02. Bác Sĩ Và Bệnh Nhân

Đồng hồ treo tường chỉ điểm bốn giờ kém năm phút, bác sĩ Đặng, Đặng Thành An vẫn còn đang say giấc nồng trên chiếc giường ngủ yêu thích thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mắt nhắm mắt mở mệt mỏi giơ tay cầm lấy chiếc điện thoại đang reo inh ỏi bên cạnh lên không cần biết là ai gọi đến em chậm chạp bắt máy.

— Alo, ai vậy? - giọng Thành An vẫn còn ngái ngủ vang lên khiến người bên kia đầu dây khẽ cười.

— Là tôi, Bảo Khang đây.

— Có chuyện gì vậy?

— Chiều này năm giờ cậu có ca trực cùng tôi, tôi định rủ cậu đi ăn thôi. Bốn giờ chiều rồi cậu còn ngủ à?

— Tôi mới ngủ được có năm tiếng thôi đấy. - giọng Thành An đầy sự mệt mỏi vang lên.

— Bộ mấy hôm nay cậu không ngủ đủ à?

— Đi hội thảo về chưa kịp nghỉ ngơi đã phải phẫu thuật hết bốn ca rồi, cậu nghĩ tôi có thời gian nghỉ ngơi à?

— Cũng phải nhưng gần sát giờ đi trực rồi cậu không định thức đi ăn chút gì rồi vô trực à?

— Cậu đến đón tôi nhé, tôi còn buồn ngủ nên không dám tự lái xe.

— Ừm vậy cậu chuẩn bị đi tôi qua ngay.

Đem thân mệt mỏi bước vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân rồi tắm rửa cho một ca làm việc buổi chiều đầy mệt mỏi. Thành An là một bác sĩ trẻ tuổi tài cao trong nền y học nhắc đến bác sĩ Đặng người ta luôn nhắc đến những ca phẫu thuật lớn mà em đã làm qua chưa có ca phẫu thuật nào mà em chưa thành công.

Sau hai mươi phút chuẩn bị tươm tất thì Thành An cũng xong vừa hay lúc đó Bảo Khang cũng vừa tới, hai người cùng nhau đi ăn để bắt đầu cho một ca trực đêm mệt mỏi của mình. Bảo Khang và Thành An học chung với nhau từ cấp ba nên hai người khá thân thiết, Bảo Khang và Thành An là cặp bài trùng của phòng cấp cứu. Nhưng do Bảo Khang và Thành An thường xuyên khác ca trực nên hai người có rất ít thời gian làm việc cùng nhau. Sau này Bảo Khang còn chuyển sang khoa khác nên cơ hội làm việc cùng nhau của cả hai càng khó xảy ra.

Tuy hai người bằng tuổi nhưng Bảo Khang luôn coi Thành An là cái gương sáng để mình học hỏi, cũng vì bằng tuổi lại cùng chung một bệnh viện nên hai người không tránh khỏi đôi lúc bị người ta so sánh soi mói nhưng Bảo Khang chưa bao giờ coi đó là rào cản để mối quan hệ tri kỷ giữa họ bị nhạt phai đi.

;

— Người đàn ông bị đạn bắn nằm trong phòng chăm sóc đặt biệt tỉnh rồi ạ. - nữ y tá tay cầm tệp hồ sơ bệnh án đẩy cửa bước vào phòng làm việc của bác sĩ phẫu thuật chính, miệng nhanh nhảu báo cáo tình hình của bệnh nhân.

— Được, để tôi qua xem. - vị bác sĩ mổ chính không ai khác ngoài Đặng Thành An, nghe y tá báo cáo tình hình  em nhanh tay khoác áo blouse bước ra khỏi phòng làm việc, một đường tiến thẳng về khu phòng vip của bệnh nhân.

;

— Bệnh nhân đã tỉnh rồi à? - bác sĩ Đặng từ bên ngoài đẩy cửa đi vào nhìn người nhà của bệnh nhân.

— Bác sĩ coi giùm tình hình của bạn tôi.

Bác sĩ Đặng hơi gật đầu rồi bước đến kiểm tra sơ lược cho bệnh nhân.

— Tình trạng của bệnh nhân đã ổn định nhưng cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Còn có lúc làm phẫu thuật vì viên đạn khá sâu nên mất máu khá nhiều người nhà nên bồi bổ thêm cho bệnh nhân.

— Dạ, cảm ơn bác sĩ.

— Khi nào có thể xuất viện?

Bệnh nhân cất giọng nói trầm ấm lại pha chút lạnh lẽo như đến từng cõi âm tuy của mình khiến cho bác sĩ Đặng có chút lạnh gáy mà thầm nghĩ:

"Cái giọng nói này làm mình ớn lạnh hết cả lên."

— Anh muốn khi nào xuất viện? - bác sĩ Đặng nhìn bệnh nhân của mình ánh mắt không chút xao động nói tiếp. — Anh muốn sống lâu thì ở lại đến khi tôi cho phép xuất viện, còn muốn chết nhanh anh có thể xuất viện ngay hôm nay.

— Cậu cũng làm được bác sĩ nữa à? Nói chuyện kiểu gì vậy?

— Tôi nói chuyện như nào? Tôi đang nói chuyện rất nhẹ nhàng với anh đấy?

— Cậu...

Người bệnh nhân kia tức giận bật ngồi dậy thì vết thương đau nhói, lại còn chảy máu khiến cho cô nàng Kiều Kiều hoảng hốt định chạy lại đỡ hắn nhưng có lẽ cô nàng đã chậm một bước vì bác sĩ Đặng đã đỡ hắn trước cô.

— Trời ơi, mới băng bó xong, anh quậy quá vậy, y tá, y táaa...

Y tá nhanh chóng từ bên ngoài chạy vào. — Có chuyện gì vậy bác sĩ?

— Mau lấy dụng cụ băng bó đến đây bệnh nhân sơ ý làm động vết thương rồi.

— Dạ tôi đi ngay. - y tá nhanh chóng chạy đi.

— Anh muốn chết à vận động như vậy sẽ dễ làm vết thương bị động có biết không?

— Tôi...

— Tôi gì mà tôi chờ chút tôi xử lý vết thương cho anh.

Nữ y tá nhanh chóng đẩy xe dụng cụ y tế vào cho bác sĩ. — Đây của bác sĩ.

— Được rồi cô làm đi kiểm tra sơ lược cho các bệnh nhân khác đi, tôi xử lý xong cho anh ta sẽ đến ngay.

— Tôi đi ngay.

— Xong rồi, chú ý không được vận động mạnh. Nếu vận động mạnh quá sẽ làm vết thương của anh nghiêm trọng hơn anh nhớ chưa? - bác sĩ Đặng cặm cụi xử lý vết thương cho bệnh nhân của mình rồi khuyên ngủ đủ điều mà đâu có ngờ bệnh nhân nào có quan tâm bác sĩ nói gì chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào bảng tên bác sĩ của mình.

— Nè anh có nghe tôi nói gì không vậy? - bác sĩ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bệnh nhân mà bất lực vỗ lên vai hắn.

— Hả, à ừ tôi biết rồi.

— Vậy tôi đi trước có gì nhớ gọi y tá biết chưa?

Bệnh nhân không đáp lời chỉ gật đầu rồi nhìn theo bóng lưng rời đi của bác sĩ.

— Kiều.

— Kiều.

— KIỀU.

Gọi người kia liên tục mấy lần không lên tiếng hắn bật lực gằn giọng la lớn một tiếng khiến cho cô nàng Kiều Kiều kia giật mình mà quay về với thực tại trả lời hắn.

— Hả? Tao đây.

— Mày làm gì đứng chết chân ở đó vậy?

— Tại tao thấy hôm nay Trần Minh Hiếu lạ quá.

— Lạ?

— Bình thường người khác nói chuyện với mày kiểu đó chắc mày cho ăn vài viên kẹo đồng rồi.

— Mày nói như tao là quỷ vương chuyên làm chuyện ác.

— Mày không chuyên làm chuyện ác, nhưng chuyện ác là mày làm.

— Điều tra giùm tao về cậu ta đi.

— Cậu ta? Ý mày là vị bác sĩ hồi nãy? - Pháp Kiều có hơi bất ngờ mà nhìn hắn.

— Đúng rồi. - thản nhiên với sự bất ngờ của Pháp Kiều mà đáp lời.

— Vị bác sĩ hồi nãy là gu mày à, thỏ con trắng xinh đanh đá.

— Chỉ là hơi tò mò thôi.

— Hừm, chắc tao tin chút nữa có thông tin cho mày giờ để tao ra ngoài mua chút cháo cho mày ăn, có cần gọi về nhà cho ba mẹ mày biết không?

— Không cần đâu tao ổn rồi, còn thằng bắn tao?

— Vuột mất rồi nhưng nó cũng trúng hai viên đạn của Dương còn nhảy xuống sông cái chắc không sống nổi đâu.

— Số hàng bên phía thằng Long?

— An toàn cập bến. Thôi để tao đi mua chút cháo cho mày ăn, mày nằm nghỉ ngơi đi.

"Bác sĩ Đặng, Đặng Thành An. Một con thỏ trắng xinh đẹp, đanh đá."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro