Chap 68

Tại căn bếp nhỏ, một thân ảnh nhỏ nhắn đang bận xào xào nướng nướng.

Minh Tuấn hôm nay không đến công ty, vừa bước xuống đã nghe được mùi hương khó cưỡng bay ra từ phòng bếp.

Đứng tựa vào cửa, anh yên lặng ngắm nhìn con người đáng yêu kia. Từ khi đến với anh, tiền bạc, xe cộ, hay là một danh phận... cậu chưa hề đòi hỏi dù chỉ một thứ. Chỉ an ổn ở bên cạnh, chăm lo cho căn nhà nhỏ này. Bao nhiêu đó cũng đã đủ khiến tim anh cuộn trào.

Bước đến phía sau con người ấy, vòng tay vững chãi khẽ luồn qua eo nhỏ, ôm chặt lấy thân ảnh kia vào lòng. Thả lên chiếc gáy tinh tế, anh ôn nhu nói

" Cám ơn em!"

Đang tập trung liền bị người khác ôm lấy khiến cậu giật mình. Nhận ra người đó là anh liền mỉm cười, nhỏ giọng trách

" Làm em giật cả mình!"

Anh không đáp, chỉ cặm cụi với chiếc cổ trắng ngần thấp thoáng dấu hôn do trận hoan ái đêm qua để lại. Cậu bị người kia làm rộn liền trừng mắt" Đừng rộn! Em đang nấu ăn..."

" Không cần nấu nữa đâu. Hôm nay anh đưa em ra ngoài ăn!"

Chưa để cậu trả lời, anh đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay trắng mịn kéo đi...

***

New York

Cả ngày ngồi máy bay khiến lưng cậu đau ê ẩm. Thấy người kia liên tục nhíu mày hắn liền kéo vali chạy đến, tay di chuyển xuống hông cậu, giúp cậu xoa bóp. Thấy hành động đó, Thành Dương cũng không ngượng ngùng, buông tay để hắn giúp mình. Chỉ một lúc, cơn đau dần giảm đi khiến đôi mày kia khẽ giãn ra.

Bước vào thang máy, hắn gian tà kề sát mặt cậu, phả hơi thở nam tính vào vùng da mẫn cảm ấy

" Chuyện gì vậy?"

Hắn không đáp, nhanh chóng thả lên đôi môi đỏ hồng kia một nụ hôn, tay giữ lấy gáy để câu không làm loạn. Chiếc lưỡi tinh ranh nhanh chóng luồn vào khoang miệng đối phương, ra sức mút lấy. Cậu đưa tay đẩy hắn ra, biểu tình bài xích. Đây là nơi công cộng, nhỡ người ta thấy thì sao? Suy nghĩ đó vừa hiện lên thì cánh cửa thang máy đã mở ra. Những người phía bên ngoài nhìn thấy hình ảnh bên trong liền thay phiên đỏ mặt, ngượng ngùng. Nhận lấy nụ cười của một người phụ nữ phía bên ngoài, cậu xấu hổ, chân bước vội đi trước, bỏ hắn lại phía sau.

Cánh cửa phòng khách sạn mở ra, cậu lạnh lùng bước vào trong, không thèm đoái hoài đến hắn. Minh Hiếu hai tay kéo hai chiếc vali to đùng, bị cậu lơ liền quẳng mọi thứ sang một bên, nhào đến đem cậu ngã ra giường. Cúi người hôn lên chiếc cổ trắng mịn, mùi hương thanh mát tỏa ra khiến tâm trí hắn thoải mái. Hắn không phải là người không biết kiềm chế, nhưng khi ở cạnh con người này thì điều đó là rất khó a. Chỉ mới có hôn qua như vậy, thành viên của hắn đã bắt đầu đòi hỏi, đem thân nhiệt hắn tăng lên. Nhìn ra sắc dục trong mắt người kia, cậu khó chịu đẩy người hắn, lạnh giọng

" Sao lại làm như vậy?"

" Hả? Làm gì?"

Hắn nghe giọng nói cậu như vậy liền thấy không ổn. Có chuyện gì sao? Sao lại nổi giận

" Sao lại không biết kiềm chế. Lúc nãy, bọn họ đã cười..."

Hắn thở hắt một hơi. Cứ ngỡ cậu đã quên bén chuyện này. Ai ngờ, vẫn còn nhớ dai đến vậy! Hôn lên vầng trán, hắn ôn nhu nói

" Họ là đang chúc hạnh phúc cho chúng ta đấy!"

" Nhưng.... kì chết được!"

Tuy là họ chúc mừng, nhưng cậu không khỏi xấu hổ. Đôi má bỗng chốc mà hồng lên

Nhận ra sự khó chịu của bản thân ngày một tăng lên, hắn dụi dụi vào người cậu, tay lần mò đến vạt áo, tìm vào làn da trơn mịn bên trong. Xúc cảm truyền đến khiến hắn không khỏi kích động. Đang an ổn thì hắn lại quấy rối, nhưng hành động của con người kia càng ngày càng táo bạo hơn. Bàn tay hư hỏng đã tìm đến quần cậu, dùng lực cởi bỏ. Ngăn chặn hành động kia, cậu nhíu mày

" Aishhh? Cả ngày ngồi máy bay không mệt hay sao mà vẫn còn kích động được vậy?"

" Mệt chứ! Nhưng ở cạnh em, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết rồi!"

Chưa để cậu đáp lại, hắn đã nhanh chóng chặn lấy đôi môi kia. Hương vị ngọt ngào lan toả khiến hắn chìm đắm trong trầm luân. Vị ngọt này... đã khiến hắn mê luyến không thôi. Cậu lúc đầu còn cật lực phản kháng, nhưng một lúc sau cũng bị cơn sóng tình kia cuốn đi. Cơn sóng ấy đang đưa cậu đến bên bờ hạnh phúc, nơi mà chỉ có hắn và cậu. Nơi không có tranh đua vụ lợi, không có tiếng súng chói tai, chỉ có màu xanh thẳm của trời cùng những đám mây trắng bồng bềnh nhè nhẹ trôi...

Thật đẹp!

Hai cánh tay vòng qua cổ hẳn, cậu một lần nữa kéo đôi môi kia quyện vào nụ hôn nồng cháy. Bên ngoài, từng tia sáng cuối cùng trong ngày khẽ xuyên qua lớp kính dày hắt lên hai con người đang liên tục quấn lấy nhau kia. Nhấp người mạnh một cái, hậu huyệt co thắt đưa hắn đạt đến cao trào. Chất dịch đặc sệt chảy dọc theo đùi non trắng sứ tạo nên một khung cảnh vô cùng phóng đãng. Cậu cả ngày mệt mỏi, vừa rồi lại còn kịch liệt như vậy khiến bây giờ, cậu đến nhấc ngón tay cũng chẳng đủ sức.

Nhìn người kia vẫn còn mơ màng sau cao trào, hắn khẽ mỉm cười, vòng tay bế thân ảnh kia vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ cho cậu. Dùng khăn tắm quấn lấy cơ thể trần trụi, hắn nhẹ nhàng đặt con người đã chìm vào giấc ngủ kia lên giường. Phủ chăn lên nửa người cho cậu, hắn ra ngoài gọi điện về cho Minh Tuấn, bảo anh thay hắn quản lý công ty. Vài ngày nữa hắn sẽ về!

Bước vào, thấy cậu trong mơ màng vẫn tìm kiếm hắn khiến trái tim một khắc bỗng ấm áp đến lạ thường. Bắt lấy cánh tay đang huơ loạn kia, hắn yêu thương kéo cậu nép sát vào lồng ngực rắn chắc, khẽ hôn lên mái tóc mềm mượt sau đó cùng chìm vào giấc một.

Đêm đầu tiên thật đẹp ở New York!

Ánh hoàng hôn buông xuống, những đám mây bồng bềnh nhè nhẹ trôi. Bầu trời nhuộm kín một màu da cam huyền ảo. Trong căn phòng rộng lớn, hai thân ảnh ôm lấy nhau mà ngủ. Thành Dương cả người vẫn còn mệt nhừ nhưng bụng lại cồn cào khiến cậu không thể nào yên giấc. Khẽ cự mình, cậu ngước mắt ngắm nhìn con người anh tuấn kia, sau đó lại thầm cười trộm. Hắn bình thường thì lạnh lùng băng lãnh, khi ngủ thì chẳng khác gì một đứa trẻ, khi mơ thấy một giấc mơ đẹp thì khóe môi lại bất giác cong lên. Đáng yêu chết được!

Bụng mỗi lúc một kêu gào, cậu chậm rãi ngồi dậy, tránh làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn thì lại bị tay hắn siết lấy

" Anh thức rồi?"

" Ừm!"

" Em đi tắm trước!"

Nói rồi liền nhanh chóng khoác chiếc áo choàng vào, sau đó bước vào phòng Tắm hắn cũng không thể ngủ tiếp, đành ngồi bật dậy, tiến vào nhà vệ sinh. Chỉ định rửa mặt, nhưng nhìn thân ảnh mờ ảo qua thành kính kia, cả người hắn lại bắt đầu sôi nhiệt. Hắn từ khi nào đã trở nên như thế? Chỉ cần nhìn liền có phản ứng. Bước ra ngoài, hắn trầm tĩnh ngồi ở giường, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến chuyện khác. Ngay lúc đó, cậu lại từ trong phòng bước ra, trên người chiếc quấn độc chiếc khăn ngang hông. Hắn cúi đầu khẽ nuốt nước bọt khan. Cậu cứ thế này bảo hắn phải làm sao đây? Nhận thấy biểu hiện của người kia, Phương Tuấn trong lòng bỗng khó hiểu

" Anh sao vậy?"

" À... không sao!" Hắn đáp. Lúc chiều kịch liệt như vậy, bây giờ cậu chẳng còn đủ sức đâu!

Đứng dậy, hắn hướng cậu mà đến. Bị ép đến góc tường, cậu cau mày hỏi

" Gì thế? " Hai tay còn đề phòng đặt trước ngực hắn

Không nói, hắn chỉ ôn nhu hôn cậu. Chiếc lưỡi khéo léo tách hai cánh môi
đỏ hồng mà tiến vào trong, quấn lấy vật nhỏ mềm mại đang vẫn còn ngạc nhiên. Cậu lúc này cũng chẳng biết việc gì, chỉ đành hướng theo hắn, đáp lại nụ hôn kia. Một lúc lâu sau, hắn lại rời ra, không nói không rằng liền bước vào phòng tắm.

Dùng nước lạnh xối thẳng lên người, hắn cố gắng dập tắt ngọn lửa đang cháy kia. Còn cậu bên ngoài từ đầu đến cuối vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi. Cái tên này, cậu chẳng biết hắn đang nghĩ cái gì nữa!

Tối hôm đó, hai người vui vẻ cùng nhau đi dạo phố. Cậu hứng thú nhìn ngắm khắp nơi. Thấy biểu hiện đáng yêu kia, hắn khẽ cười. Tiến đến nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, hắn ôn nhu mà mỉm cười. Cậu khẽ cau mày, tên này...bị rồ sao? Dạo này cứ bày đặt lãng mạn, sến súa. Hôm trước còn đặt cả một bữa tối ngoài trời, thắp nến lung linh nữa chứ!

Ngược lại với thái độ đó của cậu, hắn lại cười hề hề nói

" Không nắm tay sẽ bị lạc đấy. Lúc đó rồi người ta lại bắt em đi mất!"

Cậu thở dài nhìn hắn, sau đó lại yên lặng để hắn đan mười ngón tay vào nhau, cùng chậm rãi bước dọc con phố.

Đồng hồ đã điểm 0 giờ. Cậu đang đi bỗng bị hắn kéo hắn một con đường vắng, cả người bị hắn ép sát đến chân tường. Đứng đối diện cậu, hắn mạnh mẽ hôn xuống. Hai cánh môi bị dày vò đến sưng tấy, hắn luyến tiếc rời khỏi cánh anh đào, trên tay còn có một chiếc hộp nhỏ hướng cậu

" Chúng ta kết hôn đi!"

Cậu nhất thời ngây ra, không đáp lại hắn. Nhìn chiếc nhẫn bạch kim đơn giản nhưng tinh tế kia, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó nói. Khi định thần lại, liền bắt gặp khuôn mặt thấp thoáng lo lắng của người kia.

Minh Hiếu nãy giờ vẫn kiên nhẫn im lặng, chờ đợi câu trả lời của cậu. Thấy không gian xung quanh bỗng im ắng đến lạ thường, tim hắn bỗng chốc lại đập mạnh. Một lúc lâu sau, cậu quay đi, tay nhanh chóng đóng hộp nhẫn của hắn. Trong phút chốc, trái tim nơi ngực trái kia đau đến không thở được.
Như ai tàn nhẫn đem sự sống của hắn mà bóp nghẹn. Nhưng sau đó, cậu lại cầm cả chiếc hộp rồi quay lưng rời đi, nhanh chóng đem chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của mình.

Nhìn thấy hành động kia, hắn một khắc liền hạnh phúc đến chết đi. Chạy đến ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn kia, hắn hạnh phúc ôm chặt lấy, nhẹ nhàng thả xuống đôi má phấn hồng một nụ hôn, không quên thì thầm

"Thành Dương à... cám ơn em!"

Cậu mỉm cười, xoay người ôm lấy hắn. Đối với cậu, như vậy đã đủ rồi! Tình yêu ấy đã đủ để cậu cầm lấy chiếc nhẫn kia đeo vào ngón tay mình. Tình yêu ấy đã đủ để cậu can đảm nắm tay hắn bước vào thánh đường. Tình yêu ấy đã đủ để cậu cùng hắn sống hết một đời!

Cùng nhau đi hết một đời anh nhé!

"Mèo nhỏ của anh, sinh nhật vui vẻ!"

Cậu lúc này mới nhớ hôm nay chính là sinh nhật mình. Nghe câu nói ngọt ngào của người kia, khóe môi thấp thoáng kéo lên.

" Cái gì mà Mèo nhỏ của anh !"

" Nhẫn cũng đã đeo rồi, không phải của anh thì là của ai?"

Cậu không đáp, lạnh lùng đẩy hắn ra sau đó bỏ đi trước. Hắn trong phút chốc bắt gặp đôi má cậu vì hạnh phúc mà phiếm hồng liền bật cười, sau đó vừa chạy vừa nói với theo

"Thành Dương, đợi anh!"

_________________________

Ảnh sến😊

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro