5

một tuần sau kể từ cái lần ngủ chung bất ổn ấy, thành an cũng đã khỏe hơn rất nhiều. tất cả đều nhờ sự chăm sóc của gia đình, bạn bè và đặc biệt nhất là hiếu. có lẽ do biết tình hình sức khoẻ của an nên anh có chế độ chăm sóc đặc biệt hơn mấy anh em kia. ngày nào cũng mang đồ đến nấu cho thành an ăn, đợi nó ăn xong thì rửa bát, giặt giũ, phơi phóng quần áo cho nó, nhiều lần, thành an còn tưởng trong lúc mê man nó đã ấn bừa dịch vụ nào đó cho thuê giúp việc. hiếu tận tình, chu đáo nhưng cái vẻ im ỉm thì vẫn vậy, lúc nó ốm, anh chăm nó mà nó tưởng đâu nó đang ép anh phải trông nom nó. nhưng đôi khi nó cũng cảm giác như có một sự an ủi ngầm ẩn sâu trong những cử chỉ lạnh lùng nhưng đầy quan tâm của hiếu vậy.

“này anh giúp việc, tôi thấy anh bảy ngày lởn vởn ở nhà tôi rồi đấy, anh còn định chăm đến bao giờ?” thành an gác chân lên ghế, tay cầm chùm nho, miệng lải nhải lời kia với hiếu.

“nào mày khỏi hẳn thì anh về”

“khỏi rồi đây!” thành an đứng lên, vặn vẹo vài cái để hiếu thấy nó khoẻ rồi, vừa đứng lên, tiếng ‘rắc’ đằng sau lưng vang lên khiến nó ngồi thụp xuống ghế.

“khoẻ rồi đó à?” hiếu cười khẩy nhìn thành an.

“này khác, thôi nói chung là, cảm ơn đã chăm sóc em mấy ngày qua!” nói xong an xách dép vào phòng, tắm rửa sạch sẽ để rời nhà hoàn thành chút công việc bên ngoài, thấy hiếu đang làm việc, nó cũng không muốn làm phiền nên chỉ nói mấy câu: “em ra ngoài làm tí việc, khi nào anh về nhớ khoá cửa nhé, anh cầm một chùm đi, em có mang một chùm rồi.”

“ok” hiếu không liếc nhìn lên thành an khi nó nói nhưng khi nó đi xong đôi giày và chuẩn bị ra ngoài:

“đi cẩn thận”.

vừa ra khỏi nhà, thành an ngồi ở ghế đá một lúc mới đứng lên gọi taxi. lên xe, bác tài hỏi nó đi đâu mà trùm kín mít vậy, nó trả lời bảo đi tránh nóng.

“bác cho cháu tới bệnh viện xxx nhé!” thành an cởi đỡ một lớp khăn ra, hít một chút không khí khản đặc trong xe rồi trùm kín khăn lại. được nửa tiếng sau, thành an đến nơi, nó trả tiền cho bác tài rồi phóng thật nhanh vào bệnh viện. xếp hàng chờ tới lượt, nhìn ngắm cảnh vật quen thuộc nơi mà nó vẫn thường ra vào, thành an không còn cảm thấy lo lắng hay choáng giữa cả tá người như này nữa mà trong đầu chỉ lấp ló một suy nghĩ:

“hiếu về chưa ta?”

“mời vào, hử, an đấy à? hẹn lịch là mấy hôm trước kia mà, sao nay mới thấy mặt?”, anh bác sĩ mắt trợn tròn lên khi thấy thành an bước vào.

“em bị ‘giam lỏng’, không ra ngoài được, sorry sorry” an cười khì khì, cởi đỡ lớp áo ngoài ra rồi ngồi xuống ghế đối diện với bác sĩ.

“tình hình sao rồi?”

“em thấy đỡ hơn nhiều lúc trước rồi, lâu lâu tái phát nhưng cũng không quá nghiêm trọng.” thành an vừa kể vừa đung đẩy bàn chân, nó vui vì khi đến đây, nó không phải quá mệt mỏi hay thiếu sức sống như trước nữa, nó cảm thấy tràn trề năng lượng hơn bao giờ hết.

“vậy tốt rồi, vẫn thuốc thang đầy đủ chứ?”

sự im lặng bao trùm lấy bầu không khí, lý do tại sao thì ai cũng biết. tuần trước lên cơn sốt, nó không thấy thuốc hạ sốt thì đồng nghĩa với việc nó mất luôn túi thuốc được kê vì thành an để chung hết lại với nhau. nay đến cũng là vì xin kê thuốc.

“ngừng uống bao lâu rồi?”

“à…một tháng trước ạ” thành an cặm cụi cạy mép bàn, không dám nhìn khuôn mặt đen thùi lùi của người trước mắt. nó dừng uống chỉ vì nó muốn tin rằng nó đã khoẻ và không phải phụ thuộc tới thuốc nữa. vốn dĩ sẽ không phải uống nếu bệnh của nó đã từng nặng nề thế nào.

“được rồi, tôi kê lại cho cậu, bỏ lần nào tôi xử lần ấy”

“mày đang đâu đấy?”

con đường về đêm vẫn sầm uất như mọi ngày, thành an lượn lờ trên phố, rong ruổi từng ngõ từng ngách, thăm thú bao quán quen, lối cũ. Với cái tiết trời ẩm ương như hiện nay thì thành an thích uống rượu cho khuây khoả cái lòng, đã lâu rồi nó chưa động vào rượu, nó nhớ rồi. thành an đi đi lại khắp nơi cho tới khi nhận ra nó lạc đường, nhìn ngang ngó dọc biết bao lần cho đến khi một quán rượu phủ ngập ánh mắt nó. không khí chung quanh trông ảm đạm vô cùng, nó còn tưởng lạc vào chốn âm tào địa phủ nào, định rời đi nhưng rồi đành phải quay gót lại vì nó nghe thấy quán đang phát nhạc của nó.

“kính chào quý khách”

cô nhân viên xinh xắn với giọng nói ngọt ngào ra tiếp đón thành an, nó cảm thấy ngại ngùng đôi chút vì khoảng cách giữa nó và cô ấy quá gần.

“à vâng”

“mời quý khách, cậu đây muốn uống gì?”

“ừm cho tôi một ly rye whisky rittenhouse” thành an ngắm nhìn tủ rượu đằng sau cô gái rồi chọn ra loại quen thuộc mà mình hay uống, đã lâu rồi nó chưa đụng tới rượu. trong lúc cô gái ấy chuẩn bị, thành an có nhớ lại một chút rằng lần cuối nó uống rượu là từ bao giờ, trước kia vì chưa đủ tuổi nên đôi khi có thử nhấp môi mấy loại rượu nhẹ, giờ đủ tuổi rồi mà trông mặt vẫn non choẹt thế kia nên không ai là không hỏi tuổi nó khi vừa bước vào quán. do bị hỏi hơi nhiều nên nó đặt hẳn về nhà uống, có lẽ đã 3 tháng nó không động tới vì chai rượu ở nhà nó hết mất rồi.

“xin mời quý khách”

“sao chị không hỏi tuổi em?” thành an hơi tò mò vì đây là quán đầu tiên nó vào mà không hỏi nó mấy tuổi.

“chị biết em, em là negav mà!” chị vừa lau cốc, vừa mỉm cười nhìn thành an. nó ngớ người ra vì nó ở ngoài đường cả ngày không đeo khẩu trang cũng đâu ai nhận ra nó đâu, chẳng những vậy đây còn là một quán mà nó lần đầu tới.

“chị biết á?”

“ừm, lúc vào đây em không nghe thấy nhạc của em à?” chị đứng quầy trông mặt thành an ngố tàu mà phì cười, chị nói chị là fan của negav, chị biết nó từ hồi nó mới 16 - 17. thành an không ngờ lại có người biết nó lâu tới vậy. việc một người có độ nhận diện rộng rãi luôn là niềm ao ước của mọi người làm nghệ thuật, ai cũng mong nghệ thuật của mình được đến với công chúng, ai ai cũng biết, ai ai cũng bàn tán về nó theo hướng tích cực. đó là ước mơ của thành an, nó luôn mong những công sức của mình được biết tới nhiều hơn, nó muốn được đi diễn, được đứng trên những sân khấu lớn - nơi mà fan nó có thể gọi to tên nó, đem đến cho nó sự công nhận và niềm tự hào nó hằng mong muốn. lời nói của chị đứng quầy đã khiến ngày hôm nay của nó vui vẻ hơn bao giờ hết và vì quá vui nên nó đã quất những bốn ly whisky và điều đó đã ảnh hưởng tới sự tỉnh táo của nó. men rượu đã làm thành an trở thành con sâu cong queo trước quầy.

“mày đang đâu đấy, sao giờ chưa về nữa?” chất giọng gấp gáp, quen thuộc của đầu dây bên kia vang lên, là hiếu.

“cậu em này đang say quá rồi, tôi đọc địa chỉ, cậu đến đón cậu ấy nhé!” chị fan bất lực trước đứa nhóc trẻ tuổi này, vì vui quá mà quên luôn lối về.

ở nhà thành an, hiếu nhìn đồng hồ liên tục, cứ tầm mười phút lại bắt đầu mở điện thoại lên. nhớ hồi chiều, thành an có bảo về thì khoá cổng nhưng không, hiếu đâu có về, anh vẫn ở lỳ đấy đến tận tối luôn mà. hiếu cũng không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho đứa trẻ ấy như vậy, kể từ khi thấy được sổ khám bệnh của nó, biết nó mắc phải chứng bệnh gì, anh nghĩ mình phải thực hiện chức trách của một anh lớn là chăm sóc đứa nhỏ này, không phải vì nó cho anh ngủ nhờ hay gì mà là vì anh mến nó và âm nhạc của nó. anh không muốn nó đánh mất đi đam mê chỉ vì bị dày vò bởi chứng rối loạn kia.

vác xe giữa đêm tới địa chỉ được gửi tới, bước vào quán thấy một chú bé say khướt đang sõng soài trước cửa quán, hiếu thở dài rồi ra quầy thanh toán, xin phép chị đứng quầy bếch nó về nhà. chị kia trông dáng dấp của hiếu có chút quen thuộc, chị không nhớ là đã thấy ở đâu nhưng cũng không để ý nhiều, chờ hai người kia đi mà đóng cửa quán.

ở bên ngoài, hiếu nhắc mãi thành an mới chịu cho chân lên xe, cái thây đầy mùi rượu đang dần ám vào người hiếu bởi nó ôm hiếu chặt thế kia cơ mà. tay thành an siết chặt lấy eo hiếu, đầu dựa vào vai anh.

“dựa vào đi kẻo ngã xuống đường giờ” hiếu gặng lên nhắc an vừa ngẩng đầu dậy đã nghiêng nghiêng ngả ngả như muốn hôn mặt đường rồi, anh thấy thế đành phải lái một tay, tay còn lại giữ người thành an không cho nó nhào xuống, nó mà ngã là anh cũng ngã luôn, đau đứ người luôn mất.

“thằng nào chở tao đấy, khang à?” thành an chợt lải nhải bên tai hiếu, hơi men phả nóng khiến tai hiếu dần đỏ lên. tai hiếu khá nhạy cảm, cứ ai đó thì thầm bên tai lại thấy hơi nhột nhột xong nóng nóng nữa làm người ta đôi khi nghĩ anh ngại đỏ tai.

“đừng nói nữa, ngủ đi” hiếu vỗ về người thành an, cố gắng thuyết phục cho nó ngừng lèm bèm bên tai anh và sự cố gắng đó cuối cùng cũng được đền đáp, nó ngủ ngoan ngoãn trên vai hiếu mà chẳng nói thêm lời nào, tiếng thở nhẹ nhàng của nó khiến cơn sóng trong lòng hiếu đôi chút lâng lâng rồi lại dịu nhẹ, yên ả. anh thấy không khí xung quanh họ thật yên bình rồi lại nghĩ tới lý do nó uống rượu:

“có khi nào bệnh tình trở nặng nên nó buồn nó đi uống không ta?”

“có khi nào nó gặp chuyện gì sao?”

“gia đình, bạn bè, người yêu có vấn đề gì chăng?”

cả chục câu hỏi hiện lên trong đầu hiếu, sự thổn thức trong trái tim như đang bóp nghẹt anh, có quá nhiều câu hỏi cần được thành an giải đáp nhưng anh lại chẳng biết mở lời thế nào để thành an không cảm thấy mặc cảm, buồn chán và anh cũng không muốn chia sẻ với ai vì nghĩ thành an chắc cũng không muốn có quá nhiều người biết. tay hiếu càng giữ chặt thành an hơn cùng sự lưỡng lự trong suy nghĩ: “nên hay không?”

đi trên con đường ngập ánh đèn rọi xuống thắp sáng hai tâm hồn đang bám chặt lấy nhau, có lẽ đây sẽ là minh chứng cho bước đầu tiến triển cho mối quan hệ rùm beng của họ, một mối quan hệ mà người này chữa lành người kia, người kia lắng nghe người này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro