Chap 55

Cánh cửa bằng gỗ chầm chậm mở ra. Trên giường lớn, một thân ảnh nhỏ nhắn đang say sưa ngủ đến không màng thế giới ra sao. Ngồi xuống bên cạnh, hắn yêu thương ngắm nhìn con người kia. Đến ngủ mà cũng đẹp đến động lòng! Làn da trắng sáng, chiếc mũi cao thẳng rồi đến đôi môi đỏ hồng. Cảm xúc lan tỏa, hắn chầm chậm thả xuống cánh anh đào một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng, mang đầy yêu thương. Thành Dương thấy động liền trở người, dụi dụi mặt vào cánh tay anh, tiếp tục đi vào giấc mộng.

Hắn nhìn bộ dạng đó của cậu liền không chịu được mà bật cười. Không ngờ, con người này còn có thể đáng yêu đến như vậy. Trái tim bỗng một chút ấm áp. Tại sao hắn không nhận ra tình cảm này sớm hơn? Để cậu thời gian qua đau khổ đến như vậy.

Mặt trời buông dần xuống, hắn nhỏ giọng gọi

"Dương Dương, dậy thôi!"

"ưmmm"

Cậu vặn vẹo người, đôi mắt vẫn chưa có ý định mở ra. Hắn cưng chiều mỉm cười, khẽ hôn lên mắt cậu.

Cậu bị quấy rối không hài lòng mà mở mắt. Đối diện với cậu bây giờ là khuôn mặt của hắn gần trong gang tất. Đôi má bất giác phiếm hồng, đem cậu ngắm trong ngại ngùng. Đưa tay véo nhẹ đôi má cậu, hắn nhỏ giọng nói

"Đến giờ cơm rồi. em không ăn sẽ đói!" Ôn nhu, hắn nhìn cậu mà nói

"Ừm. Tôi biết rồi!" Đáp lại, cậu nhanh chóng bước vào toilet

Minh Hiếu hướng mắt nhìn theo, trong lòng bỗng có chút gì đó đau nhói. Hắn không phải không nhìn ra. Tuy cậu không còn bài xích hắn, nhưng hắn vẫn nhận ra điểm khác thường ở người kia. Cậu đối với hắn vẫn còn chút gì đó lạnh lùng cùng thờ ơ. Điều đó như con dao vô hình cứa lấy trái tim hắn. Cậu là vẫn chưa tin vào tình yêu của hån?

Thành Dương trở ra, hắn vẫn cư nhiên ngồi ở giường, hướng mắt về cậu mà mỉm cười. Nụ cười cùng ánh mắt chứa đầy yêu thương đó làm cậu nhất thời bất động, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp. Hắn nhấc người đứng dậy nắm lấy tay cậu, yêu chiều nói

"Xuống nhà thôi!"

Sau đó là kéo cậu bước ra khỏi phòng. Ở cạnh hắn như vậy liền làm cậu có chút gì đó hồi hộp, đôi chân nhìn thế mà không cẩn thận trượt ngã. Ngay lập tức hắn liền dang tay ôm chầm lấy cậu, giữ lấy cơ thể để cậu không bị ngã. Cậu trợn tròn mắt nhìn người kia. Hắn biểu tình rất lo lắng. Áp chặt cậu vào lồng ngực, hắn khẽ hỏi

"Em không sao chứ?"

"Không sao!"

"Nhớ cẩn thận một chút!" nhỏ giọng nhắc nhở

"Ừm!"

Hắn bắt gặp vành tai đo đỏ liền cười trộm. Thời cơ cậu không để ý mà hôn lên đôi má phiếm hồng. Nhanh, dứt khoát, bá đạo.

Thành Dương trừng mắt nhìn hắn, nhanh chóng quay lưng bỏ đi. Ngại quá đi mất!

Trong bàn ăn, không khí có chút kì hoặc. Hắn ngồi bên cạnh liên tục gắp thức ăn để vào bát cậu, xung quanh, người làm đang trân trân nhìn hai người ngồi ở bàn ăn, bản thân tự khắc biết mình bị xem là không khí. Cậu quay mắt nhìn mọi người đang khẽ cười trộm kia, đôi má bắt đầu đỏ lên. Hắn thấy cậu như vậy, không ngại ngần mà quay sang, ấn lên đôi môi đỏ hồng một nụ hôn. Bác quản gia thấy vậy khẽ lắc đầu, bảo mọi người giải tán. Nhìn hai con người đang say mê hôn nhau kia, ông khẽ lắc đầu

"Lũ trẻ bây giờ.... haizzz!"

...

Tối đến, hắn vừa giải quyết xong một số công việc liền trở về phòng. Thành Dương đang đứng ở ban công, tâm tình có chút khó hiểu. Hắn sao lại đối xử với cậu tốt đến như vậy? Hắn dường như đã trở thành một con người khác. Không còn lạnh lùng, băng lãnh như trước đây nữa. Có phải hay không, cậu đã thật sự xao lòng rồi? Nhưng tình cảm đó của hắn có thật lòng?

Mọi thứ đều là định mệnh?

Định mệnh đã đưa hắn giết chết cha mẹ cậu. Định mệnh đã đẩy cậu vào Lâu đài sát thủ. Định mệnh đã đưa cậu vào tay hắn. Định mệnh để hắn cướp đi lần đầu tiên của cậu. Định mệnh khiến cậu yêu hắn....

Đang ngấm chìm trong mớ suy nghĩ của mình, thì một vòng tay ấm áp siết chặt lấy cậu. Hơi thở nam tính phả vào cổ làm cậu giật mình mà rụt người

"Em chưa ngủ sao?"

Cậu lắc đầu

"Khuya rồi, đứng ở đây lâu sẽ cảm lạnh!"

Tim luôn rung động mãnh liệt khi cậu nghe những câu nói yêu thương kia. Giọt nước mắt ấm nóng bỗng chốc rơi xuống, lăn dài trên má. Xoay người lại, cậu vòng tay ôm chặt lấy hắn, dụi mặt vào lồng ngực rắn chắc. Minh Hiếu nhất thời giật mình khi thấy cậu chủ động ôm mình. Cậu trong vòng tay hắn khẽ nức nở. Xin anh đấy! Nếu không yêu em thì đừng làm như vậy! Em sẽ hy vọng đó..

Minh Hiếu kéo cậu rời ra, xem cậu có chuyện gì. Vừa ngước lên, hắn đã thấy ngay khuôn mặt đầy nước mắt. Chưa kịp lau đi dòng lệ kia, cậu đã nhón người, đem môi hắn hôn lấy, bàn tay nhanh nhẹn cởi bỏ áo sơ mi của hắn, từng ngón tay tham lam tiến vào trong, ma sát lên cơ ngực rắn chắc...

Thấy người kia chủ động như vậy, hắn cũng không kiềm chế được mà đáp trả cậu. Vòng tay qua chiếc eo tinh tế, hắn cùng cậu day dưa như vậy đến tận giường. Cậu bị đẩy ngã, lưng vừa tiếp xúc với mặt phẳng mềm mại liền nhanh chóng bật dậy ôm lấy cổ hắn, một lần nữa kéo hắn vào nụ hôn sâu dài. Minh Hiếu khá bất ngờ trước sự chủ động này của cậu. Chút suy nghĩ thoáng qua liền bị vụt tắt khi cậu cố ý ma sát đùi non vào nơi đang căng trướng kia. Hắn khẽ hừ nhẹ, đem cậu cùng ngã mạnh ra giường. Chiếc lưỡi đỏ hồng non nớt bị hắn mút đến tê dại, dịch vị theo đó mà chảy dài. Hắn luyến tiếc đem nó nuốt vào, vị ngọt nhanh chóng lan tỏa khắp cổ họng.

Cậu, đôi mắt mờ dần bởi dục vọng, đem áo sơ mi của chính mình cởi bỏ rồi tiếp tục hôn lên cổ anh, còn cắn nhẹ để lại vết đỏ hồng mờ nhạt. Hắn không còn ý thức được nữa, nhanh chóng đem chiếc quần kaki còn lại của cậu gở bỏ. Khẽ cười, hắn đem thành viên nhỏ bé hồng nhạt của cậu mà bao phủ trong lòng bàn tay, ra sức vuốt ve.

Nơi tư mật mẫn cảm bị hắn bao trọn lấy liền đem cậu một trận run rẩy, cơ thể chẳng còn chút sức lực, chỉ biết nhỏ giọng rên rỉ. Minh Hiếu chăm chú quan sát biểu tình người dưới thân. Đây chính là một Thành Dương kiều mị mà hắn chưa được nhìn thấy, một Thành Dương nguyện cùng hắn làm chuyện này mà không một chút bài xích, ngược lại còn rất nhiệt tình...

Cúi người hôn lên đôi môi đang hé mở kia, chiếc lưỡi thuần thục chạy vào trong, ra sức day dưa với vật mềm mại trong đó. Trượt xuống chiếc cổ trắng ngần, hàm răng trắng đều lại tiếp tục gặm nhấm, để lại nơi đó từng dấu răng đỏ hồng, chứng minh cậu là của hắn, của riêng một mình Trần Minh Hiếu hắn!

Sau một lúc vuốt ve, cậu cũng gầm nhẹ mà bắn ra. Cơ thể vô lực mà buông thỏng, mệt mỏi thở từng nhịp đứt quãng. Hắn lại một lần nữa hôn cậu, ngón tay thô ráp bắt đầu di chuyển đến nơi tư mật phía sau, khẽ vuốt ve nếp nhăn xung quanh. Cậu ngửa cổ, từng tiếng rên nhẹ nhàng cứ thế mà vang vọng, đem dục vọng hắn lên đến đỉnh điểm. Lúc cậu không để ý, ngón tay thon dài nhanh chóng ấn vào mật động nhỏ hẹp. Nhận được sự xâm phạm của nam nhân, cậu ôm chầm lấy hắn, từng móng tay bấu chặt vào đôi vai rộng lớn của người kia. Ma sát với vách tường thịt mềm mại, hai ngón tay bắt đầu làm loạn. Hắn gian tà khẽ động, gãi nhẹ vào tràng bích khiến cậu không chịu được mà kêu lên

"A...um~~"

Sau khi trêu chọc cậu, hắn liền đem ba ngón tay rút ra. Cự vật to lớn hiện tại đã nổi đầy gân xanh, nóng rực đỉnh nhẹ vào trong. Nơi quy đầu nhẹ nhàng ma sát, sau đó tiến vào. Cậu đã được chuẩn bị kĩ, hiện tại không đau đớn lắm. Trong đầu cậu hiện tại chỉ có một suy nghĩ.

Cậu muốn hắn!

Cậu điên rồ nghĩ rằng làm như vậy hắn sẽ thuộc về cậu, chỉ riêng cậu. Làm như vậy hắn sẽ yêu cậu, thật lòng thật dạ mà ở cùng cậu. Nhưng đó chỉ là cậu nghĩ. Sự thật có phải như vậy? Đôi môi bị hắn hôn đến sưng tấy bất giác nở ra một nụ cười. Một nụ cười mang đầy thê lương... Thân dưới bắt đầu luật động. Mỗi lần đưa đẩy liền đem miệng nhỏ phát ra âm thanh đầy câu dẫn. Tiểu huyệt thít chặt, đem thành viên hắn chôn sâu vào trong. Khẽ gầm một tiếng, hắn cúi người cùng cậu hôn môi.

Nụ hôn không gấp gáp, không thô bạo. Rất nhẹ nhàng, yêu thương như đang trân trọng một bảo vật. Cậu vòng tay qua cổ người kia, cơ thể theo nhịp đẩy của người kia mà đong đưa. Đỡ cậu ngồi dậy, tư thế chống tay vào tường. Hắn một lần nữa đâm một phát. Thành Dương ưỡn lưng, rên lên một tiếng. Ôm chặt lấy cậu, hắn trần giọng gọi nhỏ

"Dương à..."

Cậu nghe tiếng gọi cực kì yêu thương, thâm tâm bỗng chốc xúc động. Cố gắng xoay người về phía sau, cậu đưa tay giữ lấy gáy hắn, một lần nữa cùng hắn giao truyền dịch vị. Tay hắn giữ lấy hông cậu, đem cậu hòa vào biển tình. Trong căn phòng rộng lớn, hai thân ảnh ôm chặt lấy nhau, cùng nhau chìm ngấm vào trầm luân....

Xoay người cậu lại đối diện mình, hắn đem cậu bé lên, vòng đôi chân thon dài qua hông hắn. Cậu trên người ra sức bám víu, cố gắng cùng hắn hòa hợp. Ở tư thế này, cự vật to lớn kia đi vào rất sâu. Đầu quy liên tục chạm vào hoa tâm khiến cậu vô lực ôm lấy cổ hắn, cơ thể mềm nhũn một màu đỏ hồng. Bên dưới thúc một cái, miệng nhỏ liền kêu lên một tiếng. Cậu cứ chủ động cùng hắn như vậy đến khi bản thân không còn chút sức lực nữa mà ngất đi thì mới dừng lại. Ôm lấy con người đã mơ màng kia, hắn đem cậu vào toilet vệ sinh sạch sẽ. Trong bồn nước ấm nóng, làn khói mờ nhạt càng tôn thêm vẻ đẹp của cậu. Nhìn con người này ngủ, tâm hắn lại cảm thấy thanh bình. Nhưng hắn vẫn còn chút khó hiểu. Cậu.... sao tự nhiên lại chủ động đến như vậy. Lúc nãy, tuy bị vẻ đẹp mị hoặc của cậu làm cho tâm trí tê liệt, nhưng hắn vẫn quan sát biểu tình của cậu. Hắn khi nãy...thấy cậu khóc! Hắn mạnh bạo quá làm tổn thương cậu? Nhưng vừa rồi cậu rất nhiệt tình, không hề biểu tình khó chịu.

Trong lòng một trận suy nghĩ, bỗng người kia khẽ cự mình. Giật mình, hắn lau sạch cơ thể cho cậu rồi bế vào phòng. Đặt lên giường, hắn định đi lấy một ít đồ liền bị tiếng nói kia làm cho dừng lại

"Minh Hiếu đừng bỏ em...." Cậu nói mớ

Trong lòng có chút ấm áp, hắn nằm xuống bên cạnh, nhanh chóng đem cậu ôm vào lòng. Cảm nhận vòng tay quen thuộc, cậu trở người, dụi vào lòng hắn, an ổn ngủ. Hắn ôm chặt cậu hơn, khẽ hôn lên đôi môi đỏ kia, sau đó cũng mệt mỏi mà đi vào giấc ngủ...

Thành Dương, anh yêu em!

Minh Hiếu, em cần anh!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro