chương 6
Buổi lễ rất nhanh đã được kết thúc, mọi người cũng lần lượt ra về, sân trường chỉ còn thầy cô và vài ba học sinh ở lại.
Vì hôm nay là ngày cuối nên Thái Sơn kéo Minh Hiếu đi dạo một vòng quanh trường để ngắm nhìn thật kỹ nơi đã gắn bó cùng cả hai trong ba năm.
Lên đến sân thượng, trời nổi gió khiến cho mái tóc Thái Sơn bay lên. cậu của hôm nay thật sự rất đẹp.
Cậu không biết rằng bản thân mình lúc này đẹp đến nhường nào, khiến trái tim cậu chàng nào đấy loạn nhịp cả lên.
"này, sao mày đứng thừ người ra đấy thế? lại đây đi, gió mát lắm"
Thái Sơn thấy Minh Hiếu đứng im ở đó nên đành quay sang hỏi.
nghe Thái Sơn nói thế,Minh Hiếu cũng đi đến gần cậu. không biết là do vô tình hay cố ý anh chàng đứng sát vô người đứng kế bên. mà Thái Sơn thì tính tình câu thoải mái đó giờ nên chẳng nhận ra sự khác biệt của cậu bạn.
Thái Sơn đứng nhìn toàn cảnh từ trên xuống dưới, rồi lại từ trái sang phải. chỉ có tầm mắt Minh Hiếu là lúc nào cũng đặt trên người cậu, không rời một khắc.
không gian đang chìm trong yên lặng, bỗng Minh Hiếu cất giọng phá vỡ.
"mày có thích ai chưa?"
"chi vậy?"
Thái Sơn không hiểu vì sao cậu lại hỏi thế.
"thì mày cứ trả lời tao đi"
"đéo biết nữa, có lẽ có mà cũng có lẽ không"
Minh Hiếu 'à' dài một tiếng như đã nghe, đã biết.
"tao thích mày"
cậu dùng hết can đảm của mình để nói ra ba chữ. không biết Thái Sơn có nghe hay không mà mặt cậu chẳng có bất kì thay đổi nào. sợ vì gió lớn mà Thái Sơn không nghe thấy lời mình nên cậu lặp lại lần nữa.
"tao thích mày"
"ừ, tao cũng thích tao"
Thái Sơn thản nhiên đáp lại. không phải cậu không hiểu tình cảm của Minh Hiếu dành cho mình, cậu đâu ngốc đến thế.
Thái Sơn chẳng biết mình vừa dứt lời thì vẻ mặt Minh Hiếu đã khó coi như thế nào. Ai đó có thể thông não cho cậu ta dùm cậu không? chứ người ta tỏ tình mà lại đáp vậy. cậu ta mà có ế thì cũng nhờ thực lực của mình mà ra.
"mày có nghe và hiểu những gì tao nói không vậy? là tao đang tỏ tình mày đấy"
"ừ, có nghe nhưng không hiểu"
Thái Sơn trả lời qua loa.
"má, chịu mày luôn. mày bị đứt dây thần kinh yêu đương hay sao vậy? một người vừa đẹp trai lại học giỏi như tao sao mày có thể không rung động được cơ chứ"
Vế trước còn bất lực nhưng vế sau đã chuyển sang tự luyến lúc nào không hay.
"tự luyến gớm" Thái Sơn khinh bỉ nhìn con người bên cạnh:"ờm, lúc nãy còn định đồng ý, mà thấy mày có bệnh nên tao xin phép né trước"
"tao bệnh gì sao tao không biết?"
"bệnh tự luyến đấy, thêm ảo con mẹ nó tưởng giai đoạn cuối nữa"
"tao chỉ nói sự thật. ể mà nãy mày nói mày định đồng ý à? thật không đấy. vờ lờ thế giờ mày có đồng ý không thì bảo tao một tiếng"
nhớ lại lời Thái Sơn nói lúc nãy, trong lòng cậu như loé lên một tia hy vọng.
"thử nói lại câu vừa nãy xem"
"câu nào?"
"câu đầu tiên"
"tao thích mày"
Minh Hiếu đã lập lại câu nói này lần thứ ba.
"ừ, tao cũng thích mày"
cậu nghe như thể không dám tin đây là sự thật. Thái Sơn cũng thích cậu hay sao? không thể ngờ được. Nhưng tưởng mối tình đơn phương này dẽ phải chôn giấu cả đời chứ.
Minh Hiếu bẽn lẽn nắm lấy bàn tay Thái Sơn . Bàn tay của hai người đan vào nhau thật chặt. ban đầu Thái Sơn có hơi ngượng ngùng nhưng cảm giác ấy rất nhanh đã biến mất.
Thời niên thiếu, có nhiều điều khiến chúng ta sợ hãi mà trùng bước. cũng vì thế mà bỏ qua rất nhiều chuyện, để sau này khi nghĩ về những kỷ niệm cũ xưa lại sinh ra hối tiếc. đời người ngắn ngủi lắm, thoáng chốc là qua. chỉ duy một lần sống, nên hãy làm những việc mình muốn và nói tiếng yêu với người mình thương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro