806 + 807 + 808 + 809 + 810
Truyện được đăng tải duy nhất trên nền tảng Wattpad, Allin, Joyme của acc @VyHy20 - Cỏ Bốn Lá, trang LoveTruyen.me đăng là đang reup không có sự cho phép.
806
Hòa Du không cần nghĩ cũng biết đó là của ai.
Ký ức sau khi động dục luôn mơ hồ, cũng có thể là nàng cố tình lảng tránh không muốn nghĩ sâu xa, nhưng những gì đã xảy ra vẫn còn đó trong ký ức: nàng đã chủ động nắm dương vật hắn như thế nào, vuốt ve thứ đáng sợ kia ra sao, và rồi… trong một tư thế đầy xấu hổ như thế, nàng đã liếm dương vật hắn như thế nào…
“A!”
Hòa Du úp mặt vào gối, phát ra một tiếng kêu nghẹn, hận không thể tự chôn mình trong đó. Vốn dĩ nàng đã cố tình tránh né chuyện Bàn Vương, nhưng không ngờ lại bị A Kiều nhắc nhở, lại còn bằng một cách xấu hổ đến thế.
Toàn bộ quá trình khi nhớ lại vẫn như bị che bởi một lớp màn. Chỉ có khoái cảm thấm sâu vào xương tủy, khiến nàng rùng mình mỗi khi hồi tưởng. Nhưng nhiều chi tiết vẫn khó mà nhớ lại. Việc lén dùng kết tinh của Vệ Kha từ trước cũng không có tác dụng. Chẳng lẽ là do kết tinh đã gần hết rồi sao? Mà nói đến… Vệ Kha có gửi thư nói sẽ tìm cách đến Thiên Đô, vậy là khi nào?
Cứ thế này, nàng còn có thể chống đỡ đến khi Vệ Kha tới không?
Tuy nhiên. Hòa Du khẽ ngẩng đầu khỏi gối, sờ lên gáy mình. Nàng không ngờ, dược Việt Hoài cho nàng lại thực sự có hiệu quả.
Thật ra, ngày hôm đó khi Hòa Trù đột nhiên trở về, thấy nàng và Việt Hoài, nàng đã giấu Hòa Trù một chuyện.
Việt Hoài không phải đang giúp nàng vắt sữa, cũng không chỉ là điều trị cho nàng. Hắn đã nghiên cứu ra một loại dược mới, bôi lên tuyến thể, có thể thay đổi mùi tin tức tố của Trọc nhân.
“Mặc dù ta không rõ tại sao tin tức tố của nàng lại có thể khiến tất cả Thanh nhân động dục. Ta thực ra vẫn luôn rất để tâm đến chuyện này. Không có sự đồng ý của nàng, trước đó ta đã nhờ Văn Duy Đức lấy một ít máu và dịch tuyến thể của nàng để nghiên cứu. Nhưng cho đến nay, ta vẫn chưa tìm ra nguyên nhân. Tuy nhiên, ta có một ý tưởng. Tin tức tố thường trực tiếp phát tán nhất, cách cảm nhận đầu tiên là qua khứu giác. Nếu có thể thay đổi mùi tin tức tố của nàng, có lẽ… có thể thay đổi tác dụng của nó. Vì vậy, ta đã chế ra loại dược này, có thể thay đổi mùi tin tức tố của Trọc nhân…” Khi nhắc đến những chuyện này, Việt Hoài dường như trở thành một người khác, nghiêm túc thao thao bất tuyệt với nàng. “Về mặt lý thuyết. Nếu mùi tin tức tố của nàng thay đổi, có lẽ, tin tức tố của nàng sẽ không làm Thanh nhân động dục nữa. Dĩ nhiên, đây chỉ là kết quả lý tưởng nhất. Dù sao, các vật thí nghiệm của ta không có ai có thể chất như nàng, nên không có cách nào xác minh được dược hiệu…”
Lúc đó, khi nghe những lời này của hắn, mắt Hòa Du sáng rỡ. Ngay cả nàng cũng không thể kìm nén sự kích động, ngắt lời Việt Hoài, “Thử xem đi?”
Việt Hoài lúc đó ngây ra. “Cái gì?”
“Thử dược hiệu của loại dược này.” Hòa Du đặt tay lên ngực, “Không cần vật thí nghiệm nào khác, ta chính là vật thí nghiệm.”
“……”
“Vậy, phải dùng như thế nào?”
“ nàng nói… bây giờ? Ở đây?” Việt Hoài nhìn quanh, rồi nhìn nàng. “Đối tượng thí nghiệm, là ta sao?”
“Đúng vậy.” Hòa Du không cần suy nghĩ gật đầu, “Ngươi là Thanh cao nhân cấp . Nếu ta dùng dược này mà ngay cả ngươi cũng không động dục, chẳng phải chứng minh dược hiệu đã thành công sao?”
Ánh mắt Việt Hoài trở nên sâu hơn. “Nhưng nếu thuốc không có tác dụng thì sao?”
Ánh mắt nàng vẫn kiên định, không hề lùi bước. “Vậy cũng không sao. Dù sao… là ngươi.”
“……”
“Chúng ta… cũng không phải chỉ làm có một lần.” Nàng rõ ràng đã hạ quyết tâm, nhưng khi nói đến đoạn sau, có lẽ là nhớ đến những khoảnh khắc vụng trộm với Việt Hoài trước đây, má nàng không giấu được một chút ửng hồng.
Việt Hoài nhìn nàng một lúc, khẽ thở dài. “ nàng đó.”
“Không sao đâu…”
“Không phải có sao hay không.” Việt Hoài nói, “nàng ít nhất cũng hỏi ta một câu, dược này có tác dụng phụ không? Dược nào cũng có độc.”
“Ta có khả năng tự lành.” Nàng dứt khoát.
Việt Hoài khẽ nhíu mày. “Cái tính bướng bỉnh này của nàng còn nguy hiểm hơn cả độc dược, sớm muộn gì cũng hại chết nàng, Tiểu Du.” Hắn có chút lời nói thấm thía, chỉ lúc này, hắn mới lộ ra chút vẻ già dặn. “Ta đã thấy rất nhiều người. Dù họ không có khả năng tự lành, nhưng có đủ tư bản để coi thường cái chết, miệt thị sinh mệnh. Và… tất cả họ đều phải chịu những hình phạt tàn khốc nhất.”
Hắn giơ tay sờ lên mặt nàng. “Ta biết nàng đã hạ quyết tâm vượt qua mọi khó khăn, nhưng nàng không phải là đao, không phải là kiếm. Nàng có máu có thịt. Dù sao cũng nên yêu thương bản thân một chút, được không?”
Cổ họng Hòa Du đột nhiên nghẹn lại, nàng tránh ánh mắt của Việt Hoài rất lâu, chỉ đáp một tiếng thật giả lẫn lộn. “Ừm.”
Theo lời Việt Hoài, loại dược này vẫn chỉ là sản phẩm thử nghiệm, tác dụng phụ rất lớn, hơn nữa phản ứng dược ở mỗi vật thí nghiệm đều không giống nhau. Vì vậy, hắn không tin tưởng Hòa Du sau khi dùng sẽ có phản ứng gì, cũng không biết có thể thay đổi đặc tính tin tức tố của nàng không.
Dược được bôi trực tiếp lên tuyến thể. Nhưng lúc đó họ quên mất thời gian, nàng chưa kịp tiến vào trạng thái động dục thì Tiểu Trù đã quay về.
Việt Hoài cực kỳ không yên tâm về nàng, liên tục nhấn mạnh rằng nàng không nên dễ dàng thử, nên đợi hắn xác nhận dược hiệu kỹ hơn. Lần này sở dĩ lấy dược ra cho nàng dùng sớm như vậy, là vì thấy nàng quá nổi bật, nghĩ rằng nàng chắc chắn sẽ sớm gặp phải khốn cảnh của một Trọc nhân. Hắn chỉ dặn nàng, không đến mức bất đắc dĩ ngàn vạn lần không được dùng.
Sự cẩn thận của Việt Hoài lúc đó quả thực đã khiến nàng phải tạm gác lại ý tưởng dùng dược. Hắn không thể tin tưởng hiệu quả của dược ấy, cũng không có cách dùng chi tiết, chỉ nói với nàng, khi cần thì bôi lên tuyến thể.
Nhưng cho đến bữa tiệc lần trước, nàng đã vượt quá giới hạn với Bàn Vương.
Bàn Vương không đoán sai, Hòa Du thật sự luôn trốn tránh hắn. Sau khi tỉnh táo lại, nàng biết rõ tình cảnh của mình lúc đó nguy hiểm đến mức nào.
Thế nhưng, nàng bất lực. Mỗi ngày rời khỏi nhà, nàng đều có thể cảm nhận được những người do Bàn Vương phái ra ở khắp nơi. Danh nghĩa là bảo vệ Tiểu Trù, nhưng thực tế, họ chỉ thay thế Trọng Phác, là những xiềng xích mới buộc lên người nàng.
Bàn Vương có ý đồ sâu xa khó lường với nàng. Nàng không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, càng không dám đánh cược.
Cho đến khi nàng nhận được “món quà” mà Bàn Vương gửi tới.
Nàng hiểu, trước mắt nàng, không thể thay đổi được tình cảnh của mình.
Vì vậy, nàng chỉ có thể cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân. Mỗi ngày trước khi đi làm, nàng đều bôi một chút dược đó lên tuyến thể, cẩn thận kiểm soát liều lượng, dựa vào phản ứng của cơ thể để thử nghiệm tác dụng phụ của dược. May mắn là, cho đến nay nàng vẫn chưa có bất kỳ phản ứng khó chịu nào.
Và Hòa Du đoán không sai, ngày hôm nay đã đến.
Nhưng may mắn là. Với dược này, thế mà lại thực sự có tác dụng. Sau khi ngửi thấy tin tức tố của nàng, Bàn Vương đã không động dục.
Nghĩ đến đây, Hòa Du đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Nàng ngồi dậy, che gáy mình. Nếu sau này đều có thể dùng loại dược này, vậy thì, nàng sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Nhưng Hòa Du vẫn lầm tưởng một chuyện: tác dụng phụ của dược lại đến ngẫu nhiên và mãnh liệt đến thế.
…
Bắc Cảnh.
“À đúng rồi, quên nói cho ngươi. Dược đó, ta đã để lại cho Hòa Du rồi.” Việt Hoài nói sau khi đã giải quyết xong một vài việc.
“Cái gì.” Văn Duy Đức hỏi, không giống như hỏi lại, mà giống như không biết gì và không để tâm, hời hợt.
Việt Hoài chỉ cười lạnh một tiếng, như thể từ hai chữ đơn giản ấy mà nghe ra được rất nhiều điều. “Chắc chắn vẫn còn tác dụng phụ. Trong thời gian ngắn như vậy, ta đâu phải thần tiên, làm sao có thể thành công? Nhưng ngươi hẳn phải rõ, nàng có thể bướng bỉnh đến mức nào. Mà với tính cách âm hiểm của Bàn Vương, Hòa Du khó mà thoát được. Ta không để lại dược cho nàng sớm hơn, ta sợ lần sau ta đi, đến xác nàng cũng không nhặt được.”
Văn Duy Đức thờ ơ, không nói gì, ngòi bút dừng lại trên giấy.
“Được thôi, ngươi cũng bướng bỉnh, ta xem ngươi bướng bỉnh đến bao giờ. Ta lười quản ngươi.” Nói xong, Việt Hoài quay đầu đi. “Lần sau đừng đợi đến khi ngươi vì nàng hóa yêu mới nhớ đến cầu ta cứu nàng.”
Việt Hoài chưa từng nói cho Hòa Du.
Dược đó, tên là “Giải Ưu”, cái tên không phải do hắn đặt.
Hắn cũng không nói cho nàng, thuốc đó là sau vụ Lưu Ly Cung, Văn Duy Đức mang đồ đến nhờ hắn làm.
Và đây, cũng là yêu cầu của chính Văn Duy Đức.
“Những chuyện này, nàng có biết không?”
“Nàng không cần biết.”
807
Tác dụng phụ đến muộn hơn vài ngày. Ngày hôm đó, khi Hòa Du ra cửa, nàng không cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì.
Và rồi.
Hòa Du, từ lúc mở mắt đến giờ, đã cứng đờ khoảng mười mấy nhịp thở, không thể làm rõ tình hình hiện tại. Sự thật trước mắt là nàng đang nằm trần truồng trên một chiếc giường không lớn lắm, với cách bài trí bình thường đến mờ nhạt.
Trên chiếc giường này, còn có những người khác.
Nàng đang nằm nghiêng, kẹp giữa hai nam nhqqn. Mặt nàng vùi vào ngực một người, và nếu nàng không nghe nhầm, bên cạnh người nam nhân phía sau nàng, còn có một người nữa.
Tầm mắt cứng đờ của Hòa Du rất hẹp, chỉ có thể thoáng thấy lồng ngực nam nhân trước mặt đầy rẫy những dấu hôn. Có lẽ vì một vết cắn răng rất rõ ràng và sâu xung quanh đầu vú, nàng càng chú ý hơn – làn da hắn rất trắng, với mái tóc dài đen xoăn rủ xuống ngực.
Nàng khẽ ngẩng đầu lên, chưa kịp thấy rõ mặt nam nhân, nàng đã có một niềm tin mãnh liệt: nàng không hề quen biết người này.
Ngũ quan của nàng trở nên rất kỳ lạ, như thể từng cái công tắc được bật lên. Lúc này nàng mới có thể nghe thấy mùi dâm mĩ trong phòng: mùi tinh dịch, dâm thủy hòa quyện với nhau, cùng với mùi tin tức tố còn sót lại.
Không nghi ngờ gì nữa, nàng đã làm chuyện đó với những nam nhân này.
Họ dường như rất mệt mỏi, ngủ rất say.
Nhưng Hòa Du không dám động đậy, tim nàng như muốn nhảy ra ngoài. Nàng phải cố gắng nín thở, sợ đánh thức bất kỳ ai trong số họ. Dù họ đang ngủ, dương vật của họ, dù là chào cờ hay phản ứng sinh lý gì đó, vẫn cương cứng, áp sát vào mông và bụng dưới nàng, như hai thanh đao đang đè lên yết hầu nàng.
Người phía sau dường như cảm nhận được cử động của nàng, cánh tay siết chặt eo nàng, vô thức hôn lên đỉnh đầu nàng, dán nàng lại gần hơn. Dương vật cũng cọ vào mông nàng.
“Ân…”
Nam nhân phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp vô thức bên tai nàng.
Giọng nói này… Hòa Du quay mặt đi, liếc mắt thấy hắn vẫn đang nhắm mắt ngủ.
Nàng thậm chí có một cảm giác may mắn hoang đường: May quá, người này nàng biết.
Là Khảm Tranh.
Động tĩnh của Khảm Tranh hiển nhiên cũng làm hai người còn lại giật mình.
Từ phía sau lưng, một giọng khàn khàn, mệt mỏi vang lên, “A — Tranh ca, ngươi không tỉnh đó chứ… Ta vẫn còn buồn ngủ, ngủ thêm lát nữa đi. Chịu không nổi rồi, buồn ngủ quá.”
Và dĩ nhiên, người còn lại cũng bị đánh thức.
Giọng nam nhân lạ mặt kia rất dịu dàng, thậm chí có chút trong trẻo, nhưng cũng xen lẫn sự khản đặc và mệt mỏi của dục vọng. “… nàng… tỉnh rồi à?”
“……”
Hòa Du không chút do dự nhắm mắt lại. “Ta không có tỉnh.”
“……”
……
Sau đó.
Hòa Du đột nhiên rùng mình, khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã trở lại trên giường của mình. Nàng không thể tin được mà nhìn tấm màn giường quen thuộc, đột nhiên ngồi bật dậy.
Vừa ngồi lên, nàng đau đớn kêu lên một tiếng, cuộn tròn lại. Cả người như thể xương cốt bị đánh nát rồi nặn lại, đau từ trong ra ngoài. Đặc biệt là gáy, nàng hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của tuyến thể, chỉ có cảm giác như tuyến thể bị người ta róc ra, để lại một cái hố đầy máu thịt. Cảm giác lạnh buốt như nước đá chảy ngược vào, vừa đau đến cực điểm lại vừa lạnh đến cực điểm.
Nàng ôm lấy gáy, ngã vật lại xuống giường, đau đớn lăn lộn.
Cho đến khi tấm màn giường bị vén lên, Hòa Trù hoảng hốt xông tới, một tay kéo nàng ôm vào lòng, mạnh mẽ bẻ miệng nàng đổ một viên đan dược vào.
Dược Hòa Trù cho nàng phần lớn là loại giảm đau và an thần. Sau khi uống, nàng nhanh chóng lại mơ màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, đã là nửa đêm.
Hòa Trù vẫn luôn túc trực bên cạnh nàng. Thấy nàng tỉnh, hắn vuốt ve gương mặt trắng bệch không còn chút máu của nàng. “Tỷ? Tỷ tỉnh rồi sao?”
“Ta…”
Miệng Hòa Du khô khốc, cổ họng đau đến chết đi sống lại. Nàng được Hòa Trù ôm cho uống hai chén nước, giọng nói khản đặc yếu ớt như tơ nhện. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hòa Trù ngây người, nhìn nàng một lúc lâu, rồi hỏi.
“ tỷ… không nhớ gì cả sao?”
Nàng vắt óc suy nghĩ. Điều duy nhất nàng có thể nhớ lại, chỉ là cái giường không lớn đó… Khảm Tranh, Nhạc Thanh Nghiêu, và cả nam nhân lạ mặt kia.
“… Ừm, ta không nhớ gì cả…”
Hòa Trù nhìn chằm chằm vào mắt nàng một lúc lâu, rồi hắn đặt Hòa Du trở lại trên giường, dựa vào gối mềm, kéo thắt lưng, cởi vạt áo của mình ra.
Chưa kịp để Hòa Du kinh ngạc ngăn cản, nàng đã thấy Hòa Trù ghé lại gần, vén mái tóc dài của mình lên, để lộ bờ vai phải. Trên vai hắn, có một vết cắn rất sâu, vẫn còn rỉ máu.
Hắn nghiêng mặt lại, nhìn Hòa Du. “ tỷ cắn đấy.”
“……”
Sắc mặt Hòa Du lại càng tái nhợt hơn. Nàng há miệng, nhưng không thốt nên lời.
Hòa Trù thấy thần sắc nàng, rũ mi mắt xuống, mặc lại quần áo. “ tỷ đừng lo, không có…”
Tim Hòa Du thoáng nhẹ nhõm đi một chút.
Sắc mặt Hòa Trù dưới ánh nến càng thêm xấu hổ. “Nhưng mà, tỷ động dục quá sâu, ta cũng động dục… Thế là, cái đó. Dùng miệng.”
Tim Hòa Du lập tức lại nghẹn lại trong cổ họng.
Một lúc lâu. Nàng vò chặt chăn trong tay, nặng nề thở ra một hơi, “… Tiểu Trù. Nói rõ ràng một chút, ta không nhớ gì cả.”
Sau khi nói chuyện với Hòa Trù, Hòa Du mới nhận ra, mình không chỉ không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Nàng thậm chí còn không nhớ được thời gian.
Từ ngày nàng ra cửa đi trực, cho đến hiện tại, đã qua hai ngày rồi.
Theo lời Hòa Trù, ngày đó trước khi đi làm nàng rất bình thường, chỉ là tan làm muộn hơn rất nhiều. Hắn đợi đến sốt ruột, đã định bất chấp tất cả mà xông ra ngoài tìm nàng, thì nàng đã trở về. Nhìn bề ngoài thì tỉnh táo, cũng không có vẻ bị thương. Nhưng cử chỉ có chút kỳ lạ, không ăn cơm, cũng không nói chuyện, chạy thẳng vào phòng mình rồi khóa chặt cửa lại.
Hòa Trù lo lắng cho nàng, gõ cửa, nàng không mở mà chỉ nói mệt và muốn ngủ. Hắn hỏi thêm vài câu, Hòa Du liền ngáp dài và gắt gỏng với hắn vì quá mệt mỏi. Hắn cũng không làm gì nữa. Một lúc sau, hắn quay lại, liền nghe thấy tiếng ngáy đều đều trong phòng Hòa Du. Nàng ngủ rất nhanh và rất sâu. Hòa Trù thấy nàng mệt mỏi như vậy, chỉ nghĩ có chuyện gì thì đợi ngày mai nàng tỉnh lại hỏi cũng không muộn.
Nhưng đến nửa đêm cùng ngày, khi Hòa Trù tỉnh lại…
Hòa Du đang quỳ trên người hắn, cởi quần lót của hắn ra.
808
Những gì xảy ra sau đó, không cần nói cũng rõ. Nhưng Hòa Trù nhận thấy trạng thái của nàng kỳ lạ, sợ nàng có bất kỳ vấn đề gì, nên luôn cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ dùng miệng mà không cắm vào.
Thế nhưng Hòa Du như không biết mệt, đòi hắn xuất tinh liên tiếp hai lần vẫn chưa đủ, không đợi hắn kịp lấy lại tinh thần đã tiếp tục đòi hỏi. Chỉ có Hòa Trù tự biết, hắn thậm chí phải dùng Vận Linh để khống chế bản thân mới có thể kiềm chế không cắm vào âm hộ dâm đãng của nàng. Sau đó, hắn xuất tinh bao nhiêu lần cũng không nhớ rõ, cho đến khi nàng gục xuống bất tỉnh mà ngủ thiếp đi, hắn mới ôm nàng chìm vào giấc ngủ. Điều đáng nói, Hòa Du đã cắn mạnh một miếng trên vai hắn, lúc đó khiến hắn sững sờ, gần như cảm giác được nàng sắp cắn đứt cả miếng thịt trên vai mình.
Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh lại, Hòa Du đã biến mất.
Hắn hoảng loạn đi tìm, nhưng bị người của Bàn Vương chặn lại ở ngoài. Bọn họ nói, Hòa Du cô nương đã đi làm, sáng sớm còn chào hỏi bọn họ, không thấy có vấn đề gì. Đúng như lời họ nói, nàng còn chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Trù.
Hắn thực sự nghĩ rằng, sau khi trút bỏ một lần, có lẽ bản năng Trọc nhân đã được giải tỏa... Có thể nàng đã bình tĩnh trở lại, chỉ là cảm thấy xấu hổ nên tránh mặt hắn.
Nhưng khi Hòa Du trở về, Hòa Trù phát hiện không phải vậy.
Hôm nay nàng về sớm hơn nhiều so với hôm qua, chưa đến giờ tan làm đã về, chạy thẳng vào phòng, đổ người xuống giường mà ngủ.
Và một khi đã ngủ, nàng ngủ một mạch đến gần sáng hôm sau mới tỉnh lại.
Vì vậy.
Hòa Du buộc mình phải bình tĩnh, cố gắng chỉ giữ lại những suy nghĩ khách quan, lạnh lùng để sắp xếp lại những chuyện đang xảy ra.
Phía sau gáy vẫn đau nhức, thuốc giảm đau xem ra cũng chỉ giúp giảm đau trong thời gian ngắn, tuyến thể vẫn lạnh buốt không cảm giác.
Không nghi ngờ gì, đây có lẽ là tác dụng phụ của viên dược mà Việt Hoài đã đưa cho nàng.
Nhưng cơn đau này, chẳng qua chỉ là tác dụng phụ nhỏ bé nhất, không đáng nhắc tới.
Và một tác dụng phụ lớn khác là: nàng bị mất trí nhớ.
Nói đúng hơn, nàng hoàn toàn mất đi một khoảng ký ức, không nhớ được dù chỉ một chút, giống như người khác kể về chuyện mình say rượu vậy.
Về thời gian, từ sáng sớm hôm qua đến gần rạng sáng hôm nay, tổng cộng hai ngày một đêm. Đêm qua, nàng ở nhà, cùng Tiểu Trù... ở bên nhau cả đêm. Chiều nay đến nửa đêm, nàng hôn mê ở nhà.
Vậy còn hai ngày kia, nàng đã làm gì?
Đoạn ký ức vụn vặt duy nhất mà nàng nhớ được, là trên chiếc giường đó, cùng với ba người... sau khi xong việc. Nhưng nàng thậm chí không nhớ nổi đó là vào giờ nào, thậm chí không phân biệt được là sáng sớm, buổi sáng hay buổi chiều.
Và... dù cố gắng bình tĩnh và khách quan nhất có thể, lúc này Hòa Du cũng khó ngẩng đầu đối diện với Tiểu Trù. Điều nàng lo lắng nhất, cuối cùng vẫn xảy ra.
Vậy nên, tác dụng phụ thứ hai: động dục mất kiểm soát, dục vọng tăng cao. Theo lời Tiểu Trù miêu tả, nàng dường như rất tỉnh táo, nhưng đồng thời lại không tỉnh táo, chỉ không ngừng đòi hắn xuất tinh, đòi tin tức tố và tinh dịch, gần như không khác gì trạng thái động dục. Nhưng khi hắn nghiêm túc hồi tưởng lại, thể lực của nàng dường như tốt một cách phi thường, ngoài việc quá chủ động, nàng không cảm thấy đau, cũng không cảm thấy bất kỳ sự thống khổ nào, chỉ chìm đắm trong dục vọng không thể thoát ra. Lúc đó hắn cũng đang động dục và không tỉnh táo, nên nhiều chi tiết hắn miêu tả cũng mập mờ, nửa thật nửa giả.
Còn tác dụng phụ thứ ba nữa không?
Nàng không dám nghĩ tới.
Hiện tại, nàng khao khát muốn biết, trong hai ngày bị mất trí nhớ đó, rốt cuộc nàng đã làm gì.
Người tốt nhất để tìm câu trả lời chính là Nhạc Thanh Nghiêu và Khảm Tranh. Nhưng Hòa Du đột nhiên lại nhớ ra một chuyện, A Kiều và Ôn Tu Dương đâu?
Hòa Trù ngược lại có chút khó hiểu, “Nửa đêm tỷ mò vào phòng ta, nói đến thì A Kiều hẳn cũng không biết. Cho dù có thấy có nghe, A Kiều cũng sẽ không nói gì, đầu óc lại có vấn đề, tỷ lo lắng cho hắn làm gì?”
Tuy nhiên, lúc này Hòa Du đích xác không có tâm trí để lo lắng những chuyện đó. Nàng đang đau đến tan nát. Chỉ chốc lát sau, lớp áo ngủ mỏng trên người nàng đã ướt đẫm, hiệu quả của thuốc giảm đau lại tiêu tan nhanh đến thế.
Ngoài cơn đau tuyến thể, nơi đau nhất chính là eo và giữa hai chân. Sau khi Tiểu Trù đưa thêm một liều thuốc giảm đau, nàng nhờ hắn đi tìm người của Bàn Vương để xin nghỉ. Tình trạng đau đớn này của nàng, đừng nói đi làm, đến xuống giường cũng khó.
Chờ Tiểu Trù rời đi, nàng run rẩy xuống giường, mỗi bước đi đều cảm giác sau eo và nửa thân dưới như bị dao đâm không ngừng. Đến bên gương, nàng cởi bỏ quần áo, nhìn thân thể trần truồng của mình, nàng giật mình.
Toàn thân nơi nào cũng có thể thấy những vết bầm tím, vết hôn và vết cấu véo, dù đã tự lành nhưng vẫn chưa kịp phục hồi, ngay cả vết thuốc mỡ Tiểu Trù bôi cho nàng cũng dường như không có tác dụng gì. Nàng quay lưng lại, vén tóc dài lên, nhìn thoáng qua sau gáy mình trong gương. Hóa ra đó là lý do nàng đau đến vậy. Tuyến thể sưng đỏ gần như một vết bỏng mới, dù đã bôi thuốc mỡ nhưng vẫn rỉ ra máu loãng. Căn bản không thể nhìn ra được, tuyến thể của nàng đau đớn là do những vết răng dày đặc trên đó, hay là do tác dụng phụ.
Hòa Du kéo một chiếc ghế lại, vừa hít khí lạnh vừa dạng hai chân ra. Nàng cũng không thể banh hai cánh môi âm hộ, đập vào mắt là môi âm hộ trắng nõn sưng đỏ như hai quả táo chín ép chặt vào nhau. Nàng khẽ chạm vào một chút, chưa kịp banh ra, đã đau đến nhăn mặt nghiến răng mà rên khẽ. Chịu đau banh ra một chút, liền thấy bất kể là kẽ môi âm hộ, hay là hậu huyệt phía dưới, đều bị người ta thao đến lật ra hai đóa hoa thịt nhô lên, lỗ huyệt vẫn đang đóng mở không ngừng, sau khi khép chặt lại vì đau, lại rỉ ra một dòng dâm dịch đục ngầu.
Nhạc Thanh Nghiêu, Khảm Tranh... còn có tên khốn nạn không biết là ai kia nữa.
Không thể nhìn nổi nữa rồi.
Chỉ hai ngày thôi, thân thể này rốt cuộc đã trải qua sự giao hợp kịch liệt đến mức nào.
Nhưng khi Tiểu Trù trò chuyện với nàng, hắn chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.
Hòa Du nhớ lại lúc nãy, khi Tiểu Trù đối mặt với nàng, hắn không hề để lộ cảm xúc. Tim nàng đột nhiên thắt lại, có chút không dám nghĩ, hai ngày nay Tiểu Trù đã trải qua như thế nào. Liệu hắn có suy nghĩ lung tung, liệu hắn có tự trách, sẽ phải chịu đựng thống khổ ra sao?
Nàng không dám nghĩ sâu hơn, đầu đau như muốn nứt, nàng đành cam chịu dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu lên nhắm chặt mắt.
Hai ngày nay, rốt cuộc nàng đã làm gì?
Đang lúc suy nghĩ miên man…
Cạch cạch.
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng động lạ, lập tức làm Hòa Du giật mình, nàng đột nhiên quay đầu lại, “Ai?!”
Liền nghe thấy, có lẽ là khi Tiểu Trù rời đi đã không đóng chặt cửa, bên ngoài truyền đến một âm thanh nặng nề. “qiao...”
809
"Làm sao vậy A Kiều? Ngươi đừng vào!" Hòa Du vội vàng kêu lên.
A Kiều không đáp, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, cánh cửa đã bị phá tung. "Đừng cho ta vào mà, ta không muốn vào đâu, ngươi đừng thả ta xuống!" Tiếng la của Ôn Tu Dương vang lên không dứt.
Thực ra A Kiều đã không ôm hắn nữa, và sau khi đặt Ôn Tu Dương xuống, hắn đã ngoan ngoãn rời đi.
Hòa Du vốn đã đau đầu, lập tức nói: “Ngươi đừng ồn ào!”
Ôn Tu Dương lập tức im bặt, thật lâu sau không phát ra tiếng.
Hòa Du cố sức đứng dậy khỏi ghế, nhặt quần áo khoác lên, cảm thấy sự ngoan ngoãn của hắn có chút kỳ lạ. Vừa quay đầu lại, nàng thấy con dê nhỏ đó đang ngồi đối mặt với ván cửa, mông dán xuống đất, lưng quay về phía nàng. Tư thế đó không giống một con vật bốn chân.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Nàng không nhịn được hỏi.
" Nàng quản ta làm gì, ta thích làm gì thì làm, giờ nàng mới muốn quản ta à?" Ôn Tu Dương nói một hơi, giọng nghe có vẻ nghẹn ngào, “ nàng đi tìm các ca ca của nàng đi, quản ta làm gì. Ta mặc kệ sống chết nàng , nàng bị bọn họ thao chết cũng kệ. Liên quan gì đến ta. Ta là cái gì chứ, ta chỉ là một con dê, một con sủng vật, lo lắng cho nàng hai ngày, nàng về liền mắng ta... Ta biết làm sao chứ... Hức hức hức...”
Hòa Du không nói gì, một mình hắn vừa nói vừa nức nở, nói đến cuối thấy Hòa Du không đáp lại thì bật khóc nức nở. Từ góc nhìn của Hòa Du, con vật nhỏ xù lông đó đang ngồi quay mặt vào tường như đang sám hối, khóc đến run rẩy, cái đuôi cũng không vẫy, ỉu xìu rũ dài trên mặt đất.
Nghe tiếng hắn khóc, Hòa Du chợt nhớ ra một chuyện khác: đúng rồi, có thể hỏi Ôn Tu Dương trước.
Nàng không để ý đến hắn, đi đến mép giường mình, nói: “Eo ta đau lắm, không đi được, cũng không bế được ngươi. Ngươi có muốn qua đây không?”
“...Ta không!”
Hòa Du mặc kệ hắn, khó khăn tựa vào gối mềm, vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng vó dê nhỏ lạch cạch từ xa đến gần. Sau đó, cái đuôi xù lông vung lên, quất nhẹ vào mặt nàng, không có lực nhưng vung loạn xạ, “ Nữ nhân hư! Nàng thật tàn nhẫn, nàng mặc kệ ta! Ta đánh nàng! Đánh nàng!”
Hòa Du một tay túm lấy đuôi hắn. "Oa" một tiếng, hắn khóc thê thảm hơn, quay đầu lại, hai chân cào cào mép giường. Thân hình quá lùn nên chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. “Đừng cấu đuôi ta... Nàng mắng ta, còn cấu ta... Lại còn để các ca ca thao nàng nữa... Huhu, a, ta phải về nhà thôi!”
Mặc dù Hòa Du đau, nhưng sức lực vẫn còn, nắm lấy đuôi hắn xách lên giường, giữ chặt eo hắn đặt lên người mình rồi hỏi: “Tiểu Dương, hai ngày nay ta có chuyện, có một số việc ta muốn hỏi ngươi.”
“Ta không nói cho nàng đâu...! Hức...”
Hòa Du hôn nhẹ lên trán hắn, “Ngoan nào.”
Hắn chớp chớp mắt, không khóc nữa nhưng vẫn còn thút thít, “Cả môi nữa.”
“...”
Hòa Du hôn lên miệng hắn. Hiệu quả tức thì, hắn duỗi thẳng chân, mông lắc lư, “Cả kê kê nữa. A!”
“...”
“Sao nàng đánh ta! Ta còn chưa nói dương vật mà! Nàng còn đánh ta! Ta nói, ta nói... đừng đánh sừng!”
…
Ôn Tu Dương vừa nức nở vừa ngoan ngoãn thành thật kể lại hai ngày nay Hòa Du đã làm gì qua góc nhìn của hắn. Những gì hắn kể gần như giống hệt với Tiểu Trù. Hòa Du đi làm vào sáng hai ngày trước, về nhà vào nửa đêm thì trạng thái không được bình thường. Nhưng Ôn Tu Dương lại ngửi thấy trên người Hòa Du có hơi thở của các ca ca, nhưng Hòa Du đã nhốt hắn ở ngoài, hắn không vào nhà được, cũng không dám xông vào vì sợ bị đánh. Kết quả nửa đêm, hắn thấy Hòa Du rời khỏi nhà mình…
Sau đó…
Hòa Du biết thêm một chuyện khác khiến nàng bàng hoàng.
“Ngươi nói cái gì?!”
“ nàng mắng cái gì! Nàng... Nàng với cái tên đệ đệ chết tiệt đó làm động tĩnh lớn như thế, ta làm sao mà không nghe thấy được chứ?!”
"Ta không nói ngươi!" Hòa Du sốt sắng, “A Kiều đã bế ngươi đi à?!”
“Đúng vậy...”
Ôn Tu Dương nói: “Ta muốn vào đá chết cái tên đệ đệ chết tiệt của nàng, hắn lại dám nhân lúc nàng không bình thường mà chiếm tiện nghi, kết quả là tên to con đó lại mạnh mẽ bế ta đi.”
“Hắn nhìn thấy?”
"Vô nghĩa, các ngươi cửa còn không đóng chặt mà..." Ôn Tu Dương thấy sắc mặt nàng không tốt, nói: “Ta biết trạng thái của nàng không bình thường, không phải lỗi của nàng đâu. Rõ ràng là cái tên đệ đệ chết tiệt đó sai. Ta không nói gì nàng cả, miệng ta kín lắm, ta sẽ không nói cho người khác đâu. Phụ thân ta, ta cũng không nói, cũng sẽ không nói cho các ca ca!”
Đương nhiên nàng không lo lắng cho Ôn Tu Dương. Nàng lúc này đang nghĩ, A Kiều, quả nhiên đã nghe và thấy. Tuy nhiên, một chuyện khác nàng cũng yên tâm. Sau khi A Kiều bế Ôn Tu Dương đi, hắn vẫn luôn ở bên Ôn Tu Dương, vì vậy…
Ít nhất nàng và A Kiều trong sạch.
Những chuyện sau đó, Ôn Tu Dương kể lại cũng không khác gì Tiểu Trù. Vậy nên…
Muốn biết toàn bộ sự thật, nàng phải đi gặp Khảm Tranh và bọn họ.
…
Khả năng tự lành của nàng vẫn có tác dụng. Sau hai ngày nghỉ ngơi, trạng thái của nàng đã tốt hơn nhiều. Ngày thứ ba, Hòa Du đã nóng lòng muốn đi làm, Hòa Trù có khuyên can cũng vô dụng.
Tuy nhiên, nàng không đi làm.
Khi vào căn phòng này, nàng thậm chí chủ động đi thẳng vào nội thất. Nhưng chiếc giường này hoàn toàn khác với chiếc giường trong ký ức của nàng. Đây rõ ràng là một chiếc giường đơn, và cách bài trí trong phòng cũng tốt hơn rất nhiều so với nơi nàng nhớ.
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng ho nhẹ.
“Muốn lên giường trước à?”
Hòa Du giật mình, đột nhiên quay đầu lại, thấy Khảm Tranh khoanh tay dựa vào khung cửa, cười như không cười nhìn nàng. Nàng vội vàng lắc đầu, “Không phải...”
Lúc này, Nhạc Thanh Nghiêu bưng khay trà và điểm tâm từ phía sau Khảm Tranh đi vào, cười cợt, “Không sao đâu, nàng ăn chút gì đi. Ta sợ lát nữa nàng lại bị thao đến ngất xỉu vì không còn sức. Hự!”
Khảm Tranh đánh vào gáy hắn một cái, kéo ghế ra ngồi xuống, “ nàng muốn biết gì?”
Hòa Du ngồi đối diện hắn, vẻ ngoài trông bình thường nhưng hơi thở căng thẳng của nàng không thoát khỏi sự chú ý của Khảm Tranh và Nhạc Thanh Nghiêu. “Hai ngày đó rốt cuộc ta... đã làm gì?”
"Làm tình chứ gì." Nhạc Thanh Nghiêu kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh nàng, cười nhe răng, “nàng quên rồi sao?”
"..." Hòa Du dịch sang một chút, “Ta bị mất trí nhớ hai ngày đó. Ta không nhớ gì cả, chỉ nhớ mang máng... ở cùng các ngươi. Và... cái người nam nhân xa lạ kia... là ai? Các ngươi có biết không?”
"Không phải - nàng nói thật à? Nàng thật sự không nhớ à?!" Nhạc Thanh Nghiêu không ngờ câu nói đùa của mình lại trúng phóc, ngược lại còn sốt ruột. “Ta thấy nhiều người rút điểu vô tình rồi, lần đầu tiên thấy nàng rút bức vô tình như vậy! Nàng thế này là không nhận rồi sao?! Tranh ca! Mau nhìn xem đây là loại nữ nhân tồi tệ gì thế, vừa ngủ với chúng ta xong mặc quần áo vào là không nhận rồi à?”
810
Khảm Tranh phớt lờ Nhạc Thanh Nghiêu, chỉ nhìn Hòa Du và hỏi: “ nàng muốn biết gì?”
Hòa Du cũng dứt khoát: “Kể từ đầu đi?”
Khảm Tranh nâng ngón tay xoa cằm mình, sảng khoái đồng ý.
Qua lời kể của hắn, Hòa Du dần hiểu được những gì mình đã làm.
Sự việc bắt đầu từ trưa ngày nàng đi làm tại Thanh Can Sở. Khảm Tranh, người đang giám sát và bảo vệ nàng gần Đoạn Bi Quán, bất ngờ nhận được thần thức truyền âm của Hòa Du.
“Cứu ta...”
Đúng vậy... Nàng và Khảm Tranh đã thiết lập liên kết thần thức từ trước, và chính nàng là người chủ động tìm Khảm Tranh yêu cầu làm vậy vào một ngày trước khi đi làm.
Đây cũng là lý do tại sao hôm nay nàng có thể liên lạc được với Khảm Tranh ngay lập tức.
"Nhắc đến chuyện này ta lại bực mình! Tại sao nàng không thiết lập liên kết thần thức với ta?!" Nhạc Thanh Nghiêu bực bội, “Tiểu Du Du, tại sao chỉ thêm Tranh ca mà không thêm ta?”
"Đừng gọi ta như vậy. Ta và ngươi chưa thân thiết đến mức đó." Hòa Du không thèm liếc nhìn Nhạc Thanh Nghiêu, chỉ lạnh lùng ném lại một câu rồi quay sang Khảm Tranh. “Ngươi nói tiếp đi.”
Sắc mặt Nhạc Thanh Nghiêu lập tức tối sầm, tức giận tỏ vẻ: “Mẹ nó, đã ngủ với ta nhiều lần như vậy rồi mà còn nói không thân thiết? Vậy thì còn thân thiết đến mức nào nữa?!”
Khảm Tranh tiếp tục nói, giọng điệu bình thản, giống như con người hắn. Đó cũng là lý do Hòa Du chọn Khảm Tranh để liên lạc. Ít nhất, nàng cảm thấy Khảm Tranh không thích gây chuyện như Nhạc Thanh Nghiêu, lại rất lý trí, cách tư duy cũng khác biệt với đám yêu vật kia.
"Sau khi nhận được thần thức truyền âm của nàng, ta đã gọi A Nghiêu đến. Nhưng khi ta cố gắng liên lạc lại, nàng không có bất kỳ động tĩnh gì. Ta nhận ra chắc hẳn nàng đã gặp chuyện, ít nhất là không thể duy trì được liên kết thần thức." Khảm Tranh lấy ra một điếu thuốc từ thắt lưng, chưa châm lửa, hỏi Hòa Du, “ nàng có ngại không?”
Hòa Du sững sờ, rồi lắc đầu.
Khảm Tranh mới châm lửa, hít một hơi rồi đưa lên thái dương và nói tiếp: “Đoạn Bi Quán dù sao cũng là trọng địa của triều đình, khắp nơi đều có đại trận Sơn Hà Đình. Ta và A Nghiêu không thể nào đột nhập vào. Nếu xông vào, sẽ gây ra rắc rối lớn hơn. Trong lúc nguy cấp, ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cầu cứu người khác.”
Không biết là do mùi của điếu thuốc hay do không gian, cổ họng nàng khô khốc, nàng bưng chén trà trước mặt uống một ngụm. “Nhưng ta không quen... nam nhân xa lạ kia?”
Khảm Tranh hơi khựng lại, “ nàng còn nhớ hắn sao?”
"Chỉ nhớ có một người không quen biết, còn lại thì không nhớ gì cả." Hòa Du không cần phải giấu bọn họ nữa.
"Ừm." Khảm Tranh nói, “Ta tuy có khả năng giám sát nàng, nhưng không có nghĩa là ta có thiên lý nhãn có thể nhìn thấy mọi thứ. Ta không thể biết nàng đang trải qua chuyện gì, chỉ có thể tính toán theo hướng xấu nhất, đó là tính mạng nàng đang bị đe dọa ở Đoạn Bi Quán. Ta không thể để nâng chết, đó là nhiệm vụ của ta. Nếu nàng chết, ta và A Nghiêu cũng sẽ không có kết cục tốt. Vì vậy, đừng trách ta tự ý quyết định. Trong hoàn cảnh đó, ta chỉ có thể mời vị kia đến giúp đỡ. Chỉ có hắn mới có thể mạnh mẽ che chắn đại trận Sơn Hà Đình, giúp ta và A Nghiêu lẻn vào Đoạn Bi Quán.”
"Ừm." Hòa Du thật sự rất khó trách hắn, Khảm Tranh lý trí hơn rất nhiều người nàng từng quen.
Khảm Tranh nói: “Hơn nữa, hắn không phải là nhân vật mà chúng ta có thể dễ dàng mời đến. Tư lịch, chức vị của hắn đều cao hơn ta và A Nghiêu rất nhiều, hắn lại vô cùng bận rộn, tính cách cũng... Ừm. Tóm lại, ta và A Nghiêu đã tốn một chút công sức mới mời được hắn.”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Nhạc Thanh Nghiêu liền khó coi, xem ra Khảm Tranh vẫn còn nói nhẹ nhàng, việc mời người kia đến hẳn là rất khó khăn. Hơn nữa, ấn tượng của Hòa Du về Khảm Tranh càng tốt hơn một chút, vì hắn suốt quá trình không hề nói ra tên của người kia, như thể đã nhìn thấu Hòa Du không muốn biết người đó là ai, cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với người xa lạ đó nữa.
"Tóm lại, có hắn giúp đỡ. Ta và A Nghiêu mới có thể thuận lợi lẻn vào Đoạn Bi Quán, tìm được nàng ở Thanh Can Sở..." Khảm Tranh lại hít thêm hai hơi điếu dệt, nhìn chằm chằm Hòa Du, có chút ngập ngừng muốn nói.
"Sao vậy?" Hòa Du trong lòng có chút hoảng sợ.
Khảm Tranh khẽ lắc đầu, rũ mi xuống, “Lúc đó trạng thái của nàng thật sự không tốt, đã động dục rồi. Ta và A Nghiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể cưỡng ép đưa nàng đi.”
Nhạc Thanh Nghiêu thành thạo móc từ người Khảm Tranh ra một điếu thuốc, tự châm, “Chuyện sau đó càng kỳ lạ hơn. Chúng ta vốn định đưa nàng về nhà...”
Khảm Tranh tiếp lời: “Nhưng ở trên xe, chúng ta... đều động dục.”
“......”
Hòa Du coi như đã hiểu rõ.
"Sau đó, nàng có muốn ta kể chi tiết không? Ta có thể kể cặn kẽ..." Nhạc Thanh Nghiêu cười, ngón tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc của nàng lên, “Ta sướng lắm. Tiểu Du Du, nàng biết không...”
"Không cần nói." Hòa Du cắt ngang lời hắn. “Ta chỉ muốn biết kết quả, không có hứng thú với quá trình.”
Nhạc Thanh Nghiêu nhún vai vẻ không thú vị, “Sau đó thì làm tình đến tối mịt, kết quả là sau khi kết thúc động dục, nàng nhất quyết đòi về nhà, không cách nào ngăn cản được. Chúng ta không còn cách nào khác, đành phải đưa nàng về.”
“Vậy ngày hôm sau? Ta ngày hôm sau... đã làm gì?”
Nhạc Thanh Nghiêu cười càng ngạo mạn hơn, “Ngày hôm sau? Ngày hôm sau nàng lại đến tìm chúng ta để cầu thao.”
“......”
Khảm Tranh lại một lần nữa ngắt lời Nhạc Thanh Nghiêu, nhìn Hòa Du nói: “Hòa Du Cô nương , với tư cách là chức trách và bổn phận của ta, ta không nên hỏi nhiều, biết nhiều. Với ân tình trước đây nàng đã cứu mạng chúng ta khỏi Văn đốc lĩnh, cùng với... chuyện trong Lưu Ly Cung, chúng ta quả thực mắc nợ nàng.”
Hòa Du im lặng.
“Đương nhiên, xuất phát từ trách nhiệm, xuất phát từ tình cảm, chúng ta đều sẽ bảo hộ nàng chu toàn, thậm chí nếu nàng bảo A Dương tìm chúng ta nói muốn chăm sóc đệ đệ của nàng, chúng ta cũng có thể giúp.”
"Cảm ơn." Hòa Du trả lời một cách rất thành khẩn.
"Nhưng mà..." Khảm Tranh dụi tắt điếu thuốc vào chiếc đĩa lưu ly, phả ra một làn khói dài, “Tất cả những điều này đều có một tiền đề, đó là chúng ta phải bảo vệ được tính mạng của chính mình trước đã.”
“......”
"Nếu ta và A Nghiêu chết một cách không rõ ràng, trách nhiệm và tình cảm đều là vô nghĩa. Không bảo vệ được nàng, cũng không bảo vệ được đệ đệ của nàng." Khảm Tranh nói. “Hòa Du Cô nương. Tin tức tố của nàng, có phải sẽ khiến tất cả Thanh nhân đều động dục không?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro