Giới thiệu
Hiếu Gia hoàng hậu
Đón xem chương mới nhất tại: Hamlancac.wordpress.com
Để thu hút lượt view cho blog riêng của mình, truyện bên này sẽ cập nhật chậm hơn trang blog chính: Hàm Lan các. Các bạn vui lòng truy cập vào địa chỉ: Hamlancac.wordpress.com để đón đọc chương mới sớm nhất.
Tác giả: Thai Thành Liễu
Edit: Nazu Kẹo Đắng
Thể loại: Cổ đại, SE, lịch sử tưởng tượng — truyền kỳ
Độ dài: 48 chương
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng edit: on-going
Văn án
Thái tổ Hoàng Đế hoàng triều Thượng Quan định ra Tổ luật rất rõ ràng, không chút sai sót, viết rằng: các đời hoàng hậu nhất định phải tuyển chọn từ nữ tử Bình Nam vọng tộc Tư Đồ gia vừa đúng độ tuổi, chưa xuất giá.
Tổ luật trên còn giấy trắng mực đen viết: nếu như hoàng tử thứ xuất tròn năm tuổi, mà Hoàng hậu vẫn không có con nối dòng, thì mẹ đẻ của hoàng tử thứ xuất kia nhất định phải tự sát, thứ xuất hoàng tử tự động để cho Hoàng hậu nuôi nấng.
Thượng Quan Bùi là vị Hoàng Đế thứ mười lăm của hoàng triều, lẽ ra không nên làm Hoàng Đế, song lại gặp đúng dịp may leo lên ngai vị cửu ngũ chí tôn. Nhưng hắn cao lớn tuấn mỹ, lãnh khốc đa nghi, giống như trời sinh chính là vì chính ngai vị Hoàng Đế này.
Tư Đồ Gia là vị hoàng hậu thứ mười lăm của hoàng triều Thượng Quan, lẽ ra không nên làm hoàng hậu, nhưng lại không thể làm khác được, bị đẩy tới vị trí quyền thế nhất hậu cung, cũng là nơi đầu sóng ngọn gió, hiểm nguy tứ phía.
Phương pháp duy nhất để nàng có thể sống sót là trong vòng năm năm, phải sinh ra con nối dòng.
Song không khéo chính là, Thượng Quan Bùi thống hận tất thảy nữ tử Tư Đồ Gia.
Một cuộc chiến không khói súng nơi hậu cung cứ như vậy vô thanh vô thức mở màn.
Mục lục
Lời dẫn: Quân thần một giấc chiêm bao, hư danh kim cổ
Chương 1: Vốn không mong phú quý
Chương 2: Phượng các long lâu liền trời cao
Chương 3: Ai làm chủ cảnh xuân sắc loạn li?
Chương 4: Chẳng cầu nắm tay gắn bó, chỉ mong trói buộc lòng người
Chương 5: Hoa thơm cỏ lạ một đời đố kị
Chương 6: Không thể tránh né nhau
Chương 7: Tích thời hoành ba mục, kim tác lưu lệ tuyền
Chương 8: Một mưa một gió, tan tác cánh hồng
Chương 9: Trần gian bụi hồng loạn lạc, trên trời nữ tử cưỡi chim loan
Chương 10: Vô đoan khước bị thu phong ngộ
Chương 11: Đau thương xóa tan niềm sợ hãi
Chương 12: Thập phân hảo nguyệt, bất chiếu nhân viên
Chương 13: Cố nhân kiếp trước, vẫn bước chung đường
Chương 14: Chiếm lại thả, tin vẫn còn nghi
Chương 15: Hận mới lại thêm trường hận cũ
Chương 16: Mưa thu tạnh, lệ vẫn chẳng ngừng rơi
Chương 17: Lữ khách chân trời mệt mỏi, tâm sự khi ấy đắng cay
Chương 18: Tổng vị phù vân năng tế nhật
Chương 19: Sầu khiên tâm thượng lự, hòa lệ tả hồi thư
Chương 20: Hỏi rễ sen có bao nhiêu sợi? Tâm sen biết vì ai mà khổ
Chương 21: Khách cô độc trên thuyền, kinh mộng cũng gian nan
Chương 22: Bức rèm chở che ngọn nến trước gió
Chương 23: Trăng chưa lên, cảnh tĩnh lặng, tâm phiền như nước
Chương 24: Năm nay mai nở sớm, ánh trăng vẫn như xưa
Chương 25: Thành tri thử hận nhân nhân hữu
Chương 26: Ánh mắt ngưng đọng, từ nay lại thêm một đoạn sầu đau nữa
Chương 27: Nhành non vừa nhú, vẫn theo xuân tàn phai
Chương 28: Loạn sơn tàn tuyết dạ, cô chúc dị hương nhân
Chương 29: Rút đao chém nước, nước càng chảy
Chương 30: Cây nếu có tình, sẽ không xanh tươi như vậy
Chương 31: Tây xuất Dương Quan vô cố nhân
Chương 32: Giữa tiết hoa rơi gặp lại người
Chương 33: Vừa ấm áp lại băng hàn, khó có được khắc yên vui
Chương 34: Thiên sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng thùy khứ
Chương 35: Nhạn về, người không lại
Chương 36: Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai
Chương 37: Hoán thủ hồng cân thúy tụ, uẩn anh hùng lệ
Chương 38: Sông chẳng còn chảy về Đông nữa, đã ngược dòng theo hướng Tây phương
Chương 39: Chẳng nên hận, hợp ly chuyện thường tình
Chương 40: Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu
Chương 41: Một tấc tương tư một tấc sầu
Chương 42: Mưu sâu không ngăn nổi nhân gian ly biệt
Chương 43: Thủy khoát ngư trầm hà xứ vấn
Chương 44: Ba chén hai ly rượu nhạt, sao địch nổi người, phong ba tới muộn
Chương 45: Thiên hạ thùy nhân bất thức quân
Chương 46: Nhớ tới người xưa, chim quyên đậu trên nhánh trăng tàn
Chương 47: Trở lại, chẳng còn mưa gió, chẳng còn tình
Vĩ thanh: Trăng trên thành đơn bóng, ngàn năm chiếu thuyền quyên
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro