CHƯƠNG 10 - BỨC ẢNH CŨ VÀ CÁI TÊN QUÊN LÃNG
Chuyến đi đến tỉnh bên diễn ra vào một sáng chủ nhật. Quan và Hiếu đi cùng Minh Quân trên chiếc ô tô cũ màu xám bạc, lăn bánh theo quốc lộ. Cả quãng đường dài gần ba tiếng, Hiếu ngủ gật còn Quan chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa kính, đầu vẫn quẩn quanh một câu hỏi: “Ba mẹ tao... thật sự mất vì tai nạn, hay vì điều gì đó khác?”
Họ dừng tại một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong ngõ, nơi ở của ông Ngô – người từng là cộng sự thân thiết của ba Quan.
Ông Ngô đã ngoài sáu mươi, tóc bạc, nhưng đôi mắt vẫn sáng và sắc bén.
“Cháu là Đông Quan... đúng không?” – ông hỏi, chậm rãi đặt tách trà xuống.
“Dạ.”
Ông Ngô mở ngăn kéo, rút ra một phong bì cũ kỹ. Trong đó là vài bức ảnh, giấy tờ và một sổ tay.
“Ba mẹ cháu... không chết vì tai nạn.” – ông nói thẳng.
Không gian bỗng đặc quánh lại. Hiếu ngồi bật dậy.
“Ngày hôm đó, họ đang trên đường mang hồ sơ tố cáo một doanh nghiệp lớn – liên quan đến sai phạm môi trường và tham nhũng. Có người không muốn họ tới nơi.”
Quan siết chặt nắm tay. Cậu lật xem từng tờ tài liệu, có cả thư tay của ba mẹ cậu gửi ông Ngô – kèm theo lời nhắn: “Nếu chuyện này không may, xin hãy bảo vệ con trai tôi.”
Minh Quân nhìn đồng hồ. “Chúng ta không thể giữ giấy tờ này, nhưng anh đã sao chụp hết. Nếu em muốn khởi kiện, có thể bắt đầu.”
Quan gật, mắt đầy quyết tâm.
Hiếu khẽ siết tay cậu dưới bàn. “Tao sẽ ở đây. Dù chuyện này đi tới đâu.”
Trên đường về, khi xe đi qua một cánh đồng hoa dại, Quan dựa vào vai Hiếu, giọng trầm:
“Ba mẹ tao là người chính trực... Tao tự hào về họ.”
Hiếu xoa nhẹ đầu Quan: “Và họ cũng sẽ tự hào về mày.”
Tối hôm đó, khi cả nhóm bạn tụ họp lại nghe Quan kể lại mọi thứ, Hoàng ngồi bật dậy:
“Vậy là... tụi mình chơi với con trai của anh hùng rồi?”
Khôi vỗ vai Quan: “Chơi gì nữa. Mày chính là anh hùng đời thật đó.”
Quan mỉm cười. Không phải kiểu lạnh nhạt thường ngày, mà là một nụ cười nhẹ tênh – của người vừa trút bỏ một phần quá khứ nặng trĩu.
HẾT CHƯƠNG 10.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro