it's making you cry every time.
✮˚.⋆

"
it's making you cry every time
you give your love to me this way
saying you'd wait for me to stay
i know it hurts you
•
•
đêm muộn, gần một giờ sáng, căn phòng tập quen thuộc của chương trình "tân binh toàn năng" chìm trong một thứ tĩnh lặng sắc nhọn, như thể cả thế giới đang nín thở. chỉ còn tiếng nhịp điệu bài "ghen" vang vọng trong đầu minh quân và đông quan, như một lời nguyền không thể xua tan, bám riết lấy từng nhịp tim. ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh hắt xuống sàn gỗ bóng loáng, nơi hai chàng trai trẻ đổ mồ hôi, tóc rối bời, hơi thở đứt quãng như bị xé toạc bởi áp lực vô hình. sát hạch thứ năm treo lơ lửng như một lưỡi dao, sẵn sàng cắt nát giấc mơ của bất kỳ ai không đủ sức chống lại nó. nhưng đêm nay, điều khiến minh quân bất an không phải ánh mắt khắt khe của ban giám khảo, mà là bóng lưng run rẩy của đông quan, người anh lớn hơn cậu ba tuổi, người mà cậu gọi là "anh" với sự thân thuộc xen lẫn một nỗi lo không thể đặt tên.
minh quân ngã vật xuống sàn, lưng chạm vào mặt gỗ mát lạnh, ngực phập phồng như muốn vỡ tung. hơi thở cậu nặng nề, như thể không khí trong phòng đã hóa thành chì. cậu liếc sang đông quan, người mà cậu luôn ngưỡng mộ vì sự kiên cường thầm lặng, nhưng đêm nay, anh không còn là chính mình. đông quan giờ đây nằm co ro, quay lưng về phía cậu, một tay ôm chặt bụng như muốn kìm nén một cơn bão đang trào dâng trong lồng ngực, tay kia bịt chặt miệng, những ngón tay siết chặt đến trắng bệch, như thể anh đang cố bóp nghẹt một bí mật không thể để lộ. trong bóng tối lờ mờ của căn phòng, minh quân nghe thấy tiếng ho bị nén lại, khẽ khàng nhưng sắc nhọn, như lưỡi dao rạch vào sự tĩnh lặng của đêm. hơi thở của anh dồn dập, ngắt quãng, như thể mỗi nhịp là một trận chiến tuyệt vọng với chính cơ thể mình.
- anh quan, anh ho à? - minh quân chồm người dậy, giọng run rẩy, tay khẽ khàng chạm nhẹ vào vai anh, như sợ chỉ một cái chạm mạnh sẽ khiến anh tan biến như sương mù.
đông quan đột nhiên co người sâu hơn, mặt rúc vào vai áo, che giấu khuôn mặt như che giấu một vết thương không thể lành, như che dấu một vết sẹo xấu xí. anh không đáp, chỉ có tiếng thở nặng nhọc, như thể mỗi hơi thở là một nhát dao tự anh khắc vào lồng ngực. minh quân lo lắng, giọng cậu dâng lên như sóng, hỏi dồn dập:
- anh bị làm sao vậy? đau ở đâu? nói gì đi, anh quan, đừng làm em sợ!
nhưng quan vẫn lặng im, như một bức tượng bị giam cầm trong nỗi đau của chính mình. tay anh siết chặt hơn, như muốn bóp nát thứ gì đó đang sống dậy trong lòng. minh quân mất kiên nhẫn, định kéo tay anh ra, muốn nhìn rõ khuôn mặt anh, muốn hiểu điều gì đang khiến người anh của mình run rẩy như thế. nhưng đúng lúc ấy, giọng đông quan vang lên, khản đặc, nghẹn ngào, như thể thứ mắc kẹt trong cổ họng anh không đơn thuần là hơi thở, mà là cả sức sống đang được anh níu giữ:
- đừng… quân, để yên cho anh thở. em tránh xa ra một chút đi…
minh quân sững sờ, vô thức lùi lại vài bước, đôi chân như bị đóng đinh vào sàn. mắt cậu vẫn dán chặt vào bóng lưng run rẩy của đông quan, trái tim đập mạnh như muốn phá vỡ lồng ngực. cậu không hiểu, nhưng một cảm giác bất an dâng lên, lạnh lẽo như nước đá, nhấn chìm cậu trong nỗi sợ mơ hồ. tiếng thở dần loãng ra, và rồi, đông quan đột ngột ngồi dậy, tay vẫn che miệng, má phồng lên như ngậm thứ gì đó không thể nuốt trôi, không thể nhổ ra. chưa kịp để minh quân hỏi thêm, anh lao ra khỏi phòng tập, bước chân loạng choạng, tưởng chừng đang chạy trốn khỏi chính trái tim mình.
- anh quan! - minh quân gọi với theo, giọng lạc đi trong không gian trống rỗng, nhưng bóng dáng anh đã khuất sau cánh cửa phòng tập.
cậu đứng đó, ngơ ngác giữa căn phòng lạnh lẽo. ánh đèn huỳnh quang vẫn chiếu sáng, vô tình và tàn nhẫn, mơ hồ muốn phơi bày mọi bí mật mà người anh của cậu đang cố giấu. minh quân thở dài, thu dọn đồ đạc, tắt điện, đóng cửa phòng tập. mỗi động tác của cậu đều nặng nề, như thể trái tim cậu bị đè nén bởi một linh cảm chẳng lành, như thể cậu đang bước đi trên những mảnh vỡ của một điều gì đó sắp tan biến - và, tệ hơn: cậu biết điều đó là gì.
minh quân khe khẽ đẩy cửa ký túc xá chung, ánh đèn mờ ảo chỉ đủ soi sáng những góc giường quen thuộc, nơi những giấc mơ và nỗi đau của các thực tập sinh đan xen. minh quân đảo mắt tìm kiếm, nhưng góc giường ngoài cùng, nơi đông quan thường nằm, trống không. chiếc chăn gấp gọn gàng, như chưa từng có ai chạm vào, như thể đông quan đã biến mất khỏi thế giới này. cậu đặt túi đồ xuống chân giường, lòng bất an dâng cao như ngọn lửa, thiêu đốt mọi suy nghĩ. minh quân bước ra khỏi cửa, gió đêm tạt vào mặt, kèm theo ánh sáng le lói từ nhà vệ sinh cuối hành lang lọt vào mắt cậu, như một ngọn hải đăng yếu ớt trong cơn bão. không chút do dự, minh quân bước tới, tiếng dép lê loẹt quẹt vang lên trong hành lang vắng lặng, tựa một lời thì thầm tuyệt vọng giữa bóng tối.
minh quân biết đông quan ở bên trong, vì vậy cậu gõ cửa, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, giống như đang gõ vào cõi lòng trần trụi của đông quan, lay anh dậy khỏi cơn mê man.
- anh quan, anh ở trong đó đúng không? mở cửa đi!
không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nước xối xả từ bên trong, như muốn át đi mọi âm thanh, như muốn che giấu một nỗi đau không thể nói ra. minh quân gõ mạnh hơn, giọng run rẩy, gần như van xin:
- anh quan, mở cửa ngay! anh làm sao vậy? nói gì đi chứ, đừng để em đứng đây một mình, xin anh đấy!
cuối cùng, giọng đông quan vang lên, yếu ớt, như hơi thở cuối cùng của một người trước khi tan vào hư không:
- em vào đi… cửa không khóa.
minh quân đẩy cửa, mùi máu tanh nồng sộc vào cánh mũi cậu, khiến cậu nhắm chặt mắt, và khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến trái tim cậu như ngừng đập, như thể thời gian đã hóa đá. đông quan đứng đó, chống tay vào bồn rửa mặt, cơ thể gầy guộc run rẩy như một cành cây trước cơn bão. đầu anh cúi thấp, tóc bết mồ hôi dính vào trán, che đi đôi mắt vốn luôn sáng rực giờ đây bỗng chỉ còn là một vực thẳm. khóe miệng anh vương đầy máu, đỏ thẫm, loang lổ xuống cổ áo trắng, thấm đẫm ống tay áo anh đã dùng để che miệng trước đó. máu chảy thành dòng, nhỏ xuống nền gạch, hòa lẫn với những cánh hoa lưu ly màu xanh biếc, nhụy vàng nhỏ xíu, nổi lềnh bềnh trong bồn nước. chúng vương vãi khắp nơi, rơi lả tả trên nền gạch trắng tinh, như những mảnh vỡ của một giấc mơ không bao giờ thành hình. mỗi cánh hoa là một nhát dao, mỗi giọt máu là một lời yêu bị mắc kẹt trong lồng ngực, và đông quan, đứng đó, như một bức tranh thảm thương, như một người lữ khách lạc lối trong chính trái tim mình.
minh quân không tự chủ được, lao đến ôm lấy đông quan, mặc cho mùi máu tanh tưởi quấn lấy mũi, mặc cho những cánh hoa lưu ly như những lời thì thầm đau đớn chạm vào tay cậu. cậu tức giận, lo lắng, và trên hết, là đau đớn. đau vì đã biết, nhưng không thể làm gì. đau vì phải chứng kiến người anh của mình tan vỡ từng chút một, trước mắt mình.
thật ra, minh quân là người đầu tiên phát hiện ra bí mật của anh, từ một đêm trằn trọc không ngủ, khi cậu nằm quay mặt vào tường, giả vờ chìm vào giấc mơ để không phải đối diện với thực tại. nhưng cậu không ngủ. quân thấy người bên cạnh mình đột nhiên run lên không ngừng, cậu nghe rõ từng tiếng ho bị nén lại của đông quan, qua lớp vải mỏng ở ống tay áo thu đông mà anh cố dùng để che giấu. tiếng ho ấy không chỉ là âm thanh, mà là một lời thú tội câm lặng, một lời yêu bị mắc kẹt trong lồng ngực, xé toạc anh từ bên trong. đêm ấy, đông quan run rẩy, lặng lẽ bò xuống giường, víu chặt vào thanh sắt đầu giường như sợ mình sẽ ngã xuống vực sâu. anh cúi người xuống sàn, ôm đầu ho lên từng cơn dữ dội, tiếng nôn khan vang vọng trong bóng tối, như một bài ca tuyệt vọng. máu chảy, thấm đẫm cả cánh tay, vương lên cổ áo, đỏ thẫm như những lời yêu không bao giờ được nói ra. những cánh hoa lưu ly xanh mướt rơi lả tả, như tuyết trong một cơn bão không ai nhìn thấy, mỗi cánh là một mảnh trái tim anh, vỡ vụn dưới ánh đèn mờ ảo. sau cơn ho, đông quan chỉ lao qua loa khóe miệng tanh tưởi của mình, rồi lặng lẽ víu vào thành giường, nhẹ nhàng dọn dẹp, từng cánh hoa được nhặt lên bằng đôi tay run rẩy, anh mang đi rửa nước, cất gọn vào hộp thiếc ở sâu trong gầm giường; từng giọt máu được lau sạch bằng khăn ướt. anh lấy chai nước hoa quen thuộc, mùi hương thanh mát mà anh yêu thích, xịt vài lần quanh giường, cố át đi cái tanh tưởi của máu, nhưng không thể xóa đi nỗi đau hằn sâu trong đôi mắt anh, như một bầu trời bị xé toạc.
minh quân đã từng, lần đầu tiên, và có lẽ cũng là lần cuối cùng, mở chiếc hộp dưới gầm giường của đông quan khi anh đang tắm. trong đó tựa là một nghĩa địa của những cánh hoa lưu ly xanh mướt, cả cũ và mới, nhưng lại như không bao giờ tàn phai. mỗi cánh như một khoảnh khắc anh chưa từng dám nói ra, mỗi cánh là một nhát dao tự anh khắc vào lồng ngực mình.
minh quân biết vì tình yêu mà anh thành như vậy, nhưng không biết tình yêu ấy có được đáp lại hay không. cậu chỉ biết, người bạn cùng giường của mình, người anh mà cậu kính trọng, đang chết dần từng đêm. những cánh hoa lưu ly không chỉ là biểu tượng của tình yêu không nói, mà còn là lưỡi dao sắc nhọn, cắt vào lồng ngực đông quan mỗi lần anh nghĩ về người kia. và minh quân, bất lực, chỉ có thể dọn những cánh hoa thay anh khi anh bất cẩn làm rơi sau khi tắm, sau khi anh ngủ dậy với vài bông hoa xanh bên gối mà quên không dọn đi; lặng lẽ che giấu bí mật này trước mắt mọi người, như một lời hứa câm lặng, như một gánh nặng đè lên vai cậu.
đêm đó, trong nhà vệ sinh mờ ảo ánh đèn, minh quân ôm chặt đông quan, cảm nhận cơ thể anh run rẩy trong vòng tay mình, như một chiếc lá trước cơn gió lạnh. những cánh hoa lưu ly vẫn lặng lẽ trôi trong bồn nước, hòa lẫn với máu, tạo nên một bức tranh thảm thương, như thể chính trái tim đông quan đang tan chảy trước mắt cậu. máu và hoa đan xen, như một bài thơ buồn không ai dám đọc, như một lời yêu không bao giờ có cơ hội được thốt ra. minh quân siết chặt vòng tay, nước mắt chực trào, giọng nghẹn ngào, như một lời cầu xin tuyệt vọng:
- anh quan… sao anh cứ phải chịu đựng một mình thế này? sao anh không để em giúp anh?
đông quan không trả lời. anh chỉ cúi đầu, để máu và hoa tuột ra khỏi khóe môi nhợt nhạt, như thể đó là cách duy nhất anh biết để yêu. và minh quân, lần đầu tiên trong đời, ước rằng mình chưa từng biết gì cả. vì biết mà bất lực, đau gấp trăm lần không biết. nỗi đau ấy như một lưỡi dao, cắt vào tim cậu, sâu hơn cả những cánh hoa trong lồng ngực đông quan. nhưng minh quân chỉ là đứa trẻ đang gồng người để bảo vệ người anh, không thể trốn tránh nỗi xót xa từ tận đáy lòng mình. cậu bật khóc, nước mắt rơi ra, men dọc theo gò má rớt xuống bồn nước thẫm máu và hoa. đông quan mắt rưng rưng, anh mỉm cười, ôm lại minh quân.
cậu siết chặt vòng tay, nước mắt chực trào, giọng run rẩy như lá khô trong gió:
- anh quan… những cánh hoa này, chúng thuộc về ai?
đông quan khựng lại, hơi thở anh ngắt quãng, như thể câu hỏi của minh quân vừa chạm vào một vết thương sâu hoắm trong lồng ngực. anh cúi đầu, mái tóc bết mồ hôi che đi đôi mắt, che giấu một bầu trời đang vỡ vụn. bàn tay anh, vẫn còn dính máu, run run nắm lấy mép bồn rửa mặt, như muốn tìm một điểm tựa để không gục ngã. anh không trả lời ngay, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ vòi, lặng lẽ như những giây phút anh đã cố chôn vùi tình yêu của mình.
minh quân không buông tha. cậu nghiêng người, cố nhìn vào mắt anh, giọng cậu thấp xuống, gần như van xin, nhưng vẫn mang theo một sự kiên quyết:
- anh quan, nói đi. là ai? ai khiến anh ra nông nỗi này? ai khiến anh… - giọng cậu nghẹn lại, như thể từ ngữ cũng không đủ sức mang theo nỗi đau - ai đã khiến anh phải để những cánh hoa này giết chết mình từng ngày?
đông quan mím chặt môi, đôi môi nhợt nhạt dính máu, như thể đang cố kìm nén một lời thú tội. anh lắc đầu, nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra, và rồi, giọng anh vang lên, khản đặc, yếu ớt, như một hơi thở cuối cùng:
- quân… đừng hỏi. em không cần biết đâu.
nhưng minh quân không chịu dừng lại. cậu nắm lấy vai anh, nhẹ nhàng nhưng cương quyết, buộc anh phải đối diện với mình. trong ánh mắt cậu là sự đau đớn, là sự bất lực, và trên hết, là một lời cầu xin câm lặng rằng anh hãy để cậu chia sẻ gánh nặng này.
- anh quan, em biết anh không muốn nói. em biết anh sợ. nhưng em không thể nhìn anh thế này mãi được. em không thể để anh chết dần từng đêm mà không làm gì cả! - giọng minh quân vỡ òa, nước mắt lại lần nữa rơi, lăn dài trên má - nói với em đi, anh quan. là ai? là… thằng hiếu, phải không?
tên của thái lê minh hiếu vừa thốt ra, cơ thể đông quan run lên, như thể cái tên ấy là một lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim anh. anh cúi đầu sâu hơn, tay siết chặt mép bồn rửa mặt đến mức khớp tay trắng bệch. máu và hoa từ buồng phổi lại lần nữa sộc lên, gào thét muốn trào ra khỏi cuống họng, những cánh hoa lưu ly trong bồn nước dường như rung động, như thể chúng cũng cảm nhận được nỗi đau của anh. anh không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận. sự im lặng của anh là một lời thú tội rõ ràng hơn bất kỳ từ ngữ nào.
minh quân buông vai anh, lùi lại một bước, trái tim cậu như bị bóp nghẹt. cậu đã đoán được từ lâu, từ những ánh mắt đông quan lặng lẽ dành cho minh hiếu, từ những lần anh vô tình đứng lặng nhìn cậu ấy cười, từ những khoảnh khắc anh cố giấu đi cơn ho bằng nụ cười gượng gạo. nhưng nghe câu hỏi của chính mình thốt ra, và nhìn thấy phản ứng của đông quan, nỗi đau trong lòng minh quân như nhân lên gấp bội. cậu muốn hét lên, muốn lay anh tỉnh khỏi cơn ác mộng này, nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là đứng đó, bất lực, nhìn người anh của mình tan vỡ.
đông quan cuối cùng cũng ngẩng đầu, đôi mắt anh đỏ hoe, không phải vì máu, mà vì những giọt nước mắt anh cố kìm nén. anh mỉm cười, một nụ cười mong manh như cánh hoa lưu ly, nhẹ nhàng nhưng đầy đau đớn:
- quân… hứa với anh, đừng nói với ai. đặc biệt là… thằng hiếu.
minh quân cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống nền gạch, hòa lẫn với những cánh hoa và máu. cậu muốn từ chối, muốn hét lên rằng anh không thể tiếp tục thế này, rằng anh cần phải nói ra, cần phải sống. nhưng nhìn vào đôi mắt đông quan, cậu chỉ thấy một lời cầu xin câm lặng, một lời van nài rằng hãy để anh giữ tình yêu này trong bóng tối, dù nó đang giết chết anh từng ngày.
- em hứa… - minh quân thì thào, giọng lạc đi, như thể chính cậu cũng đang vỡ vụn - nhưng anh quan, em không muốn mất anh.
đông quan không trả lời. anh chỉ quay đi, cúi xuống nhặt những cánh hoa rơi trên sàn, từng cánh, từng cánh, như nhặt lại những mảnh trái tim mình. và minh quân, đứng đó, cảm thấy trái tim mình cũng đang rỉ máu, như thể những cánh hoa lưu ly không chỉ mọc trong lồng ngực đông quan, mà còn đang bén rễ trong lòng cậu.
•
•

em lại khóc mỗi lần như thế này
em cứ trao tình yêu cho anh như vậy
em nói rằng sẽ chờ đợi anh quay về bên em
anh biết điều đó khiến em đau lòng...
"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro