3
Trong nhà cửa trống trải truyền ra một tiếng va chạm lớn phá tan động tĩnh, không lâu sau, lại liên tiếp phát ra tiếng đổ vỡ, oanh tan nóc nhà mây bay, đem bầu trời xanh đều xa lánh tịch liêu hiu quạnh.
Tiết Dương lao ra gian phòng cuối cùng, tức giận tuyệt vọng mà nhận lấy sự thật —— Hiểu Tinh Trần đi rồi. Sau khi tỉnh lại hắn liền phát hiện bản thảo của Di Lăng lão tổ, pháp khí phòng thân, quần áo của mình, còn có cả mộc hạp giam giữ A Thiến đều không cánh mà bay, thanh niên một cái xoay người xuống giường, dọc theo viện điên cuồng tìm. Hắn không ngại mấy vật bên thân mất đi, nhưng chúng nó hiện đang mất tích, chẳng lẽ Hiểu Tinh Trần muốn đem hắn tạm nhốt ở đây mà dùng thủ đoạn như vậy?
Sỏi đá sắc lẹm cắt qua lòng bàn chân Tiết Dương, mang đến cảm thụ đã quá lâu không nếm lại. Khi hắn vẫn chỉ là một cái tiểu hài đồng, cũng từng ngày chân trần mà bôn tẩu, tham gia đánh cướp, bị người đuổi đánh, nhưng cũng chưa trải qua cảm giác bức bối nơi khóe mắt như thế này. Cuối cùng hắn quay lại đông sương, dại ra ngã ngồi ở trên giường, thầm nghĩ: Hiểu Tinh Trần, ta cho ngươi thời gian một ngày.
Hắn duy trì một cái tư thế như vậy đợi gần một ngày, đáy lòng tin tưởng Hiểu Tinh Trần nghe hiểu câu kia "Ngươi một người tự sát kéo bao nhiêu người chôn cùng ngươi". Nếu đạo sĩ dám như vậy đi thẳng, hắn liền một đường giết một đường tìm, cho Hiểu Tinh Trần nhìn xem mình đến tột cùng tạo cái nghiệt gì.
Cũng may Hiểu Tinh Trần cuối cùng vẫn là đạp gió đêm trở lại. Nam nhân vừa trở lại phòng liền thấy Tiết Dương uốn gối ngồi trên sàng, thân thể bọc qua lớp quần áo cũ nát dơ bẩn tựa vào đầu giường, nửa che nửa đậy lộ ra làn da trắng gần như thê lương, yếu ớt lại hương diễm.
Nếu không phải thấy vết máu trên lòng bàn chân đối phương, Hiểu Tinh Trần thậm chí sẽ nghĩ người nọ cũng chỉ vừa mới tỉnh.
Đạo sĩ đã thay một bộ đồ mới, yên lặng đem một kiện quần áo khác cùng mấy cái bánh bao nóng hầm hập đặt ở trên mặt bàn trong phòng. Trừ lúc ban đầu vội vàng nhìn lướt qua, toàn bộ quá trình một cái liếc mắt y cũng không cho Tiết Dương, cũng không phát ra một cái âm tiết.
Mà Tiết Dương, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Hiểu Tinh Trần, thẳng đến nam nhân xoay người đi đến cửa, hắn mới dùng bình thường vui đùa ngữ điệu khơi mào: "Đạo trưởng, ngươi lấy tiền từ chỗ nào mà mua mấy đồ này nha?"
Hiểu Tinh Trần sau lưng kéo thẳng tắp, y nghênh cửa đứng thẳng phản quang bóng dáng ngưng tụ thành một mặt bạch phiên, trầm mặc kể ra thất bại thảm hại, đầu hàng cùng ai điếu. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, y liền khôi phục lại bình thường, xuất môn biến mất khỏi tầm nhìn của Tiết Dương.
Tươi cười trên mặt Tiết Dương không giảm, chỉ có độ ấm trong ý cười là không ngừng chảy xuống, trở nên lạnh thấu xương. Hiểu Tinh Trần tối qua tám chín phần là đi săn đêm, lấy yêu thú săn được đổi lấy tiền, phỏng chừng còn thuận đường đem mấy vật quỷ đạo của hắn xử lý sạch sẽ. Hành động như vậy chắc chắn không phải kẻ thiếu đi bảy phách có thể làm được, Tiết Dương nhìn phía cửa phòng nhuộm dần màu hoàng hôn, ngón trỏ nhịp nhịp trên môi, trong lòng đối quá trình mà chính mình thi pháp sinh ra một tia nghi ngờ. . . . . .
Ban đêm, Hiểu Tinh Trần ngủ ở một gian sương phòng khác, làm một giấc mộng lạ lùng mà cũng dài dằng dặc. Y mơ thấy cả một vùng hoa lửa, ánh đỏ nóng bỏng kéo dài đến chân trời, trong tòa nội viện nào đó nơi nơi đều là người, có thi thể bất động, có tẩu thi đang tàn sát bừa bãi, còn có tiếng người sống khóc hảm cầu xin. Rõ ràng là cảnh tượng làm kinh sợ lòng người, chính mình lại cất tiếng cười to, nói "Đáng tiếc lão hỗn đản Thường Từ An không thể nhìn thấy cảnh tượng này". Thanh âm này rõ ràng là Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần lập tức ý thức được đây là cảnh Tiết Dương đồ sát cả nhà Thường gia. Y ở trong mộng vẫn giữ lại thần trí, đem đối phương trong lòng tràn đầy điên cuồng vui sướng thể nghiệm nhất thanh nhị sở.
Kế tiếp, hình tượng nhất chuyển, Hiểu Tinh Trần bị kéo vào càng nhiều cảnh tượng cùng loại, trong đó một đoạn thậm chí xuất hiện "chính mình" —— mắt che bạch lăng, cầm trong tay Sương Hoa, người dân vô tội quỳ xuống đất cầu xin tha mạng. Y dùng ngôi thứ nhất mà trải nghiệm vui sướng làm người ta sợ hãi của Tiết Dương, nối thẳng đáy lòng cộng tình cùng bài sơn đảo hải thương xót nhấn chìm y, quả thực làm hồn phách của y muốn nứt ra.
Xem đi! Đây là Tiết Dương, đây mới là Tiết Dương.
Y hai mắt lưu ti tiện tràng cảnh, liền đổi lại trái tim chảy máu. Trong tâm bị đâm một nhát, mỗi một li ruột gan đứt từng khúc đều nhuộm lên cái tên Tiết Dương, kia một bút vẽ lên tính danh tràn ra hận ý, nương theo xương cốt tứ chi cùng trái ngược vui sướng cùng hội tụ hết vào trái tim.
Y hận Tiết Dương, càng hận bản thân mình. Hận mình theo ba tỉnh đuổi bắt, hận mình ven đường cứu người, hận mình không hề phòng bị mà cho người cả trái tim, hận mình đâm kiếm mà trật mấy tấc như vậy, càng hận sau khi thấy được quang minh đối Tiết Dương lại nhớ thương thiếu niên Nghĩa Thành.
Hận mình sau mỗi lẫn gặp Tiết Dương.
Một màn mạc cảnh bổ lấy Hiểu Tinh Trần, đưa y túm vào vực sâu không đáy. Trong lồng ngực không khí bị đè ép hầu như không còn, ngay lúc Hiểu Tinh Trần sắp hít thở không thông, đối tượng cộng tình tâm tình ngược lại lại trở nên thiển hoãn.
Quang cảnh chưa từng gặp qua nhưng lại cho y cảm giác quen thuộc vô cùng, Hiểu Tinh Trần biết, kia là Nghĩa Thành. Trong cảnh có mình, có A Thiến, vụn vặt hằng ngày giống như tơ liễu, Hiểu Tinh Trần thường thường không kịp thấy rõ sợi tơ trước mặt, đã bị thổi qua. Ngẫu nhiên cũng sẽ có một hai luồng vừa vặn dừng ở trong lòng bàn tay Hiểu Tinh Trần , làm cho y có thể cẩn thận đoan trang. Tại nơi hình ảnh có chút rõ ràng ở trong mắt, mua đồ ăn giặt quần áo, ngồi quanh bếp lửa trò chuyện, một cuộc sống bình thường, mọi chi tiết đều đẹp, thuần túy trái ngược hoàn toàn với dĩ vãng, đến cùng cũng là nhẹ nhàng hỉ nhạc.
Hóa ra người nọ đã từng trong khoảng thời gian kia sinh sống cùng nhau chân chính mà buông xuống.
Nhưng mà hướng nhân không thể gián, dù là quá khứ nhưng cũng không thể coi là hư vô, vắt ngang ở giữa hai người, cũng chỉ là "Tiết Dương" hai chữ. Rất nhiều sự tình dạy người không thể cười trừ bỏ qua, Hiểu Tinh Trần không kịp tiếc hận hay lưu luyến, đã bị kéo vào cảnh tượng mới.
Lần này, y chiếm điểm nhìn của Tiết Dương, trong chốc lát từ trong đình viện đào ra một đoàn thịt phát sáng, tiếp theo đặt mình vào trong trận pháp, cười nói "Ta không chỉ có còn sống, còn sống ngày càng tốt". Cuối cùng, trong mộng, y xuyên qua hai mắt Tiết Dương, nhìn cường quang tán đi, "mình" nằm ở giữa trận pháp. Cộng tình cho y đem hết tâm sinh lý của Tiết Dương nhìn thấu toàn bộ, đau đớn như thế, cuồng hỉ như thế . . . . .
Hiểu Tinh Trần mở mắt, rốt cục ở trong tình tự nóng lạnh đan xen phập phồng tỉnh lại. Sắc trời đã gần sáng, y làm một đêm mộng, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần gần như rút hết.
Trong mộng có rất nhiều ký ức đạo nhân chưa từng tiếp xúc qua. Chắc chắn không có khả năng là từ không trung chui ra, y cẩn thận hồi tưởng, nhiều ít đoán được Tiết Dương lấy Thái Tuế làm chất dẫn mà phục sinh mình. Trong mộng đủ loại quá khứ không thuộc về y, có lẽ là mình sống lại cùng quỷ đạo thuật có quan hệ, nhưng Tiết Dương cũng không phải người đem quá khứ của mình xé ra cho người ta xem, hẳn là chỉ là hậu quả ngoài ý muốn.
Hiểu Tinh Trần đứng dậy ra cửa, y không tính toán cho Tiết Dương biết mình mơ thấy cái gì, lần này cảnh trong mơ chỉ quay chung quanh "Hỉ" của Tiết Dương, cũng đã cho y biết Tiết Dương làm mình sống lại mà cụt tay. Lúc sau nói không chừng còn có thể có càng nhiều ký ức, cũng tốt, từ đó mà biết thị thị phi phi những năm mình chết là như thế nào.
Sương sớm tràn ngập, ẩm ướt không khí nhịp nhàng bám vào trên da thịt, khiến Hiểu Tinh Trần càng thanh tỉnh. Y thật sự không muốn sẽ cùng Tiết Dương có gì liên quan, người nọ tính mạng đã không lo, mình sao không mang theo A Thiến cao chạy xa bay? Nhưng nghĩ lại lại nhớ đến đối phương ác ngôn ác ngữ lúc mình mới tỉnh, rất sợ người nọ lại lấy tính mạng của người vô tội uy hiếp.
Giấc mộng đêm qua là bằng chứng tốt nhất cho Tiết Dương táng tận lương tâm, Hiểu Tinh Trần cho dù bị đạp nát một viên tế thế chi tâm, cũng không nguyện ích kỷ lấy tính mạng người khác để mạo hiểm.
Bên này đạo sĩ vẫn còn đắm chìm vào dư vị của giấc mơ đêm qua, bên kia căn nguyên của ác mộng lại trừng mắt cả đêm, cho nên mẫn tuệ bắt lấy động tĩnh Hiểu Tinh Trần xuất môn. Có lẽ là lúc trước hôn mê rất lâu, ngủ đủ, Tiết Dương một chút bối rối đều không có, ánh mắt sáng ngời nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mờ mờ sương sớm mà thông suốt Hiểu Tinh Trần hồn phách kiện toàn là mấu chốt. Lúc ấy tình huống cấp tốc, căn bản không kịp do dự, xem xét lại Tiết Dương mới tự trách mình sơ sẩy đại ý: cốt trận tác dụng là dẫn hồn độ phách, mình ở trong trận cắt đi cánh tay, bảy phách phụ vu hình, cư nhiên bị bắt đi mất. Khó trách hai ngày nay Tiết Dương luôn cảm thấy cả người vô lực, cảm tình Hiểu Tinh Trần hiện tại dùng bảy phách của hắn bổ vào, lại có Thái Tuế, mới giống một người bình thường hành động tự nhiên như thế.
Hắn cười lạnh một tiếng, xuống giường xuất môn, làm bộ hai người là không cẩn thận mà gặp mặt. Hiểu Tinh Trần hình dáng ở trong màn sương dày đặc, giống như giấc mộng lâu năm khi ở Nghĩa Thành. Tiết Dương ma xui quỷ khiến nâng tay ngăn cản một chút, đạo sĩ nhăn mặt nhíu mày, nhớ tới đối phương vì phục sinh mình mà mất đi một cánh tay, cuối cùng cái gì cũng chưa nói. Tiết Dương liền được một tấc lại muốn tiến một thước, thân thủ hướng cổ tay Hiểu Tinh Trần giơ ra cái móng vuốt, đầu ngón tay đặt lên mạch đập, sau khi hắn đem người sống lại không kịp cảm thụ tiên hoạt luật động.
Hiểu Tinh Trần đang định đem người bỏ ra, lại nghe một câu "Ấm a, có mạch đập".
"Cái gì?" Y lạnh lùng hỏi.
Tiết Dương ngẩng đầu, nửa vô tội nửa chế nhạo nói: "Ta cái gì cũng chưa nói, đạo trưởng ngươi chớ không phải là nghe nhầm đi?"
Hiểu Tinh Trần không hề lên tiếng, tay áo vung lên vẩy ra một đạo kình phong, thoát ly móng vuốt của Tiết Dương.
Tiết Dương nhìn bóng dáng rời đi của đối phương, cũng không giận. Hắn nội tâm kỳ thật chứa nhiều sợ hãi, rất sợ làm gấp quá, đạo sĩ lại đi tự tử. Dù sao Hiểu Tinh Trần hiện tại đang hảo hảo sống a, cũng ngoan ngoãn lưu lại bên cạnh mình, hắn rõ ràng bán cái ngoan, làm thỏa mãn đối phương.
Vì thế một đen một trắng hai đạo thân ảnh liền ở trong nhà quái dị mà bắt đầu ở chung, nói ở chung thì có vẻ khoa trương, hai người không can thiệp chuyện của nhau, giống như người lạ, Hiểu Tinh Trần cố ý tránh Tiết Dương, Tiết Dương cũng không chủ động đi trêu chọc y, ngay cả ba bữa cơm đều phân công nhau giải quyết. Ngẫu nhiên gặp thoáng qua, Minh Nguyệt Thanh Phong cũng như danh hào của nó, bụi trần khó vương.
Nhưng vào đêm, kín kẽ lạnh lùng ngụy trang của Hiểu Tinh Trần liền nứt ra. Y lần nữa lâm vào cảnh trong mơ, xuyên thấu qua hai mắt Tiết Dương ngược dòng đối phương tức giận, xem đối phương bi ai. Lúc tỉnh lại, tình tự trong mộng tổng ở lồng ngực kích động, khiến y không thể nào bình tĩnh.
Làm y khó có thể tiêu tan nhất, là rất nhiều bi kịch phát sinh lúc y vừa mới chết. Nếu không phải chính mình yếu đuối lựa chọn tự sát, lăng trì Thường Bình, giết hại dân chúng Nghĩa Thành sẽ không phát sinh. Tiết Dương tàn nhẫn làm y hối hận tự trách, nhưng đối phương bị chặt đứt cánh tay vẫn tuyệt vọng nuôi ý đồ "đoạt lại" "mình" lại làm cho y không thể kiềm chế cảm giác mâu thuẫn.
Chỉ có tự thân đã trải qua, mới biết được người nọ có bao nhiêu chấp nhất, bao nhiêu điên cuồng.
Hiểu Tinh Trần lấy ra hộp gỗ có A Thiến, nhẹ nhàng vuốt ve. Cũng đi ba ngày trải qua mộng biến hoá kỳ lạ, y gặp được A Thiến trong hồi ức của Tiết Dương, thấy rõ bộ dáng của tiểu cô nương, hình tượng nữ hài suốt ngày ồn ào "Đồ tồi" ở trong lòng y bắt đầu trọn vẹn đầy đủ.
Cứ như thế này cũng không phải là biện pháp, Hiểu Tinh Trần quyết định chủ động tìm Tiết Dương, cưỡng bức lợi dụng cũng được, hảo ngôn nhờ vả cũng được, tóm lại đem A Thiến phóng xuất, cho hồn phách của nàng tĩnh dưỡng, tái nhập luân hồi, đừng lần nữa vì cùng hai người bọn họ mà liên lụy.
Đây là một hồi nhất định vỡ nát đàm phán, đạo sĩ biết có thể mới làm, tại lúc Tiết Dương ngồi ăn táo trong hậu viện phơi nắng tìm tới đối phương.
"Ai~, khách ít đến a." Tiết Dương vắt chân, thuận miệng cắn một miếng táo. Trong veo nước mật tràn xuống, một đường đi vào trong lòng, tưới lên bộ dạng dưới ánh mặt trời híp mắt nhấm nháp thêm mười phần giống như thiếu niên.
Hiểu Tinh Trần từ trong tay áo lấy ra mộc hạp, thản nhiên nói: "Thả A Thiến đi."
"A" Tiết Dương bỏ chân xuống, vẻ mặt còn ngọt hơn so với nước táo tươi cười "Dựa vào cái gì? Kia tiểu người mù hại ta đến thảm, không làm cho nàng hồn phi phách tán đã là tốt."
"Ngươi đã giết nàng, lại đánh tan hồn phách của nàng, còn muốn trả thù như thế nào?"
Nghe xong lời này, Tiết Dương không khỏi biến sắc, buông quả táo trong tay, "Ai nói cho ngươi?"
"Ngươi nói cho ta." Hiểu Tinh Trần vẫn là kia dáng vẻ lạnh như băng, cầm hộp đi phía trước một đệ "Thả nàng đi."
Tiết Dương cẩn thận nhớ lại, sau khi Hiểu Tinh Trần trọng sinh số câu nói với nhau không nhiều, chỉ là mấy câu, xác định mình chưa từng nói qua chuyện đánh tan hồn phách A Thiến. Hắn trời sinh tính đa nghi, lập tức đoán Hiểu Tinh Trần có phải hay không cùng cố nhân cấu kết, mà lại biết rõ chuyện trừ kẻ phóng hỏa Ngụy Vô Tiện kia, chính là bạn cũ đánh ghét của đối phương Tống Lam. Mà nếu quả thật hai người thông đồng, Tống Lam lại như thế nào không tìm lại đây? Là đang tìm cứu binh?
"Thật sự là âm hồn không tan." Tiết Dương trầm thấp nói, vung tay lên đánh bay mộc hạp Hiểu Tinh Trần đưa đến.
Đạo sĩ phản ứng cực nhanh, lúc này toàn thân bắt lấy tráp, vững vàng trở về mặt đất, chính là biểu tình kia đã không còn đạm mạc như lúc lúc ban đầu, mơ hồ để lộ ra một ít căm hận.
Tiết Dương không thể gặp biểu tình này của Hiểu Tinh Trần, giống như đang nhắc nhở hắn câu kia quanh quẩn trong đầu nhiều năm "Ngươi thật sự là rất làm người khác ghê tởm". Hắn nghiến răng nghiến lợi tràn ra một nụ cười, thanh tuyến trong trẻo, ngữ khí hiền lành: "Hiểu đạo trưởng, khuyên ngươi đừng làm chuyện vô dụng. Chú trên tráp này chỉ có ta có thể cởi bỏ, cho dù các ngươi mời tới Di Lăng lão tổ, cũng không thả được A Thiến."
Hiểu Tinh Trần nghi hoặc "các ngươi" nhưng y giờ phút này không lòng dạ nào nghiền ngẫm từng chữ một, rút ra Sương Hoa, kiếm phong chỉ thẳng Tiết Dương, "Vậy mời ngươi tự mình thả nàng đi."
Lời này nói khách khí, nhưng động tác cũng không khách khí chút nào.
Tiết Dương không sợ hãi kiếm phong, cười nhạo: "Giết ta chú này sẽ thành tử chú, ngươi muốn có thể thử xem."
Giáng Tai chợt ra khỏi vỏ, đón đánh Sương Hoa, hai binh khí cùng va chạm phát ra bén nhọn minh thanh.
Một đen một trắng hai đạo thân ảnh ở phía sau nội viện du độn tung bay, trải qua lên xuống. Tiết Dương hoảng hốt nhớ tới đêm trăng năm đó, hai người cũng là tại ngay nội viện này đánh nhau, hắn khi đó công phu không bằng Hiểu Tinh Trần, hiện tại thiếu một cái cánh tay, càng không thể so bì.
Đánh không lại liền từ chỗ khác hạ hạ thủ. Tiết Dương cũng không để ý. Kiếm của hắn liền hướng tới mộc hạp công kích, miệng còn không quên nói ra những lời bất hảo: "Ngươi có biết tiểu người mù chết như thế nào không? Ta rút đầu lưỡi của nàng, làm cho nàng không bao giờ có thể ba ba nói lắm đáng ghét như vậy."
Này phiên nói quả thực nổi lên hiệu quả, Hiểu Tinh Trần trước mắt hiện ra trong mộng rải rác cảnh tượng, tiểu cô nương dũng cảm quả quyết, bị đuổi theo sau cũng không chút nào lùi bước, lời nói sắc bén, cuối cùng. . . . . . cuối cùng. . . . . .
Kiếm của y một cái không xong, đã bị Tiết Dương lấy Giáng Tai đập trên cổ tay. Hàn quang bức người không rõ từ kiếm truyền lên, một tay lấy Sương Hoa vung lên không trung, đánh bay về phía xa xa.
"Tiết Dương!!" Đạo sĩ một tiếng hét to, căn bản không chờ Sương Hoa được triệu hồi, đem mộc hạp giấu vào trong tay áo đón Giáng Tai liền thẳng trước mặt Tiết Dương.
Tiết Dương không nghĩ tới đối phương không để ý sống chết như thế, kiếm trong tay ngạnh sinh sinh trật mấy tấc, xẹt qua cổ Hiểu Tinh Trần. Người đối diện hành động không giảm, một chưởng chụp trên đầu vai Tiết Dương, đem ngươi hung hăng ấn lên trên thân cây ở hậu viện.
"Thả A Thiến!" Thanh âm Hiểu Tinh Trần một lần nữa lạnh xuống, y cố nén không đi bóp cổ Tiết Dương, ngón tay lại gắt gao khảm ở đầu vai đối phương, tay còn lại đem cổ tay đối phương kiềm ở trên thân cây, "Ngươi có có yêu cầu gì thể nói ra, ta sẽ tận lực làm được."
"Ta không cần ngươi làm cái gì!" Tiết Dương ôm lấy khóe miệng, cười đến giống hài tử ăn đường "Ta muốn nàng vĩnh viễn không thấy mặt trời."
Nghe xong lời này, Hiểu Tinh Trần mí mắt quả thực muốn rách, lực đạo trên tay dần dần không khống chế được, ngay cả Giáng Tai loảng xoảng rơi xuống đất cũng phảng phất không nghe thấy, chỉ có Tiết Dương âm ngoan tiếng nói truyền vào trong tai ——"Thiệt thòi lão tử đã từng thiệt tình coi nàng đương người một nhà, nàng mẹ nó từ đầu tới đuôi không tin ta! Còn tìm người đến giết ta!"
Hiểu Tinh Trần nhíu mày phản bác: "Ngươi sao biết. . . . . ." Nói chưa hết, trên mặt đã là một trận kinh ngạc ——
Tiết Dương rõ ràng nhếch môi, lấy một bộ không kềm chế được tươi cười che dấu xương cổ tay trật khớp cùng miệng vết thương bắt đầu nứt ra đau đớn, làm sao còn có khí lực đi rống người?
Hiểu Tinh Trần chỉ cảm thấy bàn tay giống như bị bào cách chi hình, vội vàng thả dần lực đạo. Y vừa không dám lơ là Tiết Dương, lại không muốn làm vết thương của đối phương nặng thêm, cánh tay đặt lên đầu vai trái mang theo vết máu một đường hướng lên, câu lên vài đạo mập mờ khí tức, dừng lại ở đường cong tuyệt đẹp tương giao từ cổ đến bả vai của Tiết Dương.
Hậu viện trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc, Hiểu Tinh Trần nghĩ muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng y cho tới bây giờ chưa bao giờ nói thắng Tiết Dương.
"Nói đi" ngược lại Tiết Dương lười biếng mở miệng trước "Từ khi nào thì bắt đầu cùng Tống Lam liên hệ?"
"Tử Sâm?" Nghe cái tên Tống Lam, quá khứ lang thang thống khổ liền tranh nhau dũng mãnh đi vào trong óc. Hiểu Tinh Trần chỉ nhớ rõ mình cuối cùng mới biết được bạn tốt chết dưới Sương Hoa, y chịu không nổi đả kích, quỳ gối trước mặt Tống Lam ôm đầu khóc rống, ngay cả một câu thân cận xưng hô cũng không dám gọi, chỉ có thể kêu "Tống đạo trưởng" ba chữ, tự tự khấp huyết. "Liên hệ cái gì? Tống đạo trưởng. . . . . . Hắn làm sao vậy?"
Đề cập đến Tống Lam, Hiểu Tinh Trần thanh âm đều bắt đầu run rẩy. Ngay từ đầu, y còn hổ thẹn với Tống Lam, một đường thua thiệt đến đối phương tang mệnh.
Tiết Dương hận thấu Hiểu Tinh Trần vì Tống Lam mà thất thố như vậy, liền lại quên năm đó đau khổ, giẫm lên vết xe đổ kích thích đối phương: "Đến lúc này còn giả vờ cái gì? Có phải hay không còn muốn chờ Tống Lam cùng cứu binh đến cùng ngươi bạn tốt gặp nhau ôm đầu khóc rống một phen? Ngươi cho là Tống Lam kia còn có thể nói chuyện, người đã chết còn có tác dụng gì? Cái gì mà ‘Ngạo Tuyết Lăng Sương', hiện tại chỉ sợ là vạn nhân phỉ nhổ! Hắn không phải có khiết phích sao? Ta càng muốn làm cho hắn ở trong tro bụi lăn lộn, làm cho máu của những người bị giết dính lên một thân huyết ô!"
Này mỗi câu đều mang ngàn cân trọng, áp sụp Hiểu Tinh Trần, trầm trọng mệnh lệnh chỉnh phó tư thái đều thấp đến gần như khẩn cầu."Đủ rồi. . . . . ." Áo trắng đạo nhân thấp giọng ngắt lời nói.
Nhỏ bé yếu ớt ngữ khí kích Tiết Dương một cái giật mình, hắn lập tức nghĩ tới cái gì, một màn Minh Nguyệt Thanh Phong tự vẫn hiện lên trước mắt, làm cho hắn ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Ta không nói , đạo trưởng, ngươi đừng có chết . . . . . ."
Truyền vào trong tai, là run rẩy đến đến nghẹn ngào thanh âm. Hiểu Tinh Trần chậm chạp từ trong kinh ngạc ngẩng đầu, thẳng thẳng nhìn phía Tiết Dương. Người nọ cắn môi, như trước không có mở miệng, nhưng trong đôi mắt đen như mực hiện lên tơ máu, mang theo chút muốn nói nhưng lại thôi.
Này biểu tình quá mức ủy khuất lại quá mức quật cường, cố sự hài tử không chiếm được đường còn không nguyện từ bỏ mới có thể bày ra.
"Ngươi muốn ta thả A Thiến, có thể." Tiết Dương rốt cục thỏa hiệp, phá băng cười cười, lộ ra không chỉ có là chân thật biểu tình, còn có chân thật nỗi lòng, "Là ngươi tự mình nói, cái gì đều có thể nói ra, ngươi sẽ tận lực làm được."
"Ngươi muốn cái gì?" Hiểu Tinh Trần thanh âm hiếm hoi nhẹ nhàng chậm rãi xuống dưới, mơ hồ bố thí ra vài phần ôn nhu lúc ở Nghĩa Thành.
"Ta muốn——"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro