Chương 1: Hương Gỗ Khởi Nguyên


Tình yêu thầm như dao găm lặng lẽ,
Cắm vào tim nhưng chẳng thể rút ra
Muốn quên lắm... mà lòng không cho phép,
Càng chôn sâu, càng nhức nhối xót xa._ HHi710

*

Trái tim của kẻ si tình, giống như một con thiêu thân lao vào lửa—đau đớn, tàn lụi, nhưng không cách nào dừng lại.

Đinh Minh Hiếu luôn biết rằng mình không nên nuôi dưỡng thứ tình cảm này, không nên để bản thân bị cuốn vào một vòng xoáy không có lối thoát.

Nhưng càng cấm cản, tình yêu ấy lại càng trở nên mãnh liệt, càng ăn sâu vào tận gốc rễ linh hồn cậu.

Những lần ánh mắt vô tình lướt qua bóng dáng quen thuộc ấy, mọi cố gắng lại sụp đổ như cát bụi,

chỉ để lại một trái tim yếu mềm không thể cứu vãn.

,

Những lúc thấy Trần Minh Hiếu cười với người khác, lòng cậu không khỏi quặn thắt.

Đó là một nụ cười mà Đinh Hiếu khát khao có được, nhưng mãi mãi không thuộc về mình.

Làm sao cậu có thể ghen tị? Làm sao cậu có thể ích kỷ khi chính mình đã lựa chọn đứng trong bóng tối?

Cậu chỉ có thể cúi đầu, giấu đi những cảm xúc rối ren, giả vờ như tất cả chỉ là một cơn gió thoảng qua.

Minh Hiếu muốn lại gần hơn,
muốn được gọi tên người ấy một cách thân mật,
muốn được lắng nghe những lời tâm tình chỉ dành riêng cho mình.

Nhưng rồi, đôi chân cậu lại khựng lại.

Vì rốt cuộc, Trần Minh Hiếu chưa từng quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt mà cậu mong mỏi.

Chưa từng, dù chỉ một lần.

,

Vậy là Đinh Minh Hiếu lặng lẽ yêu, lặng lẽ nhìn theo, lặng lẽ đè nén tất cả những khao khát cuồng si đang gào thét trong lòng.

Cậu tự dặn lòng, chỉ cần được ở bên anh, chỉ cần nhìn thấy anh hạnh phúc, thế là đủ.

Chỉ cần được nghe giọng anh, được nhìn thấy dáng vẻ ung dung của anh dưới ánh đèn sân khấu, được là một phần nhỏ bé trong cuộc đời rộng lớn của anh, như thế đã là may mắn nhất.

,

Nhưng tình yêu không bao giờ là một bài toán có đáp án đơn giản.

Nó là một cơn lũ cuốn trôi tất cả những lý trí yếu ớt mà con người cố gắng dựng lên.

Để rồi vào những đêm khuya tĩnh mịch, khi chỉ còn lại một mình trong bóng tối, Đinh Minh Hiếu không thể ngăn được sự trống rỗng đang xâm chiếm tâm hồn mình.

Những lúc ấy, Đinh Minh Hiếu mới thành thật với chính mình—cậu cô đơn.

Cô đơn đến mức chỉ cần nghĩ đến nụ cười của anh cũng đủ khiến nước mắt lặng lẽ rơi.

Cậu muốn ích kỷ một lần.

Muốn được ích kỷ một lần.
Muốn níu lấy người ấy,
muốn để anh biết rằng có một người đã yêu anh đến tận cùng.

Muốn được một lần thử xem, nếu cậu đưa tay ra, liệu anh có nắm lấy không?

,

Nhưng rồi, khi ánh sáng đầu tiên của bình minh chiếu rọi, bản thân Hiếu bé lại tự nói với bản thân rằng không thể.

Không thể phá vỡ sự cân bằng mỏng manh này, không thể đặt lên vai anh một thứ tình cảm vốn dĩ không nên tồn tại.

,

Vậy nên cậu chọn cách im lặng.

Giấu đi tất cả, chôn vùi mọi rung động vào sâu thẳm đáy lòng, tiếp tục đóng vai một người bạn bình thường.

Nhưng Đinh Minh Hiếu biết rõ—tình yêu này, ngay từ lúc bắt đầu, đã là một cuộc chiến không có kết quả.

Một cuộc chiến mà cậu mãi mãi là kẻ chiến bại, nhưng vẫn không cách nào dừng lại.

*

GerdNang – cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong giới V-pop hiện tại.

Một tổ đội âm nhạc với phong cách đỉnh cao, năm thành viên đều có cá tính và tài năng riêng, mỗi khi xuất hiện đều tạo nên cơn sốt trong cộng đồng fan.

Nhưng ít ai biết, phía sau ánh hào quang sân khấu, từng mối quan hệ giữa các thành viên lại chồng chéo phức tạp hơn cả những ca từ họ viết ra.

Năm người, mỗi người một vị trí, ai ai cũng mang trong mình nhiều tâm sự riêng.

GerdNang có bốn thành viên "chính":

Đặng Thành An (Negav) - Omega: thành viên nhỏ tuổi nhất, cây hài chính của nhóm, có chất giọng đặc biệt, là người luôn mang đến không khí vui vẻ nhưng đôi khi lại ngây thơ đến mức khiến người khác cảm thấy khó xử.

Phạm Bảo Khang( HURRYKNG) - Alpha: Rapper kiêm hậu phương vững chắc cho cả nhóm. Hắn có tính cách ôn hòa nhưng lại cực kỳ tinh tế trong việc nhận ra sự thay đổi của mọi người.

-

Trần Minh Hiếu (HIEUTHUHAI) - Alpha: Đội trưởng của GerdNang, một Alpha mạnh mẽ và có tính chiếm hữu cực cao.

Là rapper chính của nhóm, anh có tài ăn nói sắc bén, lời rap mang sức nặng và thường chứa những suy tư sâu sắc về cuộc sống, đôi khi là tình yêu qua những bản rap love ngọt ngào.

Tuy nhiên, phía sau vẻ ngoài lạnh lùng, anh có những góc khuất không ai chạm tới được.

Là Alpha nhưng không thích bị ràng buộc,

Trần Minh Hiếu luôn cho rằng bản thân có thể kiểm soát mọi thứ.


Thế nhưng, có một người luôn khiến hắn phá vỡ nguyên tắc của chính mình – Đinh Minh Hiếu. Anh không nhận ra cảm xúc của mình là gì, chỉ biết rằng mỗi khi Đinh Minh Hiếu xa cách, anh đều khó chịu đến mức phát điên.

Đinh Minh Hiếu (Kewtiie) - Omega: Producer tài năng của GerdNang, người đứng sau những beat nhạc chất lượng nhất của nhóm. Là một Omega nhưng không yếu đuối, cậu luôn cố gắng chứng minh năng lực của bản thân giữa một thế giới đầy rẫy Alpha và Beta.

Dù vậy, cậu vẫn không thể kiểm soát được pheromone của mình mỗi khi căng thẳng, và điều này luôn khiến cậu mệt mỏi.

Từ lâu,

Đinh Minh Hiếu biết rõ bản thân có tình cảm với Trần Minh Hiếu.

*

Bấy giờ trời đổ một màu âm u, những giọt mưa nặng hạt rải rác trên mặt đường lầm lối. Cả bầu không khí bỗng trở lên ẩm ướt, trơn trượt một cách kì lạ. Mưa rồi...

Trong phòng thu âm chật chội, ánh đèn xanh lục nhấp nháy trên bảng mixer, tiếng bass trượt sâu trong không khí, nốt nhạc rung động len vào từng ngóc ngách.

"Tắt nhạc."Giọng nói trầm khàn vang lên giữa khoảng không, dù không quá mạnh mẽ nhưng lại khiến người ta phải tuân lệnh.

Đinh Minh Hiếu ngắt tai nghe, quay sang nhìn người đang dựa lưng vào tường với vẻ nhàm chán.

Trần Minh Hiếu khoác áo hoodie đen, đôi mắt sâu hít vào lạnh lùng, như thể đang kiềm chế cảm xúc.

"Gì nữa?" Đinh Minh Hiếu hừ nhẹ, hàng chân mày khẽ nhíu lại.

Cậu hiểu rõ tính cách của đối phương, nhưng vẫn khó chịu mỗi khi Trần Minh Hiếu chỉ trích vô cớ, không rõ lý do.

Trần Minh Hiếu không nói nhiều, hắn bước đến, đè vai Đinh Minh Hiếu xuống ghế, kề gần mặt cậu.

Hơi thở của Alpha vấn vít trong không khí, mang theo một thứ áp lực vô hình.

"Mày tránh tao."

Câu khẳng định chứ không phải nghi vấn.

Đinh Minh Hiếu nhìn lên, bắt gặp đôi mắt đang sáng lên ánh nhìn nguy hiểm. Cậu nuốt khan, quay mặt đi nơi khác.

*

Từ khi Đinh Minh Hiếu bắt đầu nhận ra—ở bên Trần Minh Hiếu quá lâu, quá gần, là một điều nguy hiểm. Đã tránh né anh đến tàn người...

Cảm xúc của cậu tựa như một cơn bão ngầm, không ngừng cuộn trào mỗi khi đối diện với người ấy.

Dù cậu có cố gắng kìm nén đến đâu, chỉ cần một ánh mắt vô tình, một câu nói bâng quơ, tất cả lại như muốn vỡ tung.

Cậu sợ rằng một ngày nào đó, bản thân sẽ không còn đủ lý trí để giấu đi tình cảm đã ăn sâu vào máu thịt, sợ rằng chỉ cần một phút yếu lòng, cậu sẽ không thể kiềm chế mà để lộ tất cả.

Vậy nên cậu bắt đầu né tránh.

Không phải là sự xa cách quá rõ ràng, cũng không phải là sự lạnh nhạt có thể khiến người ta nghi ngờ.

Cậu vẫn cười, vẫn đáp lời, vẫn xuất hiện mỗi khi nhóm cần, nhưng mỗi lần chạm mặt, ánh mắt cậu chỉ lướt qua thật nhanh, không còn dừng lại lâu như trước.

Nếu trước đây, cậu luôn lặng lẽ nhìn theo bóng dáng anh, thì bây giờ, mỗi khi nhận ra mình đang vô thức dõi theo, cậu sẽ lập tức quay đi.

Cậu tránh những buổi đi chơi chung không cần thiết, tránh những khoảnh khắc chỉ có hai người, thậm chí còn cố tình để người khác xen vào những cuộc trò chuyện mà trước kia vốn dĩ chỉ thuộc về hai người họ.

Cậu nói với bản thân rằng đây là cách tốt nhất—cách duy nhất để giữ khoảng cách an toàn, để giữ lấy chút tự tôn còn sót lại.

Mỗi khi cậu quay lưng bước đi, trái tim lại như bị ai đó bóp nghẹt.

Mỗi khi cố tình ngồi cách xa một chút, cậu lại có cảm giác trống rỗng kỳ lạ.

Cậu muốn chạy trốn, nhưng lại bị níu giữ bởi một sợi dây vô hình—một sợi dây mang tên Trần Minh Hiếu.

Nhưng cậu không ngờ rằng, Trần Minh Hiếu nhận ra.

*

"Tao có chút việc riêng thôi."

Hắn cười nhẹ. "Lần thứ bao nhiêu rồi?"

Hiếu nhỏ không đáp. Cậu chỉ quay mặt sang hướng khác, cố gắng giữ một chút khoảng cách mong manh giữa cả hai.

Nhưng ngay lập tức, một bàn tay to lớn nắm lấy cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào hắn.

"Nhìn tao." Giọng hắn không lớn, nhưng lại có một lực ép vô hình khiến cậu không thể kháng cự.

Đinh Hiếu run nhẹ, không biết là vì ánh mắt hắn quá sâu hay vì khoảng cách giữa cả hai đã gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở hắn phả lên làn da mình.

Bỗng, Trần Minh Hiếu nâng một chân, gối lên cạnh ghế, hoàn toàn giam cậu trong phạm vi của hắn.

Kích thước chênh lệch khiến cậu trông càng nhỏ bé hơn dưới bóng dáng hắn.

Đinh Minh Hiếu muốn tránh, còn Trần Minh Hiếu không để cậu thoát.

"Tao là Alpha, mày là Omega. Câu chuyện này rất khó tránh, phải không?"

Hơi thở Alpha kề sát tai cậu,

thoang thoảng kèm theo một mùi gỗ tuyết tùng gây nghiện.

Hương gỗ tuyết tùng nhanh chóng bao trùm không gian, mang theo cảm giác trầm ổn và sâu lắng, như chính con người của Trần Minh Hiếu.

Nó không quá sắc bén, không nồng cháy ngay từ đầu, mà cứ thế thấm vào từng hơi thở, từng thớ da thớ thịt, khiến người ta vô thức bị cuốn vào.

Mùi hương ấy giống như cánh rừng phủ đầy sương sớm, vững chãi nhưng có chút gì đó lạnh lẽo, xa cách.

Đinh Minh Hiếu siết chặt tay, những chiếc móng gằm vào, đỏ ửng lên một vệt thấy rõ.

Cậu cố gắng không để mình tiết ra pheromone, nhưng cuối cùng bản năng Omega trong người lại không cho phép.

Mùi gỗ đàn hương cứ thế mà hoà quyện với tuyết tùng. Tạo nên một không khí đầy ám muội, mê hoặc.

Gỗ đàn hương – mùi hương của một Omega không thể thay thế.

,

Pheromone của Hiếu bé lại là một thế giới hoàn toàn khác với Hiếu lớn – nó dịu dàng, mềm mại, giống như một cơn gió nhẹ lướt qua da thịt, để lại dư âm đậm sâu không thể nào quên.

Gỗ đàn hương có một sức hút kỳ lạ,
vừa an nhiên,
vừa đằm thắm,
giống như hơi thở nhẹ nhàng mà Đinh Minh Hiếu để lại sau mỗi lần đến gần Trần Minh Hiếu. Nó không cố gắng trói buộc, không mạnh mẽ giam cầm, nhưng lại có một sức nặng vô hình khiến đối phương không thể nào dứt ra được.

Khi ấy, là gỗ tuyết tùng lạnh lẽo bị gỗ đàn hương sưởi ấm,

Hương gỗ lan tỏa trong không khí, quyện lấy nhau như một vòng tay vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, như một sự ràng buộc không thể nào phá vỡ.

Hương tuyết tùng có thể xâm chiếm, có thể vây hãm, nhưng nó lại cam tâm tình nguyện bị hòa tan trong hơi ấm của đàn hương.

Và ngược lại, gỗ đàn hương cứ tưởng như dịu dàng vô hại, nhưng thật ra chính nó lại là thứ neo giữ trái tim của người kia, khiến họ cả đời không thể nào rời xa.

Mọi thứ dường như ngưng đọng, Hiếu Trần im lặng nhìn Hiếu Đinh, Hiếu Đinh im lặng nhìn Hiếu Trần.

Cả hai đều vô thức mà chìm vào cái nồng ấm, ám muội của Tuyết Tùng và Đàn Hương

*

Những lúc vô tình nghe thấy giọng anh vang lên, những lúc bắt gặp đôi mắt ấy đang nhìn về phía mình, cậu lại tự hỏi—liệu bản thân có thể thực sự thoát khỏi cảm xúc này không? Hay cuối cùng, cậu vẫn chỉ là một con thiêu thân ngốc nghếch, càng cố trốn tránh lại càng bị hút vào ngọn lửa không lối thoát?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro