03. Danh Tính Của Bệnh Nhân

— Ôi trời, cột sống của mình. - Thành An mệt mỏi ngã người trên ghế sofa trong phòng làm việc của mình.

— Sao rồi, ổn không? - Bảo Khang từ bên ngoài đi vào mỉm cười nhìn Thành An đang ngã người trên ghế.

— Không ổn, xương tôi muốn xin ngừng hoạt động rồi. - Thành An đột nhiên bật dậy nhìn Bảo Khang nói.

— Cà phê nè uống đi. - Bảo Khang cười cười đưa ly cà phê cho em.

Thành An đón lấy ly cà phê từ tay Bảo Khang miệng khách sáo. — Cảm ơn cậu.

— Cái tên bị đạn bắn sao rồi? - Bảo Khang đi đến, ngồi xuống bên cạnh em.

— Tên đó ổn rồi tầm mấy ngày nữa nếu hoàn toàn hồi phục thì xuất viện.

— Tại cậu đẹp.

Nói xong Thành An bỗng nhiên bật cười, Bảo Khang thấy vậy thì vỗ vai Thành An bôm bốp nói.

— Cậu đùa tôi à?

— Không đùa, hotboy ngành y đâu phải hữu danh vô thực đúng không?

— Bỏ qua chuyện của tôi đi, mối hôn sự của cậu sắp đến rồi.

— Sắp đến?

— Cậu ấm trán à, hai mươi bảy tuổi cậu phải thực hiện hôn sự đó rồi, vài ngày nữa thôi cậu bước qua tuổi hai mươi bảy rồi.

— Nhanh như vậy? Tôi không nhớ gì hết.

— Cậu có phải tập trung vào công việc quá rồi không? Vài ngày nữa là sinh nhật mình cũng không nhớ?

— Thật sự không nhớ nhưng chuyện hôn sự đó bắt buộc tôi phải thực hiện rồi dù sao nó cũng là ước muốn cuối cùng của ông tôi.

— Không biết vị chủ tịch Trần kia có đồng ý hôn sự này như cậu không ha, nghe đồn hắn ta rất lạnh lùng và tàn bạo đấy.

— Khi nhỏ tôi gặp anh ta một lần khi cùng ông sang nhà anh ta bàn chuyện lúc đó tôi mới tám tuổi thôi, bây giờ mười chín năm rồi chắc mọi thứ đều thay đổi nên chả nhớ được gì về hình dáng anh ta cả.

— Anh ta theo quy luật sống ẩn à, trên mạng hay các mặt báo không có một tấm hình nào của anh ta, ngoài cái tên Trần Minh Hiếu,Trần Minh Hiếu, Trần Minh Hiếu...

Bảo Khang như phát hiện ra gì đó nên miệng cứ nhẩm ba chữ Trần Minh Hiếu rồi cậu đột nhiên quay phất qua nhìn Thành An gương mặt cậu hơi hoảng hốt hỏi.

— Trần Minh Hiếu không phải cái tên bị đạn bắn nằm trong phòng vip à?

— Sao có thể chứ, chắc tên giống tên thôi chứ sao trùng hợp như vậy được.

— Cũng phải, cái tên nằm phòng vip trẻ quá không giống ba mươi ba tuổi cho lắm.

— Sao cậu rành tuổi tác của người ta luôn vậy?

— Trần Tổng nổi tiếng như vậy ít nhất mọi người cũng biết được tuổi của anh ta chứ.

— Tôi chả biết gì.

— Cậu thì tôi không nói nữa. - Bảo Khang lắc đầu ngao ngán nhìn em.

— Thái độ của cậu là sao vậy hả? - nhìn Bảo Khang nét mặt đầy hờn dỗi.

— Này, này không dở trò giận dỗi ra nhé.

— Ai thèm.

— Sắp tan ca trực rồi cậu có đi ăn cùng tôi không?

— Mới đây mà gần sáng rồi hả? Nhanh vậy? - nhìn đồng hồ trên tay mình.

— Ca trực hôm nay của chúng ta khá thuận lợi nên kết thúc nhanh mà không ai để ý đó.

— Ghé chỗ cũ ăn đi, cái quán mà khi còn đi học tôi với cậu mỗi ngày đều ghé đó.

— Còn nhớ à?

— Được vậy tan trực chúng ta cùng đi.

— Được, được. - sau khi Bảo Khang đi em nhanh chóng quay lại bàn làm việc kiểm tra lại bệnh án của bệnh nhân mình.

"Trần Minh Hiếu, ba mươi ba tuổi?"

— Sao lại trùng hợp như vậy? Không lẽ là anh ta?

Bác sĩ Đặng hai mắt nhìn chằm chằm vào hồ sơ bệnh án của bệnh nhân nằm phòng vip mà không khỏi cảm thấy trùng hợp. Lắc đầu dẹp bỏ suy nghĩ trong lòng  bác sĩ Đặng nhanh chóng tiếp tục công việc của mình.

Sáng hôm sau tại phòng bệnh của hắn.

— Thông tin tao nhờ mày tra sao rồi?

— Kết quả sẽ làm mày bất ngờ đó.

— Bất ngờ?

— Xem đi rồi biết.

Pháp Kiều đưa cho Minh Hiếu một tệp hồ sơ thông tin của Thành An, hắn mở ra đọc hết không sót lại một chữ nào vẻ mặt luân chuyển từ nghiêm túc đến bất ngờ rồi lại vui vẻ.

— Tin này thật không?

— Không tin kêu tao đều tra làm gì? - cô nàng đưa tay định lấy hồ sơ lại.

— Ấy ấy, tin mà chỉ hỏi lại cho chắc thôi tại hơi bất ngờ.

— Còn nói không để ý người ta, tao thấy miệng mày cười rộng lên tới mang tai rồi kìa.

— Có hả?

— Tự mày biết đi, tao đi mua chút đồ ăn cho mày lát hai thằng ôn kia vô chăm mày.

— Ừm đi đi.

Sau khi Kiều đi được một lúc thì... Thành An đẩy cửa bước vào.

— Anh thấy ổn hơn chưa?

— Ổn hơn rồi. - Minh Hiếu khó khăn ngồi dậy nhìn em.

Thấy hắn khó khăn lại cố gắng ngồi dậy Thành An nhanh chóng đi đến đỡ hắn.

— Để tôi giúp anh.

— Cảm ơn em.

— Tôi khám tổng quát cho anh rồi anh sẽ được chuyển cho một vị bác sĩ khác, người đó sẽ trách nhiệm về tình trạng sức khỏe cho anh đến khi anh hồi phục.

— Tại sao?

— Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, tôi chỉ phụ trách kiểm tra sau khi anh tỉnh thôi.

— Em sắp hai mươi bảy rồi? - Minh Hiếu nhìn em chằm chằm miệng hỏi một câu hỏi nhẹ tênh như chẳng có gì nhưng ánh mắt hắn lại thể hiện rõ sự gấp gáp.

— Sao anh biết? - Thành An có chút bất ngờ nhìn hắn.

— Vì tôi là người đó mà.

— Anh thật sự là Trần Tổng?

— Phải, có vẻ em không bất ngờ lắm?

— Tôi đoán ra được vài phần. Nếu anh thật sự là vị đó thì cũng may quá rồi.

— May?

— Tôi sẽ làm một hợp đồng hôn nhân cho anh ký.

— Hợp đồng hôn nhân?

— Phải, tôi sẽ soạn đầy đủ để cả hai đều không phải vướng bận gì mà ký vào nó.

— Tại sao phải cần nó?

— Tôi không thích hôn nhân và cũng không thích làm vợ của anh.

— Em có biết bao nhiêu người muốn làm vợ tôi không? - Minh Hiếu nhìn em ánh mắt ánh lên chút khó chịu.

"Mình được mệnh danh là chồng quốc dân mà em ấy lại như vậy?"

— Đơn giản họ thấy anh giàu còn tôi không.

— Em...

— Được rồi, không còn gì nữa tôi đi trước. - Thành An nhanh chân bước khỏi phòng bệnh của hắn.

"Con thỏ trắng này, thật biết cách làm người ta khó chịu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro