🛏️ Chap 3: "Không có gì đâu... chỉ là tim đập hơi sai lúc mày dựa vai tao thôi."

Lịch trình quay hôm nay kéo dài đến tối muộn.Trớ trêu thay Khang và Hiếu lại chạm mặt nhau.Khang tự nhủ lần sau phải tìm hiểu kĩ trước khi nhận lời một sự kiện nào đó

Hiếu và Khang – như bị ông trời đùa – lại được BTC xếp nghỉ tại cùng một khách sạn, sát phòng nhau.

Khang đang ngồi trong phòng gọi điện cho An:
— “Ủa gì kỳ vậy trời???”
— “Ờ, trùng khách sạn thì chịu thôi, mày nghĩ tao là đạo diễn chương trình chắc?”

🕑 Gần 11 giờ đêm.

Hiếu về phòng trước.
Đang lục vali lấy quần áo thì điện thoại thông báo một tin nhắn

Trợ lí: “Anh Hiếu,vừa em nghe bên chỗ Khang nói có đồ gì của nhầm sang bên đó,anh chịu khó sang một tí nha,phòng P199 á anhh🥲”

Hiếu bực mình:
— “Sao khổ vậy trời…”
Nhưng vẫn đi.

Lúc lên, Hiếu gõ cửa phòng Khang. Không ai mở.
Hiếu thở dài, gọi:

— “Mày ngủ rồi à? Tao qua lấy đồ…”

Cạch.
Cửa bật mở từ phòng kế bên.
Một anh nhân viên lễ tân:

— “Ơ anh ơi, anh Khang mới gọi bảo phòng bị sự cố điện, tạm thời chuyển qua phòng anh nghỉ tạm đó ạ!”

Hiếu đứng hình:

“Ủa gì ngộ vậy???”

Sau 5 phút tranh cãi không thành, Khang xách vali vào phòng Hiếu, lạnh lùng:

— “Tao ngủ ở sofa. Mày cứ làm gì thì làm.”

Đêm khuya.

Hiếu nằm lăn qua lăn lại trên giường. Nghe tiếng Khang ho khẽ ngoài sofa.

Bực. Không hiểu vì sao mình cứ để ý.
Chui ra khỏi chăn, Hiếu đi đến chỗ sofa

— “Thôi,lên giường đi. Mất công sáng mai ê vai rồi lại nhăn nhó.”

Khang không cảm ơn, chỉ liếc nhẹ.
Nhưng lúc Hiếu quay vào, Khang khẽ cười.

Gần 1h sáng.

Hiếu ngồi lọc mail trên giường, tựa vai vô tường mà mỏi.
Vừa lúc Khang đứng dậy đi lấy nước, Hiếu tựa đầu sang… lỡ đụng vào vai Khang.

Cả hai sững người.

Hiếu định ngồi dậy, nhưng tay Khang giữ lại. Nhẹ. Không siết.
Chỉ như… một cái níu cuối cùng từ người từng quen hơi thở của nhau.

Hiếu nói nhỏ:

— “Tao… không có ý đâu. Chỉ là mỏi.”
Khang đáp, mắt không nhìn:

— “Ừ. Mày cứ mỏi hoài cũng được.”

Không ai nói thêm gì.

Cả hai im lặng trong ánh đèn ngủ vàng nhạt.
Hiếu không biết từ lúc nào đã tựa đầu lên vai Khang,rồi chợt nhớ ra, bật dậy:

— “Thôi mệt. Tao đi ngủ. Không ngồi đây nữa.”

Chui vội vô chăn. Mặt đỏ không lý do.
Khang ngồi lại, cười nhẹ,trong lòng thầm nghĩ:

“Tao cũng mỏi… nhưng không biết mỏi bao lâu thì được tựa lại vai mày.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro