TÁCH CÀ PHÊ ĐẦU TIÊN

Ba ngày sau buổi chiều mưa đó, tôi quay lại quán cà phê cũ.
Không biết vì sao, chỉ là trong lòng bỗng thấy thiếu. Quán vẫn yên như lần đầu — tiếng nhạc nhỏ, ánh đèn vàng lặng lẽ rơi xuống bàn gỗ cũ. Tôi chọn chỗ cũ, gọi món cũ, rồi ngồi chờ mưa không đến.

Tôi nghĩ có lẽ anh sẽ không đến nữa. Có thể đó chỉ là một cuộc gặp ngắn ngủi giữa hai người lạ, rồi ai cũng trở về cuộc sống của riêng mình. Nhưng rồi, khi tôi đang mải nhìn dòng người qua cửa kính, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

— Mưa hôm nay không đến, nhưng tôi thì có.

Tôi quay lại.
Anh đứng đó, vẫn chiếc áo sơ mi trắng, tay cầm quyển sổ phác thảo, nụ cười nhẹ như lần đầu gặp.

— Tôi bảo rồi mà, biết đâu gặp lại.
— Anh giữ lời thật.
— Ừ. Nhưng mà... tôi chưa kịp trả ơn lần trước cô cho mượn khăn giấy đâu.

Tôi bật cười, không nói gì thêm. Anh ngồi xuống đối diện, gọi hai tách cà phê.
Tôi nhìn anh, định bảo "mình tự gọi được", nhưng rồi thôi. Có những người chỉ vừa ngồi xuống, không khí quanh họ đã tự nhiên ấm lại.

Anh khuấy nhẹ ly cà phê, hỏi:
— Học kiến trúc chắc bận lắm nhỉ?
— Cũng bình thường. Nhưng dạo này hơi lạc hướng.
— Lạc hướng?
— Ừ, kiểu... vẽ hoài mà không biết mình đang tìm gì.

Anh im lặng một lúc, nhìn ra ngoài cửa kính, rồi nói:
— Không phải lúc nào mình cũng phải biết đích đến. Có khi chỉ cần vẽ tiếp, đường sẽ tự hiện ra.

Câu nói ấy tưởng đơn giản, nhưng lại khiến tôi nhớ mãi.
Không hiểu sao, chỉ vài phút ngồi cùng, tôi lại thấy dễ chịu đến lạ. Như thể anh đọc được những phần trống trong lòng tôi mà chẳng cần hỏi.

Chúng tôi nói thêm nhiều chuyện nữa — về học hành, về những quán anh hay ghé vẽ, về cách anh thích uống cà phê thật ngọt, và về việc anh từng muốn làm kiến trúc sư nhưng lại bỏ ngang. "Tôi không hợp với những thứ có khuôn," anh nói, mắt vẫn nhìn xa xăm.

Tôi nhìn bàn tay anh — gầy, nhưng chắc. Những ngón tay dính vệt chì, có lẽ từ buổi vẽ dở. Bàn tay ấy, tôi nghĩ, đã vẽ nên nhiều điều đẹp hơn tôi từng thấy.

Khi trời chạng vạng, ánh đèn phản chiếu lên kính, hai tách cà phê gần như cạn. Tôi ngại đứng dậy, chỉ vì không muốn kết thúc cuộc trò chuyện. Anh có vẻ cũng thế.

Trước khi rời đi, anh lấy trong sổ ra một tờ giấy nhỏ, gấp đôi, đặt lên bàn.
— Tôi vẽ tặng cậu. Không cần cảm ơn.

Tôi mở ra: đó là hình tôi, ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra mưa, nét vẽ mềm, nhẹ như gió. Dưới góc tờ giấy là dòng chữ nhỏ, nghiêng nghiêng:

"Có những người khiến mưa ngừng rơi, chỉ bằng một ánh nhìn."

Tôi ngẩng lên thì anh đã đi mất, chỉ còn mùi cà phê và dư âm nụ cười còn sót lại.
Tờ giấy trong tay run nhẹ, như trái tim tôi lúc đó — vừa bất ngờ, vừa sợ mất đi cảm giác chưa kịp gọi tên.

Đêm ấy, tôi đặt bức vẽ trên bàn học.
Trong phòng chỉ còn tiếng quạt quay, ánh đèn mờ và hình anh in trong nét bút chì. Không biết từ khi nào, giữa những bản thiết kế khô khan, tôi lại thấy lòng mình mềm đi vì một người chưa từng hứa hẹn điều gì.

Tôi nhắn một dòng ngắn, rồi lại xóa:

"Nếu ngày mai mưa, anh có lại quán không?"

Điện thoại trống trơn.
Nhưng tôi biết, chỉ cần một lần nữa, nếu trời lại đổ mưa, tôi sẽ đến.

 Có những cuộc gặp tưởng là ngẫu nhiên, nhưng thật ra, là do trái tim đã nhận ra nhau trước cả khi hai ánh mắt kịp nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro