#15 Biển Chỉ Có Mình Anh

Trời ngả chiều, sóng biển vỗ nhè nhẹ vào bờ cát trắng mịn. Cơn gió mặn mà mang theo vị nắng dịu quét qua từng ngón tay đang đan chặt vào nhau.

Minh Hiếu và Thành An đứng lặng yên bên nhau, giữa thế giới chỉ còn lại âm thanh của biển cả và hơi thở đan xen.

Hiếu nghiêng đầu, nhìn sang gương mặt nghiêng nghiêng của An, người con trai mà anh từng nghĩ chỉ là một phần trong cuộc đời ngắn ngủi này.

Nhưng bây giờ, chỉ cần An ở bên, thời gian có dài đến mấy, anh cũng muốn sống trọn trong từng giây.

- An này. - Hiếu lên tiếng, giọng trầm nhưng dịu dàng như mặt biển chiều.

- Ừm? - An nghiêng đầu, vẫn không rời tay khỏi eo Hiếu, nụ cười nhàn nhạt trên môi nhưng ánh mắt lại dấy lên một tia bối rối.

Hiếu siết nhẹ vòng tay, kéo An sát vào lòng.

- Em còn định né tránh anh đến bao giờ nữa?

Thành An khựng người.

Chuyện giữa họ bắt đầu từ một trò đùa của định mệnh. Hai người vốn chỉ là bạn bè chung lớp đại học, nhưng từ một lần va chạm nhỏ trong buổi tiệc của hội sinh viên, mọi thứ đã thay đổi.

Ánh mắt Hiếu khi nhìn An, khác hẳn với ánh mắt dành cho bất kỳ ai khác.

Không phải ánh mắt của một thiếu gia họ Trần lạnh lùng, cao ngạo. Mà là ánh mắt của một người đàn ông vừa phát hiện ra kho báu quý nhất đời mình.

*****

Thành An ban đầu tưởng Hiếu chỉ đang "thử cảm giác mới", kiểu người nhà giàu chán yêu con gái nên thử chuyển hướng.

An luôn giữ khoảng cách, lạnh lùng né tránh, thậm chí còn nói:

- Anh nên tìm ai đó dễ thương, ngoan ngoãn và hợp với danh tiếng của anh.

Hiếu bật cười.

- Vậy em không dễ thương?

- ...Không.

- Không ngoan ngoãn?

- ...Không.

- Nhưng anh lại muốn em. - Minh Hiếu dứt khoát. Câu nói như thấm vào tận đáy tim An.

*****

Vài tuần sau, khi Thành An được một thiếu gia khác mời đi biển cùng hội bạn, Hiếu nghe tin thì nổi trận lôi đình.

Anh không nói, không ghen một cách lộ liễu, mà chọn cách im lặng. Nhưng ánh mắt thì lạnh đến đáng sợ.

An lên xe ra biển cùng nhóm, cứ ngỡ Hiếu không quan tâm nữa. Nhưng khi nhóm bạn đang tụ tập trên bãi cát chụp ảnh, ai đó bất ngờ hét lên:

- Ơ kìa, Hiếu đến kìa!

Mọi người quay lại. Quả thật, Minh Hiếu trong chiếc sơ mi trắng, quần dài vải mỏng, ánh mắt thẳng tắp bước về phía An.

Anh không nói gì, chỉ kéo mạnh An vào lòng, khiến cậu choáng váng. Một tay siết eo, một tay giữ gáy. Gương mặt Hiếu sát bên, môi thì thầm:

- Anh đã nhịn đủ rồi. Em là của anh, An à.

An không nói nên lời. Mọi người xung quanh xôn xao, nhưng khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại hai người.

*****

Trên bãi biển chiều hôm đó, Minh Hiếu nắm chặt tay An, đi bộ dọc bờ cát ướt. Những con sóng lăn tăn chạm vào chân như muốn chọc ghẹo họ.

- Anh không thích em gần mấy người kia. - Hiếu nói, mắt không rời khỏi bước chân của cả hai.

- Anh đang ghen? - An nheo mắt, cố giấu nụ cười.

- Ừ. Ghen đến mức muốn khóa em lại, nhốt trong tim anh. - Hiếu thở nhẹ.

An dừng lại, xoay người đối mặt anh.

- Nếu em nói...em cũng thích anh thì sao?

Hiếu khựng lại.

- Không phải từ bây giờ, mà là từ cái hôm anh đứng chờ em dưới mưa với cái áo khoác to sụ, vì em quên mang dù. - An cười.

Hiếu nhắm mắt, kéo An ôm trọn vào lòng. Trái tim anh như vỡ òa. Bao tháng ngày bị hiểu lầm, cố gắng chứng minh tình cảm không phải nhất thời, cuối cùng cũng được hồi đáp.

Và giữa hoàng hôn rực rỡ, Minh Hiếu hôn lên môi Thành An. Đó không phải nụ hôn vội vàng.

Là một nụ hôn dịu dàng, chậm rãi, mang vị mặn của gió biển và vị ngọt của những tháng ngày chờ đợi.

Bàn tay An siết lấy cổ Hiếu, ngón tay nhẹ chạm vào tóc anh, như muốn giữ chặt người con trai này mãi mãi.

*****

Trời dần tối, đèn từ các khu resort ven biển bắt đầu lên. Hai người ngồi trên ghế gỗ dài, An tựa đầu vào vai Hiếu, khẽ hỏi:

- Anh chắc chứ? Về em?

Hiếu nhìn lên bầu trời đầy sao, rồi lại nhìn xuống đôi mắt lấp lánh kia.

- Anh chắc từ lần đầu nhìn thấy em. Không có ai khiến anh vừa nhìn đã muốn giữ lại cả đời như em đâu, Thành An.

An mỉm cười.

- Em cũng thế. Nhưng em từng sợ lắm.

- Bây giờ thì không cần sợ gì nữa. - Hiếu nắm tay cậu, đặt lên trái tim mình.

- Vì đây là nhà em rồi.

*****

Hôm đó, mọi người chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm. Nhưng khoảnh khắc đẹp nhất lại không nằm trong bức ảnh sắc nét, mà là ở bức hình nhòe mờ phía xa, nơi Thành An ôm cổ Minh Hiếu đặt lên má anh một nụ hôn, giữa biển trời, giữa tình yêu không lời nhưng đầy ắp chân thành.

Bởi vì cuối cùng...thế giới của họ chỉ cần có nhau là đủ.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro