CHƯƠNG 12 - GIỮA SÂN KHẤU VÀ LỜI TỎ TÌNH
Chương trình văn nghệ giữa học kỳ sắp đến gần. Cô chủ nhiệm đề xuất lớp 11A2 tham gia tiết mục biểu diễn nhảy hiện đại và một kịch ngắn tự sáng tác. Cả lớp rộn ràng chuẩn bị.
Hiếu xung phong viết kịch bản. Hoàng phụ trách phần dàn dựng tiểu phẩm. Còn Quan – bất ngờ được chọn làm biên đạo nhảy.
“Giao cho mày á? Mày có biết viết thoại không đó?” – Khôi tròn mắt.
Hiếu thản nhiên đáp: “Không, nhưng tao biết cách dùng Quan để đâm thẳng vào tâm lý người ta.”
Cả nhóm ré lên cười.
Những ngày sau đó, lớp học hóa thành phòng tập. Quan dẫn đầu nhóm nhảy, quăng mình như dancer thật thụ, mồ hôi ướt lưng áo nhưng vẫn tươi cười:
“Hiếu! Nhìn tao nhảy rồi viết kịch bản cho nó bình thường dùm tao cái nha!”
“Ờ, tao đang tính cho nhân vật mày bị té từ sân khấu xuống xong tao tới đỡ á.”
“Cái gì?! Đổi đi! Lỡ hụt 1 cái là khỏi báo thù gì luôn á!”
Hiếu cười rồi lặng lẽ viết. Kịch bản tên là “Nơi Tớ Gọi Là Nhà” – kể về một người luôn lạc lõng trong thế giới ồn ào, cho đến khi gặp được những người bạn thật sự và một người đặc biệt khiến họ không còn thấy cô đơn.
Quan đọc xong bản nháp, đưa lại cho Hiếu, mắt hơi đỏ:
“...Mày đang viết về mày, đúng không?”
“Cũng có thể là về mày.” – Hiếu cười nhẹ.
Tối diễn.
Sân trường chật kín người. Lớp 11A2 ra sân khấu cuối cùng. Tiết mục nhảy mở đầu sôi động, đèn flash rọi lấp lánh. Cả đám nhảy đồng đều, Quan đứng giữa sân khấu như thủ lĩnh thật sự.
Kế tiếp là kịch. Quan đóng vai phụ, nhưng là người có đoạn thoại đắt giá nhất – kết thúc vở diễn bằng câu nói khiến sân trường im phăng phắc:
“Nhà không nhất thiết là nơi ta sinh ra. Mà là nơi có người khiến ta không muốn rời đi.”
Sau buổi diễn, khi mọi người còn đang chụp hình kỷ niệm, Hiếu kéo Quan ra sau sân khấu.
“Cho tao hỏi một câu, lần này nghiêm túc.”
“Gì?”
Hiếu nhìn thẳng vào mắt Quan, cười:
“Nếu có ngày mày thấy tao quậy phá, chọc cười mọi người... nhưng tao im lặng khi bên mày, thì mày hiểu vì sao không?”
Quan gật nhẹ:
“Vì mày nghiêm túc với tao.”
“Ừ. Tao... yêu mày thật đấy, Quan.”
Quan nhìn Hiếu – rồi gật đầu:
“Tao biết.”
“Biết từ bao giờ?”
“Ngày mày lấy áo khoác cho tao ở khu cắm trại.”
Hiếu bật cười, rồi siết chặt tay Quan:
“Từ giờ trở đi, mày là nhà của tao.”
HẾT CHƯƠNG 12.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro