Chương 15
Chương 15: Ngày hôm đó, Từ Dư đã làm Chu Bùi đến khóc.
Hai ngày nay, Chu Bùi bắt đầu sửa sang lại nhà mới của mình, hôm tết Nguyên Đán, bố mẹ của Từ Dư trở về, Chu Bùi dọn ra khỏi nhà cậu, Từ Dư giúp thầy giáo của mình dọn dẹp nhà cửa, mùi trong nhà mới gần như không còn nữa, Chu Bùi trải xong ga trải giường, hai người nằm trên ga giường màu trắng.
Từ Dư nghiêng đầu nhìn về phía Chu Bùi, sườn mặt của thầy Chu được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mỏng, trên má còn có một lớp lông tơ mỏng, quá non nớt để tỏa ra chín chắn.
Từ Dư nâng tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má Chu Bùi, da thịt trên mặt anh hơi lúng xuống, Chu Bùi mở to đôi mắt thỏ nhìn cậu, Từ Dư không biết là đang nghĩ gì ở trong đầu, có chút buồn rầu, lại có chút khó chịu, cậu sáp lại gần, áp môi mình lên môi dưới của Chu Bùi, vươn đầu lưỡi liếm một cái, nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Từ Dư vén tóc thầy Chu sang một bên, ở trên trán, quanh khóe mắt đều hôn một lần.
Ngày hôm đó, Từ Dư đã làm Chu Bùi đến khóc.
Khăn trải giường trắng tinh lại bị nhiễm vết bẩn, Chu Bùi cảm giác như đang ở trên mây, nhưng giây tiếp theo, lại bị đẩy xuống vực sâu.
Anh lún sâu vào bên trong, thân thể không kiểm soát được mà run rẩy, anh bị kéo ra, lại một lần nữa được kéo lên bờ, dường như anh đang nằm trên một mảnh bình nguyên, hơi thở cuối cùng cũng nhẹ nhàng lại, anh bình tĩnh lại, nước mắt cũng từ từ ngừng chảy.
Rồi sau đó, anh nghe thấy một giọng nói, Từ Dư kề sát bên tai anh, dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng như gió đêm mùa thu, cậu nói: "Em xin lỗi thầy."
Sau tết Nguyên Đán, chính là cuộc họp phụ huynh học sinh, đây là lần đầu tiên Chu Bùi nhìn thấy bố mẹ Từ Dư, anh đứng trước bục giảng trong lớp và phát biểu, đón nhận ánh mắt dò xét của các bậc phụ huynh, tầm mắt anh lướt qua chỗ ngồi trong góc bên cạnh cửa sổ, đó là chỗ ngồi của Từ Dư, hiện giờ bố mẹ Từ Dư đang ngồi ở đó.
Cuộc họp phụ huynh hết thảy nói qua một vài điểm, đó là phải đảm bảo tâm lý học sinh thật tốt, áp lực phải có nhưng không thể quá mức, ngoài ra, còn có một bộ phận học sinh không thi vào đại học, tiếp tục đi du học, chỉ là phải có tấm bằng tốt nghiệp.
Sau khi kết thúc cuộc họp phụ huynh, Chu Bùi ở lại trong phòng học, nhìn nguyện vọng thi đại học vừa phát xuống, trong số hai mươi mấy học sinh còn lại, một nửa nói sau khi tốt nghiệp sẽ đi du học, anh xem từng người một, cuối cùng dừng ở tên Từ Dư, ánh mắt dán chặt lên hai chữ "Du học".
Từ Dư cũng phải đi.
Chu Bùi nhìn hai chữ kia suy nghĩ thật lâu, tâm trạng lúc đó rất khó hình dung, giống như bị chìm xuống biển sâu, thở không nổi, lồng ngực trướng lên, anh nhịn không được nắm lấy cổ áo, cố gắng hít thở, có chút gian nan mà cúi người xuống, đôi chân thế mà mềm nhũn khụy xuống trước rồi, đột ngột đập mạnh xuống đất.
Sau ngày hôm đó, Chu Bùi không chủ động liên lạc với Từ Dư, đứa trẻ kia hẳn là cũng biết, thầy Chu nhất định đã nhìn thấy được nguyện vọng thi đại học mà bố mẹ cậu điền, qua mấy tháng nữa cậu sẽ không còn ở đây, cho nên chơi đùa cũng chỉ là chơi đùa, tất cả những lời yêu thương, âu yếm, đều là chơi với đùa, không nghiêm túc thì thú vị, mà nghiêm túc rồi thì nhàm chán.
Một ngày trước kỳ nghỉ đông, Chu Bùi ở trên bục giảng nói với học sinh một số điều cần chú ý trong kỳ nghỉ đông, bên dưới thì rất ồn ào, mọi người đều rất hưng phấn, cũng không nghe vào được gì, anh nhanh chóng nói những điều mình muốn nói, rồi sau đó liền phất phất tay, "Vậy tan học đi, trở về chú ý an toàn, ngày mười đừng quên đi học lại."
Nói xong, anh liền rời đi, Lý Nhiên ngồi ở phía dưới nhìn Chu Bùi rời khỏi phòng học, hắn xoay đầu nhìn về phía Từ Dư, Từ thiếu gia đang nép vào trong góc tường, hai ngày nay cậu bị cảm, trên cổ còn quấn một chiếc khăn, chống đầu, mệt mỏi sắp nằm xuống ngủ.
Lý Nhiên đẩy nhẹ cậu, Từ Dư mới mở một con mắt, Lý Nhiên đè thấp âm thanh hỏi: "Mày thật sự chia tay với thầy Chu?"
Từ Dư không đáp, Lý Nhiên trong lòng thật sự tò mò, lại hỏi: "Nói chia tay rồi sao? Ai nói? Mày nói? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, tao thấy hai tháng này thầy Chu gầy đi rất nhiều, mày cũng quá tệ rồi đi."
Từ Dư bị hắn làm cho đau đầu phiền lòng, cậu chống cằm, liếc nhìn Lý Nhiên nói: "Tao chưa nói gì hết, hôm họp phụ huynh, hẳn là thầy đã thấy được nguyện vọng sau khi thi tốt nghiệp của tao, tao sẽ không ở lại Trung Quốc, chắc thầy đại khái cũng hiểu được, sau ngày hôm đó tao cũng không đi tìm thầy ấy, thầy cũng không liên lạc với tao nữa."
"Chỉ có vậy?"
"Chỉ có vậy."
"Quá ấm ức rồi."
Lý Nhiên phun ra bốn chữ, Từ Dư liếc xéo hắn, "Mày nói ai ấm ức?"
"Còn có thể là ai? Con thỏ Chu, gặp phải một tên khốn nạn như mày."
Lý Nhiên chỉ vào mặt Từ Dư, Từ Dư nhích lại gần vách tường, bởi vì cái mũi bị nghẹt, cho nên giọng nói có chút buồn rầu, cậu nghĩ một lát rồi đáp lại một câu, "Tao cũng cảm thấy khá là ngột ngạt."
Sau kỳ nghỉ đông, Chu Bùi trông hoàn toàn rời rạc hẳn ra, anh không đi ra ngoài nhiều, cả ngày đều ở trong nhà, đoạn đường ở nhà mới so với trước sầm uất hơn, anh mở phần mềm giao hàng, chung quanh đều là cửa hàng.
Khi tinh thần anh hơi buông lỏng một lát, liền sẽ nghĩ đến Từ Dư, lúc này anh mới hiểu được, người kia quả thật là một đứa trẻ hư, không có khái niệm đạo đức, tự coi chính mình là trung tâm, sau khi lừa gạt người khác cũng có thể thoải mái mà vỗ mông rời đi, tựa hồ như cậu cái gì cũng không để bụng, không tim không phổi.
Sự sụp đổ của Chu Bùi xảy ra vào một đêm.
Lúc ấy, anh đang nằm trên giường, chăn bông trên người vừa mới được phơi nắng vào buổi sáng, tản ra mùi hương của ánh mặt trời, trước kia Từ Dư thường nói đùa rằng đó là mùi của những con mạt bị nướng cháy, Chu Bùi ngửi thấy mùi đó, đột nhiên kéo chăn ra, ném toàn bộ chăn bông xuống đất.
Anh từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy cơ thể của mình, đôi tay che mặt, lòng đau âm ỉ.
Cao Khoát có nói một câu rất đúng, Chu Bùi vẫn là chưa chịu lớn.
Thời gian giống như dừng lại ở tuổi học trò của anh, dù thời gian có dài đằng đẵng, nhưng anh vẫn là một đứa trẻ chưa bao giờ trưởng thành, vĩnh viễn tràn đầy thâm tình, ngây thơ hồn nhiên, không hiểu được hư tình giả ý, tình yêu của anh vẫn luôn là đơn thuần, nghiêm túc, ai đối tốt với anh, anh liền chui đầu vào bức tường phía nam, cũng không nghĩ tới, lúc ra sẽ càng đau hơn.
Anh không hiểu tại sao đứa trẻ Từ Dư kia muốn chơi đùa với anh như thế này, nếu ngay từ đầu không coi anh là tương lai của mình, tại sao lại nói những câu thâm tình, hứa hẹn, tại sao lại nói em yêu thầy hết lần này đến lần khác, anh không rõ, cũng không hiểu.
Vào nửa đêm, Từ Dư nhận được điện thoại của thầy Chu, cậu nhìn tên người gọi, do dự mấy giấy, sau đó vẫn là bấm nhận.
Điện thoại kết nối, trầm mặc hồi lâu, Từ Dư nhẹ giọng nói, "Thầy ạ?"
Giọng của Chu Bùi mới chậm rãi vang lên, anh hỏi: "Từ Dư, em không có gì muốn nói với thầy sao?"
Từ Dư trầm mặc một lát, cậu bật cái đèn nhỏ ở cạnh giường, ánh đèn mờ mịt, nét mặt ở dưới tia sáng yếu ớt trở nên mơ hồ, bóng một bên người của cậu hiện lên trên vách tường, rồi từ từ lan ra.
Từ Dư suy nghĩ một hồi, rồi đáp lại: "Thầy, em xin lỗi, là em nối dối, em lừa thầy, em và thầy ở bên nhau, là bởi vì em chưa từng hẹn hò với giáo viên, nên em muốn thử......"
Nói xong câu đó, Chu Bùi bên kia điện thoại không có trả lời lại, Từ Dư dừng một chút, "Chuyện du học đã được quyết định từ sớm."
Chu Bùi chưa bao giờ nghĩ rằng, hóa ra lời nói thật của một người lại làm người khác tổn thương hơn một lời nói dối.
Lời nói của Từ Dư giống như một cái dùi sắc nhọn, chọc thủng tim người khác, Chu Bùi nghe cậu từng chút tiết lộ ra những suy nghĩ thực sự đó, vết thương trong lòng càng ngày càng lớn, càng ngày càng đau.
Từ Dư không biết, Chu Bùi cầm điện thoại, mở thông tin của cậu, xóa đi dãy số này, chỉ vài thao tác, lại mất rất lâu.
Tình cảm anh dành cho một người chân thành đến như vậy, nhưng tình yêu của Từ Dư quá tùy ý, quá qua loa, anh không chịu nổi, anh cảm thấy phần tình cảm này của mình không được tôn trọng.
Giống như chính mình ấp ủ châu báu, anh luyến tiếc, không nỡ cho người khác xem, nhưng rồi Từ Dư bước đến, cậu nói cậu muốn thứ này, cậu nói cậu sẽ bảo quản thật tốt, cậu nói cậu sẽ quý trọng nó, vì thế mà Chu Bùi tin, hai tay cầm những thứ tốt nhất, những thứ bản thân trân quý nhất ngây ngốc mà đưa cho cậu, Từ Dư cầm lấy, nhìn một lát, sau đó tiện tay ném đi.
Chu Bùi lúc này mới nhận ra, cậu từ trước đến giờ vốn dĩ không hề quan tâm chút nào.
Mọi thứ của Từ Dư đều rất là tốt, những lời mà cậu đã nói, những việc mà cậu đã làm, đó chỉ là cách mà cậu tự tay dỗ dành mọi người, cậu làm điều đó mà chẳng cần tốn một chút sức lực nào cả, thậm chí còn thích thú, nhưng đối với Chu Bùi, như vậy thật là tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro