Chương 10
Anh đi nhanh rồi về với em, nha anh!
* * * * * * *
"Nay tui lên đây cũng là có chuyện cần thông báo." Lâm uống hớp chè rồi bắt đầu nói.
Thanh thấy giọng anh có chút trầm xuống, vội vàng hỏi.
"Có chuyện gì vậy anh?"
"Anh Giang kêu tui lên gọi hai người về, anh nói là đơn vị có chuyện quan trọng cần hai người."
Vậy là điều này cuối cùng cũng đến, hai người sẽ phải rời xa cuộc sống yên bình ở làng quê và lên đường trở về đơn vị. Những lần anh Giang gọi về đều lành ít dữ nhiều, không biết liệu rằng còn có thể trở về hay không.
Nhưng vì yêu nước, mọi người đều không màng nguy hiểm mà sẵn sàng chờ lệnh triệu tập từ anh.
"Anh Dương và Thanh thu xếp đi, ngày mai chúng ta sẽ lên đường."
Nửa muốn rời đi, rời đi vì đất nước, nửa muốn ở lại, ở lại vì quê hương. Nhưng, nếu không đi thì quê hương cũng mất, đành ngậm ngùi nhìn bóng dáng quê hương lần cuối rồi chuẩn bị lên đường.
Ngày hôm đó, Thanh không vui vẻ hoạt bát như mọi khi, em chỉ ngồi bên thềm nhà, lặng lẽ nhìn xa xăm. Anh biết em buồn nên cũng lại an ủi em.
"Không sao đâu, đừng buồn nè, chúng ta đi rồi sẽ lại về mà."
Thấy anh tới, em vội vàng lau mặt, quay lại cười thật tươi.
"Ơ kìa anh Dương, em đâu có buồn, em đang mừng vì sắp được gặp lại mọi người đó mà."
Xạo riết quen, tui ở với em lâu vậy rồi. Chẳng lẽ lại không biết em đang vui hay buồn.
Sắp xếp xong đồ đạc, hai anh em cùng nhau đi chào tạm biệt bà con trong xóm. Cũng chẳng nói là đi đâu, chỉ nói rằng cả hai có việc cần đi thật xa, ít lâu sau sẽ trở về. Mọi người đều buồn khi nghe tin, hỏi han rất nhiều, nước mắt cũng rất nhiều. Người khó chấp nhận nhất sau khi nghe tin này, có lẽ là Minh Hiếu.
Nghe anh sắp đi, cậu vội vã chạy tới nhà tìm anh.
"Anh Thanh, anh sắp phải đi xa sao? Sao lại không nói gì cho em biết?"
Vừa nhìn thấy bóng anh, cậu đã vội chạy ào vào, giữ chặt lấy anh rồi hỏi.
"Tui định nói với em sau cùng vì sợ em buồn đó."
Anh nhìn cậu rồi cười nhẹ, nụ cười của anh vẫn đẹp như mọi ngày, nhưng cớ sao hôm nay, nụ cười ấy lại thoáng chút buồn xót xa đến vậy?
"Anh đi rồi có về không? Anh đi bao lâu?"
Nhiều câu hỏi được đặt ra từ cậu, cậu và anh vừa gặp lại nhau không lâu, chẳng lẽ bây giờ lại phải cách xa? Anh đi đâu sao không nói cho cậu biết? Anh đi rồi có trở về nữa không?
Anh ôm cậu, nhẹ nhàng an ủi, đây là lần đầu anh chủ động với cậu như thế.
"Tui đi rồi sẽ về chứ có đi luôn đâu mà em sợ?"
"Thật không anh? Anh hứa nha, ngày nào anh cũng phải viết thư gửi về cho em nha?"
"Được, tui hứa."
Tối hôm ấy, có hai người trằn trọc không ngủ được.
Anh đi rồi cậu sẽ buồn chán lắm, cậu sẽ nhớ anh nhiều lắm. Mãi mới được gặp lại anh, vậy mà chỉ một thời gian ngắn, anh lại bỏ cậu mà đi. Anh đi bao lâu rồi sẽ về? Anh đã chờ cậu suốt 10 năm, giờ chẳng lẽ chỉ vài năm mà cậu lại không chờ được anh hay sao?
Còn Thanh, vì khó ngủ nên em ra ngoài ngắm sao, đây là thói quen của em mỗi khi không ngủ được, em sẽ ra ngoài ngồi nhìn lên bầu trời đầy sao.
Bầu trời sao cùng ánh trăng sáng, sao mà yên bình và thơ mộng quá.
Ánh trăng đẹp nhất là lúc trăng tròn, nó sáng rực cả bầu trời đêm cùng với những vì sao lấp lánh. Mỗi khi ngắm cảnh đêm trăng, em cảm thấy lòng mình thứ thái và bình yên đến lạ.
Những tia trăng sáng nhạt nhòa và dịu dàng, ướp lên từng cành cây ngọn cỏ. Đó là thứ ánh sáng chan hòa và đầy bao dung. Nó vẫn đủ để chúng ta nhìn thấy đâu là con đường, đâu là hàng cây. Mọi vật hiện lên thành từng vệt đen rõ ràng. Dưới ánh sáng hiền từ ấy, chúng ta có thể dễ dàng cảm nhận được ánh sáng của những vì sao, của những chú đom đóm, và cả ánh sáng từ những mái nhà tranh. Vào những đêm trăng như thế, bầy dế, đám ve cũng bớt sôi động, mà nằm im ngắm bầu trời đêm. Thỉnh thoảng lại líu ríu lên vài tiếng như tiếng trầm trồ trước vẻ đẹp của đêm trăng.
Cứ mỗi khi lòng khó chịu, u buồn, em lại muốn được thả hồn mình vào bức tranh tuyệt vời của cảnh đêm yên lặng. Trăng cứ to tròn vành vạnh, chiếu những ánh sáng óng vàng xuống những con đường, dòng sông, những mái ngói, những ô cửa sổ. Tạo nên một vẻ đẹp thơ mộng, yên bình.
"Trăng đêm nay đẹp nhỉ?"
Chợt có tiếng người nói ở sau lưng, em giật mình quay lại, thì ra là anh Dương.
"Anh vẫn chưa ngủ ạ? Ngày mai phải lên đường sớm đó."
"Vậy còn em, sao em vẫn chưa ngủ?"
"Em hơi khó ngủ, ngắm cảnh trời đất một lúc rồi sẽ vào."
Thấy em vậy, anh cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình ra rồi choàng lên người em, sau đó lại từ từ ngồi xuống bên cạnh em.
"Trăng đêm nay đẹp nhỉ? Tui cũng muốn ngắm trăng cùng em."
Khung cảnh đêm khuya tĩnh mịch và bầu trời sao lấp lánh như vậy liệu còn có thể được ngắm mãi? Khoảng thời gian này có lẽ là khoảng thời gian anh trân trọng và nhớ nhất. Vì anh được ở cùng em, được ở cùng mọi người, được sống một cuộc sống không có bom đạn.
Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng mà vài người đã đứng trước nhà em để nói lời chào tạm biệt. Vậy cũng đủ để thấy người dân thương hai anh em đến nhường nào.
Lần đầu tiên Hiếu nhà ta dậy sớm như vậy, gà còn chưa gáy cậu đã lóc cóc chuẩn bị để sang gặp anh.
Cậu im lặng không biết nói gì, chỉ cầm chặt tay anh. Cậu muốn ngắm nhìn anh thêm chút nữa, muốn thu hết mọi dáng vẻ của anh vào tâm trí.
"Cũng đến lúc tui phải đi rồi, hẹn gặp lại em nha."
Lúc này, cậu mới mở miệng nói được vài câu, giọng nghẹn đi như sắp khóc.
"Anh Thanh, anh đi rồi nhớ về nha, em chờ."
Nói rồi, cậu buông tay anh ra, anh chào tạm biệt mọi người rồi bắt đầu lên đường. Anh vừa mới đi khuất thì cậu đã không kìm được mà òa khóc như một đứa trẻ, cậu không dám khóc trước mặt anh, sợ anh nói cậu là đồ trẻ con, mít ướt. Cậu sợ anh thấy cậu trẻ con thì sẽ không về với cậu nữa nên cậu không khóc, chờ khi nào anh đi xa thì mới dám khóc.
Có giọt lệ nào u buồn hơn trước thời khắc chia ly không hả em?
Chương tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro