01. Bệnh Nhân Nguy Kịch

Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng gương mặt đầy sự lo lắng bước chân không ngưng nghỉ đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu, lắm lúc còn ngước lên nhìn dòng chữ cấp cứu đang sáng đèn, mắt thấy đèn vụt tắt và vài người y tá và bác sĩ đi ra bà nhanh chóng tiến lại hỏi han.

: Y tá, con tôi sao rồi?

— Bà Huỳnh yên tâm, con trai bà đã qua cơn nguy hiểm rồi, tất cả là đều nhờ vào bác sĩ Đặng đấy.

: Cảm ơn cô y tá, tôi sẽ gặp để cảm ơn bác sĩ Đặng sau, còn bây giờ cho tôi hỏi khi nào tôi có thể vào thăm con trai mình vậy?

;

— Bác sĩ Đặng hôm nay vất vả rồi, phẫu thuật cấp cứu tận ba ca cơ mà. - nam thành niên đứng dựa vào cạnh cửa nhìn người đang ngồi trên ghế làm việc mà trêu ghẹo, người nọ tay xoa xoa hai bên thái dương mỉm cười đáp.

— Muốn kiệt sức đến nơi rồi này.

— Chịu thôi ai kêu cậu là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện này chứ. - nam thanh niên đó tiến đến bàn làm việc của người nọ nhìn số hồ sơ bệnh án mà người nọ đang làm nhẹ giọng hỏi. — Còn nhiều vậy à?

— Đi công tác về là hồ sơ y như rằng cả núi. - người nọ liếc nhìn số hồ sơ trên bàn làm việc của mình mà thở dài.

— Đi hội thảo ở thành phố Bắc thế nào thuận lợi không?

— Hội thảo lần này tổ chức lớn vì có một số người muốn đầu tư dược phẩm và máy móc thiết bị cho bệnh viện.

— Ra vậy nhưng cậu có...

Hai người đang nói chuyện với nhau thì có một nữ y tá từ bên ngoài gấp gáp chạy vào nét mày đầy vẻ lo lắng.

— Bác sĩ Đặng có một bệnh nhân đang rất nguy kịch ạ.

— Đã đưa vào phòng cấp cứu chưa? - người được y tá gọi là bác sĩ Đặng lo lắng đứng bật dậy giọng pha chút gấp gáp.

— Vẫn chưa thưa bác sĩ. - nữ y tá gương mặt e dè trả lời.

— Nguy kịch mà không đưa vào phòng cấp cứu? - nam thanh niên đứng cạnh hơi nghi hoặc nhìn nữ y tá.

— Người nhà đồi gặp bác sĩ sẽ cấp cứu cho bệnh nhân mới chịu đưa bệnh nhân vào ạ.

— Chết tiệt, đành nhờ bác sĩ Phạm đi cùng tôi một chuyến vậy.

— Không thành vấn đề.

Tại sảnh bệnh viện.

— Nó ra nhiều máu quá. - người đàn ông mặc vets đen đanh mặt nhìn người đàn ông hơi thở đang yếu ớt dần mà lo lắng.

— Má nó, thằng chó đó vậy mà dám bắn lén. Tao mà bắt được nó, nó không yên với tao đâu. - người còn lại lên tiếng răng nghiến ken két tức giận gằn giọng.

— Không biết bên phía tụi kia giờ sao rồi. - người đàn ông mặc vest đen hai tay vuốt mặt ngã lưng ra phía sau bất lực lên tiếng.

— Chưa thấy tin tức gì hết, chắc chút phải gọi điện hỏi xem tình hình. - người kia lấy lại bình tĩnh nhìn người đàn ông trả lời.

— Yêu cầu hai anh trật tự, đây là bệnh viện chứ không phải nhà của hai anh.

Bác sĩ Đặng và bác sĩ Phạm hai vị bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện Minh Thành từ phía xa bước chân tiến lại gần chỗ hai người. Giọng của bác sĩ Đặng vang lên đều đều nhìn về phía hai người đang nói chuyện với nhau.

— Bệnh nhân ra nhiều máu như vậy, tại sao không cho y tá đưa vào phòng cấp cứu? - bác sĩ Phạm liếc nhìn người đang bất tỉnh trong tay hai người kia.

— Đạn bắn? - bác sĩ Đặng hai mắt nhìn chằm chằm vào vết thương của người bị thương, máu ra khá nhiều sắc mặt đã nhợt nhạt đoán chừng đợi thêm chút nữa thôi sẽ không qua khỏi.

— Chúng tôi chỉ muốn biết ai sẽ chịu trách nhiệm cái mạng này cho bạn tôi thôi.

— Không để chúng tôi đưa vào cấp cứu mà đòi hỏi trách nhiệm?

— Các anh cũng thật biết đòi.

— Vậy tôi muốn hỏi cái mạng này của nó có giữ được hay không?

— Nếu các anh còn cầm chừng chúng tôi ở đây thì bệnh nhân này chưa đầy năm phút nữa bệnh nhân sẽ mất mạng.

— Bác sĩ Đặng là bác sĩ đứng đầu của bệnh viện này các anh yên tâm.

— Y tá, mau để bệnh nhân lên băng ca đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ Phạm phiền cậu giúp tôi một tay rồi.

— Rất vinh dự thưa bác sĩ Đặng.

Ca cấp cứu trải dài suốt năm tiếng đồng hồ mới kết thúc, bác sĩ Đặng bước ra khỏi phòng mổ một cách mệt mỏi, để bác sĩ Phạm ở lại trao đổi với người nhà của bệnh nhân còn bản thân thì đem một thân mệt mỏi của mình quay về phòng làm việc.

— Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch do viên đạn bắn khá sâu nên mất máu khá nhiều chắc một khoảng thời gian nữa bệnh nhân mới tỉnh. - giọng bác sĩ Phạm vang lên đều đều chạy dài khắp hành lang bệnh viện.

— Khi nào chúng tôi được vào thăm nó vậy bác sĩ?

— Bệnh nhân đã được chuyển sang phòng chăm sóc đặt biệt bất cứ lúc nào người nhà cũng có thể vào thăm, người nhà tránh làm ồn ảnh hưởng đến bệnh nhân.

— Cảm ơn bác sĩ.

— Không còn gì nữa tôi đi trước.

Kết thúc trao đổi với người nhà của bệnh nhân bác sĩ Phạm nhanh chóng quay lưng rời đi.

— Quang Anh mày vô thăm thằng Hiếu đi, tao đi theo tiếng gọi tình yêu của tao đây.

— Cái thằng này tật háo sắc không bỏ. - người được gọi là Quang Anh lắc đầu bất lực nhìn bóng lưng của người kia đang khuất dạng sau ngã rẽ của hành lang bệnh viện.

;

— Này cậu bác sĩ, cậu bác sĩ. - người đàn ông mặc vest đen hớt hải chạy theo cậu bác sĩ trẻ lúc nãy mà anh để ý.

Nghe thấy có người đang kêu mình từ phía sau bác sĩ Phạm quay người lại nhìn rồi hỏi. — Anh gọi tôi?

— Tôi... tôi... - người đàn ông hai tay chống xuống gối thở hồng hộc mắt nhìn bác sĩ Phạm không chớp lấy một cái.

— Anh muốn hỏi thêm gì về tình trạng của bệnh nhân hả?

— Không, không, tôi muốn hỏi thêm về bác sĩ. - người đàn ông kia đứng dậy gãi đầu cười khờ nhìn bác sĩ Phạm. Bác sĩ Phạm hơi bất ngờ rồi tự chỉ tay về phía mình hỏi lại.

— Về tôi?

— Đúng... đúng vậy.

— Để làm gì? - đột nhiên giọng bác sĩ Phạm nghiêm túc hơn hẳn, gương mặt tỏ vẻ sự hoang mang.

— Tôi muốn làm quen với bác sĩ.

— Tôi không có nhu cầu.- nghe câu trả lời của người đàn ông kia, bác sĩ Phạm hơi bất lực trả lời rồi định quay lưng rời đi.

Người đàn ông mắt thấy bác sĩ Phạm đang có ý rời đi thì vội vã nắm tay níu lại miệng nhanh nhảu nói.

— Nhưng tôi có nhu cầu.

— Kệ anh chứ.

— Bác sĩ làm ơn cho tôi làm quen với xin phương thức liên lạc của bác sĩ đi.

— Tôi được gì? - bác sĩ Phạm quay lại nhìn người đàn ông kia, đôi chân mày cũng hơi nhếch lên.

— Bác sĩ muốn gì cũng được.

— Được, tôi cho anh.

Sau bảy bảy bốn chín bước thì người đàn ông nọ cũng xin được phương thức liên lạc với bác sĩ Phạm và cũng biết được tên của bác sĩ Phạm kia là Bảo Khang, Phạm Bảo Khang. Người đàn ông nọ sau khi đạt được mục đích mới hí hứng quay lại phòng bệnh của thằng bạn thân mình.

— Nó sao rồi. - mở cửa phòng bệnh bước vào người đàn ông vui vẻ đi đến nhìn người trên giường bệnh.

— Tao thấy chắc nó ổn rồi.

— Còn tin tức phía bên kia? - người đàn ông kia vừa nói vừa đi lại ngồi xuống kế bên cạnh Quang Anh.

— Thằng chó bắn thằng Hiếu nhảy xuống sông tẩu thoát rồi Dương nó vẫn đang lùng sục, còn bên Duy thì đem hàng về an toàn rồi.

— Đợt này mình sơ xuất quá. - người đàn ông dẹp bỏ sự vui vẻ của mình mà mệt mỏi ngã lưng ra sau, hai tay thì xoa xoa hai bên thái dương của mình.

— Tao nghĩ chỗ làm ăn lâu năm nó không dám làm gì nên không đề phòng. - Quang Anh chặc lưỡi, không ngờ lần này bản thân lại sơ xuất đến vậy.

— Trời sáng luôn rồi, điện con Kiều vô chăm nó giùm tụi mình đi, tao làm việc quần quặc suốt 2 ngày nay không ngủ rồi giờ mệt quá.

— Chắc tao không, để tao gọi cho.

Quang Anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại đi ra hành lang để gọi điện.

— Alo, Kiều hả?

— Tao nghe, sao vậy?

—  Thằng Hiếu nằm viện mà tụi tao thì mệt quá mày lên chăm nó giùm tụi tao được không?

— Ừm tao lên liền.

Kết thúc cuộc gọi Quang Anh quay trở lại phòng nhìn người kia đang mệt mỏi ngã lưng trên sofa trong phòng bệnh mà nhẹ giọng.

— Nó nói nó lên liền, giờ tao với mày đi kiếm gì ăn đi rồi về nghỉ ngơi.

— Ừm cũng được.

Hai người đứng lên chuẩn bị ra khỏi phòng thì y tá từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.

— Đến giờ khử khuẩn thay băng gạc vết thương cho bệnh nhân.

Nữ y tá tiến đến chỗ hắn để thao tác khử khuẩn vết thương thay băng gạc, sau một khoảng thời gian thay băng gạc, mắt thấy y tá sắp rời đi người đàn ông kia mới lên tiếng.

— Cô y tá cho tôi hỏi sao đến giờ bạn tôi vẫn chưa tỉnh vậy?

— Do tình trạng và thuốc mê trong người còn, nên bệnh nhân còn hôn mê sau khi khá hơn bệnh nhanh sẽ tỉnh lại thôi, khi nào bệnh nhân tỉnh người nhà nhớ gọi bác sĩ vào xem xét tình hình của bệnh nhân.

Nói rồi nữ y tá nhanh chóng thu dọn đồ đạc bước ra khỏi phòng.

— Ủa chưa về à?

Một người phụ nữ xinh đẹp từ bên ngoài mở cửa bước vào.

— Chưa thằng Hiếu nó mới được y tá vào xử lý vết thương nên bọn tao ở lại xem sao.

— Giờ mày tới rồi bọn tao về, khi nào nó tỉnh nhớ gọi bác sĩ để xem xét tình hình của nó nha mậy.

— Ừm, về đi.

Nguyễn Thanh pháp = Nguyễn Pháp Kiều

Kiều Kiều của tôi vào vai nữ xin nhắc lại vai nữ.

nhớ để lại ⭐ và ý kiến bằng cách bình luận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro