thiên Đô, chỉ nửa canh giờ nữa sẽ đến phủ Bàn Vương. Nàng thu xếp đi.”
Nàng đáp lời…
Nàng sắp gặp được người đó – Bàn Vương, Kỳ Vân Tranh.
Hắn chính là con đường thứ ba của nàng, cũng là điểm đột phá của nàng.
Từ khi hạ quyết tâm phải thắng, nàng luôn lặng lẽ ngủ đông, chờ đợi một cơ hội. Văn Vọng Hàn không phải cơ hội của nàng, bởi hắn không bao giờ chủ động thả nàng đi.
Giữa chừng, nàng phát hiện Văn Nhứ Phong mất trí nhớ, liền thử lợi dụng hắn, cố ý dẫn dắt hắn đối đầu với hai người ca ca của mình. Nàng vốn định nhất lao vĩnh dật, kích thích Văn Nhứ Phong nhớ lại, lấy tính cách của hắn, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió lớn, thậm chí khơi mào tranh chấp giữa bọn huynh đệ. Nhưng Văn Duy Đức không biết dùng thủ đoạn gì, có lẽ không phải thủ đoạn hệ tinh thần , bằng không Vệ Kha đã không tránh né không nhắc tới.
Kế hoạch ban đầu của nàng là lợi dụng Văn Nhứ Phong, nhưng không ngờ nửa đường lại xuất hiện một Bàn Vương.
Khi Văn Duy Đức bảo nàng đề phòng Kỳ Vân Tranh, nàng liền biết, cơ hội của mình đã đến.
Nàng đương nhiên không tin Kỳ Vân Tranh là người tốt lành gì. Những lời kiêng dè của Văn Duy Đức về hắn chỉ khiến nàng càng tin rằng đây chính là cơ hội của mình.
Một nhân loại khiến Văn Duy Đức kiêng kỵ đến thế, một thành viên vương thất nắm quyền cao… Còn ai thích hợp hơn để kiềm chế Văn Duy Đức?
Nàng cố ý tiếp cận Kỳ Vân Tranh, nhưng không thể để lộ ý chủ động, kẻo gây chú ý từ Văn Duy Đức. Dung mạo nàng bình thường, lại bị trói buộc bởi thân phận nội quyến của Vệ Kha, không thể dùng nhan sắc để mê hoặc. Huống chi, toàn bộ biệt uyển có sự giám sát của Vệ Kha, có thể nghe được mọi lời nói, thấy được mọi hành động. Nếu nàng làm điều gì khác thường, hắn chắc chắn sẽ báo cáo Văn Duy Đức.
May thay, không biết vì sao, Kỳ Vân Tranh dường như đã có hứng thú với nàng, còn trăm phương nghìn kế thử dò nàng.
Vậy thì tốt, nàng chỉ cần thuận nước đẩy thuyền. Qua mấy ngày tiếp xúc, nàng thành công khơi dậy sự tò mò của Kỳ Vân Tranh. Những chuyện như dạy hắn viết chữ Hạ Si… Nàng biết rõ Kỳ Vân Tranh đã thông thạo chữ Hạ Si từ lâu, chỉ là cố ý theo nàng mà thôi.
Nếu cả hai đều đang diễn kịch, thì giới hạn giữa thật và giả cũng không còn tồn tại.
Nàng thừa nhận Kỳ Vân Tranh đích thực hợp ý nàng, thậm chí có vài phần cảm giác tri kỷ. Trong mấy ngày chung sống, nàng thường không kiềm chế được mà mất khống chế. Nhưng nàng không biết trong lòng Kỳ Vân Tranh có mấy phần thật, mấy phần giả, cũng không rõ chính mình có mấy phần thật, mấy phần giả. Điều duy nhất nàng tin là thật – đó là Kỳ Vân Tranh thực sự có hứng thú với nàng.
Vì sao ư? Nàng nghĩ đến nhiều khả năng, thậm chí đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất: rằng Kỳ Vân Tranh biết nàng có khả năng tự lành. Nhưng dường như hắn không biết. Dù hắn biết thì đã sao? Cùng lắm là trói nàng bên cạnh, làm đủ loại thí nghiệm, muốn sống không được, muốn chết không xong – vậy thì có khác gì hoàn cảnh hiện tại của nàng?
Nàng đã chẳng còn bận tâm, thậm chí từng nghĩ đến việc tiết lộ khả năng tự lành cho Kỳ Vân Tranh. Nhưng hành động liều lĩnh ấy chắc chắn sẽ chọc giận Văn Duy Đức, mà hắn dường như vẫn có cách khống chế, làm tổn thương Tiểu Trù. Nàng tuyệt đối không thể liên lụy Tiểu Trù.
Công sức không phụ lòng người.
Cơ hội của nàng thực sự đã đến.
Văn Từ Trần chủ động tìm nàng, yêu cầu nàng giúp truyền tin cho Kỳ Vân Tranh. Rõ ràng, Văn Duy Đức che giấu rất nhiều bí mật với các đệ đệ của mình. Nàng từng chất vấn Văn Từ Trần, liệu Vệ Kha có báo cáo việc này cho Văn Duy Đức không… Nhưng Văn Từ Trần chỉ bảo nàng truyền tin, không động đến chuyện khác. Vậy có vẻ như giữa Vệ Kha và Văn Từ Trần có bí mật không thể để người khác biết.
Nàng truyền tin cho Kỳ Vân Tranh.
Khi ấy, trong lúc Kỳ Vân Tranh dạy nàng đánh đàn, nhân tiếng đàn che giấu, hắn khẽ nói một câu: “Muốn rời khỏi nơi này, nếu ta hôn nàng, không cần trốn.”
Nụ hôn đầu tiên đến rất nhanh.
Nàng trốn, bởi thời cơ chưa tới, và nàng chưa biết thật giả trong lòng hắn.
Nụ hôn thứ hai, khi Kỳ Vân Tranh rời đi, nàng không trốn, thậm chí đón lấy ánh mắt hắn. Hắn dường như không chút bất ngờ khi nàng không trốn, dù bị Văn Duy Đức kéo ra.
Nàng muốn xem người nam nhân này sẽ làm thế nào để đưa nàng rời đi.
Rồi đêm đó, Văn Duy Đức nổi cơn thịnh nộ…
Ba ngày sau, nàng nhận được khế ước từ Văn Duy Đức, nói rằng sẽ thả nàng đi.
Dù Kỳ Vân Tranh đã làm gì, cơ hội này nàng không chờ đợi uổng phí.
Nhưng.
Nàng chưa bao giờ là người dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Kỳ Vân Tranh, nàng không tin. Văn Duy Đức, nàng cũng không tin.
Nhìn khế ước mà Văn Duy Đức nhờ Thường Huy đưa tới – rằng “rút con yêu trùng cuối cùng ra, sẽ thả nàng đi” – nàng chỉ muốn cười. Nàng làm sao tin được dù chỉ nửa lời từ miệng người nam nhân này?
Khế ước tự do?
Người nam nhân này, ngoài đau khổ, chỉ cho nàng một tờ giấy vụn mà thôi.
Không phải tự do do chính tay nàng giành lấy, không phải đích thân nàng bước ra khỏi cái Bắc Cảnh đáng nguyền rủa, lạnh lẽo này, nàng tuyệt đối không tin bất kỳ ai.
Không một ai.
…
Nàng nhất định phải ép Văn Vọng Hàn không thể không buông tay, ép Văn Duy Đức phải tự tay thực hiện tờ khế ước giấy vụn ấy.
Vệ Kha đến gặp nàng, nàng từ chối gặp mặt. Một mặt để chứng tỏ thái độ và sự trong sạch của mình, mặt khác… nàng lấy cớ “có Văn Vọng Hàn ở đây, nàng không dám gặp hắn”, dụ dỗ Vệ Kha tiết lộ chuyện Văn Từ Trần và Bàn Vương đang làm.
Hóa ra Bàn Vương thực sự muốn đưa nàng đi, dùng một cây quạt cực kỳ quan trọng với Văn Từ Trần để đổi nàng, nhưng bị Văn Duy Đức từ chối. Với hiểu biết của nàng về Văn Từ Trần, hắn tuyệt đối không chịu nhẫn nhịn, chắc chắn sẽ tìm nàng để nói rõ, thậm chí với tính cách điên cuồng của hắn, có thể bắt cóc nàng để đưa cho Bàn Vương. Hắn liên tục cố liên kết thần thức với nàng, nhưng đều bị nàng từ chối.
Vệ Kha nhiều lần yêu cầu gặp nàng, nàng đều cự tuyệt, đẩy hết trách nhiệm cho Văn Vọng Hàn, nói rằng có hắn ở đây, sau này không cần nghĩ đến chuyện gặp mặt. Dù không biết Vệ Kha rốt cuộc muốn gì, nhưng nếu Vệ Kha và Văn Từ Trần thực sự thân thiết, vì lợi ích của mình, chắc chắn Vệ Kha sẽ châm ngòi cho Văn Từ Trần. Văn Từ Trần cũng đến tìm nàng, nàng ngửi được mùi tin tức tố của hắn. Nhưng có Văn Vọng Hàn ở đó, Văn Từ Trần tuyệt đối không dám lộ diện, chỉ có thể âm thầm nhìn nàng càng chủ động nhào vào lòng Văn Vọng Hàn, càng phóng đãng kêu gọi dưới thân hắn.
Nàng biết, với tính tình của Văn Từ Trần, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị ép đến cực hạn, không biết sẽ làm ra hành vi điên rồ gì, nhưng chắc chắn sẽ tìm cách đưa nàng cho Bàn Vương để đổi cây quạt ấy.
Nàng đại khái đoán được, nếu ép tên điên này đến đường cùng, nàng sẽ bị đối xử thảm khốc. Nhưng thì đã sao?
Chỉ cần Văn Từ Trần bị ép đến cực hạn, bất chấp tất cả đưa nàng cho Bàn Vương, dù Văn Duy Đức và Văn Vọng Hàn có muốn ngăn cản cũng không thể, bởi đó là đệ đệ của họ.
Nàng chỉ là một món đồ, dù có hư hại thế nào cũng sẽ khôi phục như ban đầu. Chẳng sao cả.
Quả nhiên.
Như nàng dự liệu, Văn Từ Trần ra tay.
Nàng thực sự đánh giá thấp mức độ điên cuồng của Văn Từ Trần… Sáu ngày sáu đêm tra tấn khiến nàng nếm trải nỗi đau chưa từng có.
Nhưng.
Chẳng sao cả.
Nàng đã kiên trì vượt qua.
Nàng vẫn còn sống.
Đúng, nàng rất thảm.
Nhưng nàng đã giành được quá nhiều, cả trong dự tính lẫn ngoài mong đợi.
Ngoài dự đoán, nàng từ xa chứng kiến một màn kịch hay – khi Thường Huy dẫn nàng đứng nhìn từ xa, hắn tưởng nàng không nghe thấy… Nhưng làm sao có thể? Công pháp nàng học từ nhỏ khiến đôi tai nàng cực kỳ nhạy bén. Nàng nghe rõ ràng Văn Từ Trần khóc lóc thảm thiết ra sao, nàng nhịn cười đến mức đau đớn biết bao. Đương nhiên, Thường Huy chỉ nghĩ nàng đau đớn vì cơ thể chưa hồi phục.
Như dự tính, nước cờ này của nàng khiến mối quan hệ giữa bốn huynh đệ gần như tan vỡ. Văn Vọng Hàn áy náy với nàng đến tột cùng, không thể không buông tay. Nàng ép Văn Duy Đức chỉ có thể thả nàng đi. Nàng còn khiến Văn Nhứ Phong biết ký ức của mình bị phong ấn. Nàng vẫn thấy ngăn cách giữa bốn huynh đệ chưa đủ, trước khi đi còn tiếp tục châm ngòi, chủ động đề nghị để Văn Từ Trần đưa nàng đi gặp Bàn Vương, tự đóng vai người tốt, đẩy hết chuyện xấu cho hai người ca ca của hắn.
Còn đám người Địa Tức?
Bọn súc sinh đáng khinh ấy?
Nàng hận chúng đến chết, đương nhiên ước gì Văn Vọng Hàn giết sạch chúng. Nhưng đáng tiếc, Văn Vọng Hàn ra tay quá nhanh, chúng chết cũng chẳng chịu nhiều đau đớn.
Quan trọng hơn là.
Nếu chúng chết, nàng chẳng được lợi lộc gì.
Gần đây, nàng nói với chúng và Văn Vọng Hàn rằng nàng không muốn bị thân nhân của chúng oán hận.
Thứ hai, nàng còn có thể thông qua Thường Huy moi được nhiều lợi ích từ chúng.
Thứ ba.
Nàng biết đám Địa Tức là thân thuộc của Văn Duy Đức, qua hai năm, nàng đã hiểu phần nào chế độ thân thuộc của Yêu tộc, biết rằng những thân thuộc này trung thành tuyệt đối với Văn Duy Đức, dù chết cũng không phản bội.
Nhưng sự xuất hiện của Vệ Kha khiến nàng bắt đầu nghi ngờ chế độ thân thuộc này, dường như không bền chắc như nàng từng nghĩ.
Nếu ngay cả Vệ Kha cũng có tâm tư ngầm, thì những thân thuộc khác cũng tương tự.
Nàng biết Địa Tức là trợ thủ đắc lực, đội tinh nhuệ không thể thiếu của Văn Duy Đức. Đúng là giết chúng sẽ khiến hắn chịu tổn thất lớn. Nhưng vấn đề là, nàng cũng biết Văn Duy Đức có rất nhiều thân thuộc. Trước đây, Văn Nhứ Phong từng khoe khoang với nàng rằng số lượng thân thuộc của Văn Duy Đức là nhiều nhất trong Yêu tộc, không ai sánh bằng. Nàng từng dò hỏi Văn Vọng Hàn, nếu đánh với Thượng Hi, tinh anh của Thiên Nhưỡng, Địa Tức, Thương Tiêu chết nhiều… sẽ ra sao? Văn Vọng Hàn thuận miệng đáp, chẳng sao cả.
Nàng lập tức hiểu ra, dù đám Địa Tức chết sạch, Văn Duy Đức cũng có thể lập tức bổ sung tinh anh mới.
Chúng chết đi, không làm suy yếu thế lực của Văn Duy Đức.
Nhưng chúng tồn tại thì khác.
Lần này, gặp lại chủ nhân của mình, chúng nhận ra họ chẳng xem mạng chúng ra gì. Văn Từ Trần coi mạng chúng như món đồ chơi để tranh thủ sự chú ý của hai ca ca, Văn Vọng Hàn vì một Trọc nhân mà sẵn sàng giết chúng.
Chúng có lẽ vẫn trung thành với Văn Duy Đức, nhưng với Văn Từ Trần, với Văn Vọng Hàn… thì chưa chắc.
Chuyện này có lẽ nhỏ, nhưng chắc chắn để lại một vết rạn trong lòng chúng. Vết rạn ấy có thể rất mờ, nhưng nhất định sẽ là một tai họa ngầm bên cạnh Văn Duy Đức.
Ngày sau, nàng chắc chắn sẽ có cơ hội lợi dụng chúng.
Rốt cuộc, trong mắt chúng, nàng vừa ôn nhu, vừa vô tội, vừa thánh thiện. Dù thế nào, chúng cũng nợ nàng một mạng.
Còn nàng? Nàng thực sự là người tốt.
Như lời Văn Nhứ Phong, khi hóa thành mèo đến tiễn nàng, nói rằng nàng rất tốt. Nói ra, tên ngốc này chẳng nghĩ tới mùi tin tức tố của mình sẽ bại lộ thân phận sao? Ha, thấy hắn khóc thảm vì câu chuyện nàng bịa ra, chắc hẳn trở về lại khiến Văn Duy Đức đau đầu thêm? Haha.
Nhưng đúng thật.
Nàng chỉ là một con chuột sống trong cống ngầm.
Là một Trọc nhân nhỏ yếu, vô tội, đáng thương, bị cuốn vào lằn ranh.
Và giờ đây.
Cửa xe liễn mở ra, hai hàng người đứng chờ nàng bên ngoài.
Nàng tự nhiên nâng tay, đỡ lấy cánh tay Khuất Lê bước xuống, quay đầu nhìn Vệ Kha đang chờ bên cạnh, nói: “Dù thế nào… ta vẫn còn nợ ngươi một lời cảm ơn.”
Nàng hài lòng nhìn Văn Từ Trần bước tới, hung hăng nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng ôm chặt, thuận tay đeo khăn che mặt cho nàng.
Ha… Đám yêu vật này.
Nàng cúi đầu nhìn dưới chân – chỉ là một viên ngọc gạch bình thường, chẳng khác gì những mặt đất xa hoa nàng từng thấy mấy năm qua. Khác biệt duy nhất là…
Chúng thuộc về Thiên Đô.
Chúng trải ra trước mắt nàng.
Là một con đường hoàn toàn mới.
Là con đường của chính nàng.
“Hòa Du cô nương, tới rồi.” Thường Huy vội bước lên, cung kính nói.
Nàng rốt cuộc đã thắng.
Nàng thắng Văn Duy Đức.
Nàng thắng được tự do – và thắng lại chính mình.
Hai năm trước, ta không phải Hòa Du. Ta là Trọc nhân, là kỹ nữ, là chó cái… tùy các ngươi gọi ta thế nào.
Hai năm sau.
Ta là Hòa Du.
Dù phải tay chân cùng bò, dù thân không còn da, dù tim bị xẻo, phổi bị khoan, dù xương nghiền thành tro, dù mặt dày vô sỉ mà quỳ… Ta cũng sẽ giành lấy tự do của Hòa Du
___
(Kết thúc map Văn gia)
Lời của editor, các bạn đọc offline mình không cản, nhưng lâu lâu rảnh nhớ bật wifi bình chọn sao giúp mình, để mình có động lực ạ. Cảm ơn ♥️♥️
Vậy là chúng ta đã đi hơn 1/3 quãng đường của hơn 1500 chương
602
Đã quen nhìn phủ tướng quân đường hoàng tráng lệ, điêu tường khắc ngọc, uy nghiêm túc sát… Nhưng khi bước vào vương phủ này, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Bóng đêm sâu thẳm, nhưng không thể che giấu vẻ đẹp giữa chốn này. Lầu son ngói biếc, cột chạm rường bay, trước mắt là cảnh phồn hoa tươi đẹp, khiến lòng người khoan khoái dễ chịu. Dọc đường đi, tầng tầng đại trận và cấm chế ẩn hiện, nhưng khí tức nhu hòa, chẳng hề khiến người ta e ngại.
Một đám phó hầu dẫn đoàn người họ đến chính sảnh. Vừa bước qua cửa, sau khi làm lễ ra mắt, Hòa Du đã thấy trong sảnh có vài người đang chờ đợi.
“Văn tam công tử.”
Trong sảnh, ngoài các hạ nhân đứng hầu và người hành lễ chào đón, còn có kẻ vẫn ngồi yên, chưa đứng dậy.
Từ khi bước vào, Hòa Du nhìn thấy những người trong sảnh thì thoáng xuất thần. Mãi đến khi Thường Huy bên cạnh khẽ nhắc, nàng mới vội lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn kỹ, rồi hành lễ với nam nhân ngồi ở chủ vị.
“Miễn lễ đi.”
Bàn Vương đưa mắt dừng trên bàn tay Văn Từ Trần đang đặt ở eo Hòa Du, ôn nhu cất lời. Lập tức, các tôi tớ bên cạnh cung kính tiến lên, khéo léo đỡ nàng ngồi xuống ghế.
Chỉ trong mười lăm phút ngắn ngủi, Hòa Du đã cảm nhận được sự khác biệt so với phủ tướng quân. So với nơi ấy, bất kể xét từ phương diện nào, lễ nghi ở đây đều quá đỗi cầu kỳ. Từ ngồi xuống, xem trà, rửa tay, đến tẩm hương… chỉ vừa mới vào sảnh, mỗi cử chỉ đều được chú trọng. Các tôi tớ lặng lẽ, không một tiếng động, người trước kẻ sau hầu hạ, khiến nàng hoa cả mắt.
Văn Từ Trần vốn là người cực kỳ chán ghét những chuyện này. Chẳng bao lâu, hắn đã thấy phiền, dựa lưng vào ghế, vắt chân một cách lười nhác, cất giọng: “Điện hạ, ta đến gặp ngươi là có chính sự.” Hắn đưa tay bóp chặt cằm Hòa Du, ép nàng nhìn về phía Bàn Vương đối diện.
“Người, ta đã mang đến. Thứ ta muốn… đã nói rồi, ta muốn ngay bây giờ.”
Đó là một cái nhìn bốn mắt đột ngột, mang tính cưỡng ép.
Hòa Du thoáng sững người… Nam nhân đối diện cũng vừa vặn nhìn nàng. Hôm nay, hắn khoác một bộ y phục lộng lẫy nhưng không phô trương, quý khí vừa đủ, không quá rực rỡ. Áo gấm ngân bạch thêu đầu thú đỏ thắm, viền yến thanh, đính ngọc thêu châu xen kẽ, không phô bày mà chỉ lấp lánh một tầng ánh nước. Khi nhìn gần mới thấy những chi tiết ấy đều là trân châu ngọc quý nhỏ li ti. Mũ quan cao buộc chỉnh tề, giữa tóc điểm dây lưu sa không rõ chất liệu, rũ xuống trước vai. Mày cong nhạt, má đính ba viên bảo thạch khẽ chuyển, đôi mắt như hồ nước trong veo, đẹp đến mê hoặc, ẩn chứa ánh sơn thủy, cảnh khói mù huyền ảo, tựa một nét tùng phong thủy nguyệt. Hòa Du chợt giật mình, cảm giác mọi cảnh trí xa hoa của vương phủ mà nàng chứng kiến dọc đường bỗng trở nên nhạt nhòa, bị ném ra sau đầu, chỉ còn lại hình ảnh này.
Bàn Vương thấy nàng hoảng thần, nụ cười càng thêm nhu nhuận, thu hồi ánh mắt, nhìn sang Văn Từ Trần. “Tam công tử vẫn trước sau như một, thẳng thắn sáng tỏ.”
Hắn khẽ giơ ngón tay, các tôi tớ và hộ vệ xung quanh lập tức lui xuống, chỉ để lại một hộ vệ tiến lên, cung kính dâng mấy tấm ngọc giản và lụa mỏng đến trước mặt Văn Từ Trần.
Văn Từ Trần tùy tay mở ra, từng chữ từng câu xem xét văn tự chuyển động trên đó.
“Bất quá, tam công tử, ta vẫn muốn hỏi thêm một câu.” Bàn Vương nói, “Thương Chủ có biết ngươi…”
“Đương nhiên.” Văn Từ Trần nhanh chóng xem xong một tấm, tùy tay ném vào nhẫn trữ vật, mở tiếp tấm thứ hai. “Đại ca ta đã đồng ý.”
“Vậy sao.” Ánh mắt Bàn Vương thoáng lướt qua Vệ Kha đứng sau hắn, nhưng không hỏi thêm. Hắn quay sang nhìn Hòa Du bên cạnh. “Hòa Du cô nương dường như tâm thần không yên.”
“Không có…” Hòa Du vội lắc đầu.
“Đừng lo, ta đã thông báo cho Hòa Trù. Hắn hẳn là…” Bàn Vương nói được nửa câu, ánh mắt hướng ra ngoài. “Ngươi xem, hắn đến rồi.”
“Tỷ?!”
Lúc này, Hòa Du đang quay lưng về phía cửa. Nghe tiếng gọi quen thuộc từng vang lên vô số lần trong những giấc mộng trằn trọc, cả người nàng run lên, không hiểu sao lại cứng đờ, mãi lâu vẫn không thể xoay người nhìn lại.
Ngược lại, Văn Từ Trần từ trên ngọc giản ngẩng lên, nhìn người vừa vội vã bước vào, cười lạnh một tiếng, rồi ném toàn bộ ngọc giản và lụa vào nhẫn trữ vật, không thèm nhìn thêm.
“Hòa Trù.” Văn Từ Trần cười như không cười, liếm nhẹ răng nanh.
Người vừa đến lập tức khựng bước.
Hòa Du lúc này mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt…
“Tiểu Trù.”
603
Đèn cung đình lưu ly bốn phía sáng rực, ánh sáng chói lòa khiến trong mắt người chỉ còn những quầng sáng rực rỡ, lung linh huyền ảo. Tầm mắt Hòa Du bị cắt ngang bởi ánh lưu ly rực rỡ, những sắc màu không chờ phân chia, khiến mọi thứ xung quanh lùi vào hậu cảnh, trở nên mờ nhạt như râu ria. Một phần ký ức cuộn trào, một phần thời gian trôi nhanh, còn tám phần tâm trí đều thuộc về hắn.
Hai ánh mắt chạm nhau, cả hai đều khoác hoa phục rực rỡ, tóc xanh môi thắm, đứng trên đất Thiên Đô. Nhưng cả hai từng lấm bụi đường, hoảng loạn chật vật. Nhìn nhau, hơi thở như ngừng lại, không dám vọng động thêm lần nữa.
Đã đi qua vạn dặm, cuối cùng được gặp lại, nhưng miệng nàng như bị khâu chặt, chẳng thể mở lời.
Mãi đến khi thân thể nàng khẽ động, Văn Từ Trần bất ngờ vòng tay qua vai nàng, hung hăng kéo nàng về phía mình, khiến nàng mất trọng tâm, ngã nhào vào người hắn.
Hòa Trù trên mặt không lộ biến hóa lớn, nhưng hoa văn bảo thạch bên khóe mắt hắn rõ ràng lóe lên ánh sáng.
Người phản ứng đầu tiên là Khuất Lê. Hắn bước tới một bước, nhưng lập tức bị Vệ Kha giơ tay ngăn lại.
Lúc này, Văn Từ Trần mới chậm rãi ngẩng mắt, cánh tay vòng qua cổ Hòa Du, đầu ngón tay cố ý cọ xát nơi ngực nàng, mềm mại mà đầy đặn. Dù ở góc nhìn này, đa số người không thấy rõ, nhưng… kẻ cần thấy, chắc chắn đã thấy.
“Hòa Trù, đã lâu không gặp.”
“Ha.” Hòa Trù không chỉ chậm rãi cười, mà còn đáp lại. “Đúng vậy. Lâu rồi không gặp.”
Cả hai đều đang cười, một kẻ lười nhác bất cần, một người bình thản nhu hòa. Nhưng nụ cười của họ, kỳ thực có điểm tương đồng: ngoài vẻ đẹp mê hoặc, còn là sự u ám ẩn giấu trong bóng tối. Dù không phải người tinh thông hệ tinh thần , ai cũng cảm nhận được không khí nơi đây chợt ngưng đọng, trong ánh mắt giao nhau của hai người dần trở nên lạnh lẽo.
“Ồ, hóa ra Hòa Trù ngươi quen biết Văn tam công tử sao?” Bàn Vương bỗng lên tiếng đúng lúc, “Trước hết hãy làm lễ rồi ngồi xuống, từ từ nói chuyện.”
Ánh mắt Hòa Trù chậm rãi dừng lại trên gương mặt Hòa Du – nàng vẫn chưa dám đối diện hắn quá lâu, chỉ nở nụ cười quen thuộc, rõ ràng đang cố trấn an hắn.
Hắn hít sâu một hơi, phớt lờ ánh mắt khiêu khích của Văn Từ Trần, tùy ý chắp tay rồi xoay người ngồi xuống đối diện họ.
“Bổn vương thật không ngờ, Hòa Trù ngươi lại sớm quen biết Văn tam công tử.” Bàn Vương nâng tay cầm chén trà do thị nữ quỳ dâng, thổi nhẹ hơi trà, mỉm cười nói, “Nhưng bổn vương vẫn muốn trách ngươi vài câu. Sao chỉ chào hỏi Văn tam công tử, mà ngoại huynh Vệ tam tịch của ngươi cũng ở đây… lại không thấy ngươi hành lễ?”
Một câu nói khiến sắc mặt vài người trong sảnh thay đổi, mỗi người một vẻ.
Nụ cười của Văn Từ Trần nhạt đi không ít, ngón tay âm thầm dùng sức, nơi mềm mại trên ngực Hòa Du, qua một lớp y phục, bị hắn hung hăng bóp chặt, đột ngột xoa nắn, khiến nàng đau nhói đến tê dại, nước mắt suýt trào ra.
Sắc mặt Hòa Trù lập tức cứng đờ hơn, nhưng không thể không ngẩng mắt nhìn Vệ Kha phía sau Văn Từ Trần.
Vệ Kha dù không để lộ nhiều biểu cảm, thái độ vẫn cung kính, nhưng không lập tức tiến lên, chỉ nói: “Điện hạ, kỳ thực…”
“Bảo Vệ Kha lập tức im miệng, các ngươi mau rời khỏi đây.”
Văn Từ Trần đang tùy ý xoa nắn Hòa Du, chợt nghe tiếng nàng truyền qua thần thức.
Hòa Du lúc này bất chấp cơn đau nơi ngực, vội vàng dùng thần thức truyền âm– Hòa Trù ở đây, Bàn Vương cũng hiện diện, còn bao nhiêu người khác nữa. Nói nhiều ắt có sai sót, không chừng một câu sẽ phá hỏng nhịp điệu của nàng. Nếu tiếp tục, tình thế có thể vượt ngoài tầm kiểm soát.
“Bàn Vương rõ ràng đã sớm chuẩn bị sẵn tình báo về cây quạt cho ngươi. Chuyện ngươi đến Thiên Đô chắc hẳn nhiều người đã biết. Trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Ngươi không sợ kéo dài thời gian, đêm dài lắm mộng, công sức đổ sông đổ biển sao? Văn Từ Trần, tự ngươi cân nhắc nặng nhẹ, nhanh chậm.”
Văn Từ Trần nhướng mày, mỉm cười nhìn nàng, giơ tay ra hiệu cho Vệ Kha, rồi nghiêng đầu, ngay trước mặt mọi người, cắn mạnh một cái lên cổ nàng. “Tiểu Du, từng chuyện từng chuyện, ta sẽ nhớ kỹ cho nàng. Qua một thời gian, ta còn sẽ trở lại Thiên Đô.” Hắn cố ý dùng giọng đủ để Hòa Trù nghe thấy, thì thầm bên tai nàng.
Ngay sau đó, khiến bao người sững sờ, Văn Từ Trần đứng dậy, chẳng chút lễ nghĩa, xoay người bước ra ngoài, chỉ đưa lưng về phía Bàn Vương, vẫy tay giữa chừng, dẫn người của mình rời đi. “Điện hạ không cần tiễn, ta còn có việc quan trọng phải làm.”
Thường Huy không thể không vội vàng dẫn thuộc hạ xin lỗi Bàn Vương, rối rít hành lễ, nói lời giải thích cho sự thiếu quy củ của Văn Từ Trần. May thay, Bàn Vương dường như chẳng để tâm, chỉ ôn hòa nói không sao, tỏ ý thông cảm cho tính tình phóng khoáng của tam công tử.
Khi đoàn người Vệ Kha, Khuất Lê rời đi, ánh mắt họ đều ít nhiều dừng lại trên người Hòa Du, mỗi người một vẻ, mang theo muôn vàn tâm tư phức tạp. Cuối cùng, họ chỉ có thể cúi mắt, che giấu dưới hàng mi, khẽ nói lời từ biệt.
“Hòa Du cô nương, tạm biệt, không cần tiễn xa.” Thường Huy là người cuối cùng rời đi, đứng trước mặt Hòa Du, cung kính hành lễ.
Vị trung niên thô kệch này hiếm khi để lộ ánh mắt phức tạp như lúc này. Chỉ hai chữ “ tạm biệt”, nhưng mang sức nặng không hề nhẹ.
Mãi đến khi nhìn theo mọi người rời đi —
Bàn Vương không cần tự mình tiễn khách, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, rồi ôn nhu nói với hai tỷ đệ: “Sắc trời đã muộn. Đường xa mệt nhọc, Hòa Du cô nương hãy đi nghỉ trước. Về chỗ ở, nàng tạm thời ở tại dinh thự của Hòa Trù nhé?”
“Ân, đa tạ điện hạ quan tâm chu đáo,” Hòa Trù đáp.
“Cảm tạ điện hạ,” Hòa Du nói.
“Bổn vương sẽ sắp xếp vài tôi tớ đến phụng sự. Hòa Trù, chỗ ngươi hạ nhân quá ít, không thể tùy hứng. Thân thể tỷ tỷ ngươi vốn đã không tốt, lại đang trong tình trạng đặc biệt, cần người chăm sóc cẩn thận, không thể qua loa…”
“Không…” Hòa Du lập tức hiểu ý trong lời nói, vội muốn giải thích…
Nhưng Hòa Trù sắc mặt bình tĩnh, đã đứng dậy, hành lễ với Bàn Vương: “Vậy ta xin đưa gia tỷ về nghỉ ngơi trước.”
Nói xong, hắn bước đến trước mặt Hòa Du.
“Tỷ, đi thôi.”
Hòa Du còn đang do dự.
“Không sao, nàng nghỉ ngơi trước. Có chuyện gì, đợi nàng tĩnh dưỡng tốt, rồi đến gặp ta.” Bàn Vương ôn nhu đón lấy ánh mắt nàng, dịu dàng nói. “Dù con đường này thế nào, quá khứ đã qua. Cứ nghỉ ngơi cho tốt, Hòa Du cô nương. Chuyện giữa chúng ta, ngày sau còn dài, nhất thời không vội .”
604
Dinh thự của Hòa Trù cách phủ Bàn Vương không xa, lên xe liễn chỉ một lát đã đến. Suốt dọc đường, hắn trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chẳng biết đang nghĩ gì, khiến Hòa Du không kịp nói với hắn dù chỉ một câu.
Dinh thự không hề nhỏ, thậm chí bên ngoài còn có quan quân triều đình canh gác. Xe liễn vừa dừng, trước cổng đỏ đã có người hầu chắp tay chờ sẵn. Hòa Du nhìn mà không khỏi tặc lưỡi, chẳng biết trong một năm qua… rốt cuộc Hòa Trù đã trải qua những gì.
Nhưng Hòa Trù đối với đám người hầu ấy lạnh nhạt vô cùng, chẳng thèm liếc mắt, xuống xe liền bước thẳng vào sâu trong phủ viện. Nàng chỉ đành đi theo sau hắn. Dinh thự tuy không thể gọi là biệt uyển nguy nga, nhưng với vị trí và cách bài trí như thế này, chỉ có quyền quý hào môn mới sở hữu được.
Hắn dẫn Hòa Du đến một tiểu viện, rồi ra lệnh cho đám người hầu và hộ vệ đi theo lui hết. Hòa Du chỉ biết đi theo hắn. Hắn im lặng dẫn nàng thẳng lên lầu ba, đến một tẩm cư, đẩy cửa ra, ý bảo nàng bước vào.
Nhìn dáng vẻ này, Hòa Du nghĩ hắn muốn nàng tạm nghỉ tại đây, liền bước vào. Nàng quả thực đã mệt mỏi. Dọc đường dùng kết tinh của Vệ Kha để giữ tỉnh táo, giờ đây tác dụng phụ bắt đầu rõ ràng. Đầu nàng đau như muốn nứt, vừa rồi ở phủ Bàn Vương phải căng mình giữ tinh thần, giờ thả lỏng, đầu óc bắt đầu tê dại, cả người đau nhức.
Hòa Trù đứng sau nàng, đóng cửa lại, lưng tựa vào cửa, nhìn nàng.
Trong phòng quá tối, hắn lại trầm mặc, khiến nàng cảm thấy áp lực vô hình. Theo bản năng, nàng mò mẫm tìm đèn châu trên bàn. “Đã khuya, Tiểu Trù, hay là đệ về nghỉ trước đi…”
“…” Hòa Trù vẫn im lặng.
Trên bàn không có đèn châu. Nàng nhớ đến những chiếc đèn lưu ly rơi đất ở phủ Bàn Vương, liền đi đến góc tường tìm đèn. Vừa tìm, nàng vừa nói: “ đệ còn thất thần làm gì? Mau về phòng nghỉ ngơi đi. Không cần lo cho ta, ta cũng muốn ngủ sớm. Có gì muốn nói… mai nói tiếp.”
“Ta có gì muốn nói?” Hòa Trù khẽ cười.
Xoảng – một tiếng vang nhỏ. Tay Hòa Trù, đang chống sau lưng, khóa cửa lại.
Hòa Du chưa kịp nhận ra âm thanh ấy từ đâu, thì Hòa Trù đã bước về phía nàng. Nàng vừa quay lưng, đang mò mẫm chiếc đèn lưu ly để tìm cách thắp sáng, bèn hỏi: “Tiểu Trù, cái này làm sao… A!”
Hòa Trù một tay chống lên tường phía trên đầu nàng, lặng lẽ đến sau lưng, bất ngờ khiến nàng giật mình hoảng hốt. Nàng chưa kịp xoay người, hắn đã cúi xuống, khẽ nói bên tai nàng: “Tỷ.”
Mùi tin tức tố trên người hắn không quá nồng, nhưng cũng chẳng nhẹ.
Hương vị mát lạnh ấy không xâm phạm, nhưng khiến nàng lập tức cứng đờ tại chỗ. Nàng như một con thú non bị kinh hãi, đối mặt nguy hiểm, chỉ biết run rẩy trong nỗi sợ lạnh buốt.
“Tiểu… Tiểu Trù…” Giọng nàng run rẩy, lắp bắp.
“ tỷ hỏi ta có gì muốn nói? Câu hỏi này, đáng lẽ ta mới là người hỏi chứ?”
“ đệ… trước… đứng dậy… ta…” Nàng biết phản ứng của mình có lẽ quá mức, nhưng khi Hòa Trù càng tiến gần, hàm răng nàng run lên bần bật. Thân thể nàng lúc này hoàn toàn không chịu khống chế. Thuốc ức chế dùng trên đường, cùng di chứng từ kết tinh chồng chất, khiến nàng khó có thể chịu đựng được. Đáng sợ hơn, những ký ức đau đớn bị nàng chôn sâu, phủ đầy bụi, giờ như bị kích động, không ngừng hiện lên trước mắt.
Mái tóc dài của hắn rũ xuống vai nàng, qua lớp y phục mỏng manh, như thể trực tiếp chạm vào da thịt trần trụi của nàng.
“Tỷ, sao không cẩn thận nghĩ xem, tỷ có gì muốn nói với ta?” Giọng Hòa Trù trầm thấp, thấm đẫm cái lạnh của đêm.
Gió lạnh từ cửa sổ tràn vào, mang theo ánh trăng chiếu lên người nàng, làm nổi bật nỗi sợ hãi trong suốt của nàng. Hai tay nàng gắt gao ôm trước ngực, vai run rẩy từng đợt.
“ đệ muốn biết gì, ta sẽ nói rõ với đệ. Đệ… đứng dậy trước, chúng ta từ từ nói chuyện, được không?”
Hòa Trù hơi khựng lại… Nàng – quả nhiên đang sợ hắn.
Xoảng – ánh đèn bùng lên. Hắn lặng lẽ lùi lại.
…
Hai người ngồi xuống, như thể muốn bày ra tư thế trò chuyện đàng hoàng, nhưng lại rơi vào im lặng, chẳng thể mở lời. Ánh đèn không sáng lắm, nhưng cũng đủ để soi rõ cả hai trong mắt đối phương.
Đã hơn một năm.
Cả hai đều từng tưởng tượng, khi gặp lại, đối phương sẽ mang thần sắc thế nào. Là cười, là khóc, hay chỉ lặng lẽ nhìn nhau không nói, như lúc này.
“Bàn Vương rất xem trọng đệ,” Hòa Du phá vỡ sự im lặng.
Hòa Trù nhẹ nhàng thở ra, “Ừ.”
“Vậy còn Tào tể… đâu rồi?”
“Đã chết,” Hòa Trù bình thản nói. “Ta trở về Thiên Đô không lâu, hắn bệnh mà qua đời.”
“…” Hòa Du ngẩn người. Một mệnh quan triều đình quyền cao chức trọng, cứ thế lặng lẽ qua đời? Có phải do Văn Duy Đức? Nàng lập tức lo lắng: “Vậy đệ có bị liên lụy không?”
“Ngược lại, cái chết của hắn rất đúng lúc,” giọng Hòa Trù lạnh nhạt, tay hắn đặt trên bàn, đầu ngón tay khẽ vẽ một đường. “Không chỉ giúp ta tránh được nhiều phiền phức, mà còn khiến ta, với tư cách môn sinh của hắn, thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.”
“…”
“Đừng nói về ta nữa,” Hòa Trù dừng tay. “ tỷ…”
Trong hoàn cảnh này, lẽ ra hắn sẽ buột miệng hỏi: “ hơn một năm qua tỷ thế nào?” hay “ tỷ có khỏe không?”. Nhưng đáp án, không cần hỏi cũng đã rõ.
Ngón tay Hòa Trù vẽ một vệt sâu trên mặt bàn gỗ, hàng mi rũ xuống, tránh ánh mắt nàng, lại lần nữa chìm vào im lặng. Nhưng càng im lặng, hắn càng bứt rứt khó chịu. Hắn như một túi da căng phồng dưới ánh mặt trời, ở phủ Bàn Vương bị Văn Từ Trần và Bàn Vương khơi dậy ngọn lửa thù hận, thiêu đốt lòng hắn. Lý trí còn sót lại cố gắng giữ hắn bình tĩnh đến giờ.
Hắn khao khát một lối thoát để trút bỏ áp lực trong lòng, nhưng… hắn mở miệng, lại chẳng thể hỏi.
Hắn phải hỏi thế nào? Làm sao ép hỏi người tỷ tỷ đã sống trong địa ngục hơn một năm qua rằng nàng đã trải qua những gì? Nhưng không hỏi, những nghi vấn đầy thù hận như dây thừng siết chặt cổ hắn, khiến hắn ngạt thở.
Đó là một ngõ cụt không lời giải.
“Tiểu Trù, ta… ta biết hơn một năm qua đệ chắc chắn rất lo lắng cho ta,” Hòa Du lên tiếng, giọng nàng dịu dàng mà nhẹ nhàng. “Nhưng kỳ thực… ta vẫn ổn. Ta tuyệt đối không như đệ có thể đã nghĩ, rằng ta sống thê thảm đến thế.”
Nàng giơ tay vuốt lại mái tóc rơi bên má, nở nụ cười an lòng. “ đệ xem, ta chẳng phải đang bình an ngồi trước mặt đệ sao?”
“…”
“Là tỷ tỷ không tốt, khiến đệ suốt một năm lo lắng sợ hãi cho ta…”
605
Khi còn nhỏ, tỷ tỷ đi gặt lúa mạch, không yên tâm để hắn một mình ở nhà, đành mang hắn theo đến cánh đồng. Nàng sắp xếp hắn ngồi ở một góc râm mát nơi mạch tràng, hắn ngoan ngoãn ngồi đó, viết viết vẽ vẽ. Hắn là đứa trẻ gầy gò nhất trong đám trẻ ở thôn Hòa gia , một kẻ ngoại lai. Những đứa trẻ trong thôn nói rằng chơi cùng hắn, nhưng kỳ thực chỉ tìm cách bắt nạt. Hắn chẳng chọc ghẹo ai, vậy mà bọn chúng vẫn lấy những cọng lúa mạch ném lên người hắn.
Những cọng lúa sau khi gặt vừa nhẹ vừa sắc, nhưng bọn trẻ ôm từng bó từng bó ném vào hắn, gọi đó là trò chơi. Hắn không phản kháng, không bỏ đi, cũng chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ, hoặc nói là chất phác, ngồi đó vẽ và viết. Có lần, bọn trẻ chơi quá trớn, dùng lúa chôn kín hắn, không còn thấy người. Các đại nhân không để ý, tưởng chỉ là một đống lúa nhỏ, liền chất thêm lúa lên người hắn…
Hắn vẫn không kêu ca một tiếng.
Mãi đến khi tỷ tỷ làm xong việc, chạy khắp cánh đồng tìm hắn, cuối cùng mới lôi được hắn ra từ đống lúa cao ngất.
Khi Hòa Du nhìn thấy hắn, nàng gần như suy sụp. Hốc mắt đầy nước, nhưng vì sợ làm hắn hoảng, nàng cố nén lại, ôm hắn vào lòng, bước vội về nhà, cả người run rẩy. Đến khi đặt hắn vào thùng gỗ tắm rửa, lúc chải tóc cho hắn, nàng gỡ ra một cọng lúa mắc kẹt trong tóc.
Nước mắt nàng lập tức trào ra, ôm lấy hắn gào khóc, hết lần này đến lần khác xin lỗi.
Nhưng hắn khi ấy chẳng chút phản ứng, chỉ ngẩng mặt, chớp đôi mắt nhìn nàng, không hiểu nàng khóc vì sao, càng không hiểu nàng xin lỗi vì điều gì. Rõ ràng nàng mới là người đau đớn – vì nuôi sống hắn, một mình khai hoang đất, thân hình nhỏ gầy gánh lúa mạch, mặt đầy vết phơi nắng, eo đau đến không thẳng nổi, tay chi chít vết rách do lúa cắt.
Giờ khắc này, cảnh đời đổi thay, hắn không còn như đứa trẻ năm xưa, nhưng cũng chẳng khác là bao.
Tỷ tỷ vẫn như thuở trước, vì hắn mà mình đầy thương tích, chẳng bao giờ nhắc đến, nhưng không thể chịu nổi dù chỉ một cọng lúa mắc trong tóc hắn.
Cọng lúa ấy, như xuyên qua ký ức, hung hăng đâm vào lòng Hòa Trù, đâm thủng ngực hắn. Đau đớn lẫn lộn trong lòng chảy ra, chỉ để lại một lớp da khô héo, vô lực đến mức tan rã.
“Tại sao tỷ lúc nào cũng nhất định phải như vậy?”
Hòa Trù chợt cảm thấy những thứ nghẹn ứ trong lòng được trút bỏ, nhưng đó không phải điều tốt. Nó chỉ khiến hắn cảm thấy toàn thân bất lực, chỉ còn lại nghi hoặc và khó hiểu.
“Tỷ, ta đã không còn là ta của ngày nhỏ nữa.”
Ngón tay hắn chống lên huyệt Thái Dương, tựa vào lưng ghế, nụ cười mang theo mỏi mệt khó tả. “Những chuyện xảy ra mấy năm nay, không phải như khi nhỏ tỷ sửa bài học cho ta, sai rồi xé đi viết lại là xong. Mọi lỗi lầm đều ở ta, không phải tỷ xin lỗi trước là khiến ta cảm thấy đó không phải lỗi của ta, không phải một câu ‘không sao’ là ta có thể nghĩ mọi thứ đều ổn. Cũng không phải tỷ nói ‘đã qua rồi’, là mọi chuyện có thể lật lại thành một trang giấy trắng.”
Hòa Du sững người, môi khẽ mím.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, như thể muốn cười nhưng không thành, thật lâu sau mới nói, đổi đề tài: “Tỷ, ta đã đỗ quý nguyên trong thánh thí.”
Hòa Trù thuận miệng nói, như thể chỉ nhắc đến một chuyện nhỏ nhặt.
Mắt Hòa Du, vốn đang ảm đạm, lập tức sáng rực. Kinh hỉ lan tỏa từ đồng tử nàng như gợn sóng, hóa thành nụ cười rạng rỡ, như ngọn lửa thắp sáng cả nàng, thậm chí còn rực rỡ hơn đèn lưu ly cung đình, soi sáng cả căn phòng.
“ đệ quá lợi hại!” Nàng vì quá kích động mà nói năng lộn xộn, chẳng biết bắt đầu khen từ đâu. “Thế mà đạt được hạng ba… Mạc khảo…”
“Hạng ba mà thôi,” hắn vẫn thờ ơ.
“Đây là hạng ba toàn Bắc Sảm! Tiểu Trù, đệ… thật sự…” Hòa Du nói đến đây, chính mình cũng nghẹn ngào, không nhận ra giọng mình lạc đi.
Hòa Trù nhận ra điều bất thường, thấy nàng lại khóc. Khi nhắc đến mình, nàng còn cười như không có chuyện gì, nhưng nghe câu này, nàng lại khóc.
Hắn không bất ngờ.
Hơn hai năm trước, Hòa Du ngồi sau xe ngựa, đung đưa chân, tựa vào vai hắn, nhìn thôn Hòa gia xa dần, nói: “Chúng ta nhất định sẽ…”
Lúc ấy, nàng lải nhải không ngừng, tràn đầy khát khao và hy vọng về tương lai. Hắn chẳng nghe vào lòng, cũng chẳng nhớ nàng nói gì, chỉ nghĩ đến những việc gấp rút cần làm. Hắn chỉ nhớ nàng ngẩng cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ dưới ánh mặt trời, nụ cười sáng hơn cả nắng mai.
Giờ đây, cả hai đã đến nơi này – Thiên Đô, nơi nàng tâm tâm niệm niệm, dù sống chết cũng phải tới. Cả hai đều khoác hoa phục, tóc xanh áo tím, dưới ánh đèn sáng rõ, không còn là đôi tỷ đệ nghèo khó tầm thường ở thôn quê.
Trở nên nổi bật, liều sống liều chết để đứng tại đây, cuối cùng đã đến nơi này.
Đây là giấc mộng của nàng. Nàng khóc lóc rồi cười, chỉ vì người đệ đệ này. Trong những giọt nước mắt vui mừng ấy, có chút nào là vì chính nàng? Có chút nào là chua xót vì bản thân không đạt được ước mơ, hay oán hận hắn?
Ít nhất, nàng hẳn phải hận hắn chứ?
Nhưng không.
Hòa Trù quá hiểu nàng.
Hắn đứng dậy, bước đến trước mặt nàng, cúi người, quỳ xuống, đặt đầu lên đùi nàng.
“Tỷ, dù chỉ một lần thôi, tỷ có thể… hận ta không?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro