Chapter 2.
Vài tuần trôi qua trong sự tĩnh lặng, cuộc sống cứ như một vòng lặp không có điểm dừng. Kiều vẫn giữ nhịp sống bận rộn của mình, mỗi ngày đều theo một lịch trình đều đặn, không có gì thay đổi, không có gì mới mẻ. Em chẳng mấy khi khi gặp ai là anh em đồng nghiệp, nhất là Hiếu. Những lần gặp gỡ giữa họ ngày càng trở nên hiếm hoi, gần như không thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lần gần nhất anh ta được thấy em là khi Kiều cùng HURRYKNG có một buổi biểu diễn chung tại một quán bar. Không gian sôi động, ánh đèn mờ ảo, những giai điệu cuốn hút. Họ đã cùng nhau chụp một bức ảnh, nở nụ cười thân thiện bên nhau. Khi về, tâm trạng của HURRYKNG vui vẻ lạ thường, anh khoe bức hình đó với Hiếu.
"Ê mày nhìn nè, con bé Kiều nay cháy như màu tóc nhỏ luôn há há!" HURRYKNG nói với vẻ tự hào, ánh mắt sáng lên khi nhắc đến Kiều.
Nhưng bức ảnh ấy, dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, lại trở thành thứ khiến Hiếu không thể nào xua đi được khỏi đầu mình. Dáng vẻ của Kiều, lúc nũng nịu, lúc lại dỗi hờn, khiến anh phải dán ánh mắt lên bức ảnh mà không thể rời đi. Có điều gì đó trong nụ cười của em, trong ánh mắt ấy, mà Hiếu không thể lý giải được.
Tối đó, khi về nhà, Hiếu cố gắng chợp mắt, nhưng hình ảnh Kiều cứ vương vất trong đầu. Anh lăn qua lăn lại trên giường, không tài nào ngủ được. Cái dáng vẻ nhõng nhẽo, rồi lại giận hờn mà bỉu môi lên của em cứ hiện lên rõ mồn một. Không biết từ lúc nào, Kiều đã trở thành một phần trong những suy nghĩ miên man của anh.
Anh xoay người trong bóng tối, cố gắng nhắm mắt để ngủ, nhưng không thể. Hình ảnh Kiều cứ lặp đi lặp lại trong đầu, giống như một cơn ác mộng đẹp mà anh không thể thoát ra. Những cử chỉ, những biểu cảm ấy, như thể kéo anh lại gần em hơn, như một sợi dây vô hình trói buộc tâm hồn anh.
Anh không thể ngủ, không thể không nghĩ đến Kiều, không thể không nhận ra rằng, dù khoảng cách giữa họ xa xôi, thì trong lòng anh lại đang dần mơ hồ một thứ cảm giác mà anh không thể tìm thấy lời giải.
Trong khi Kiều đang bận rộn với lịch trình dày đặc của mình, Hiếu lại chẳng có lý do gì để gặp em. Hai người cứ thế tiếp tục sống trong những quỹ đạo riêng biệt, không gặp nhau, không có cơ hội. Dù thỉnh thoảng có nghĩ đến nhau, nhưng những khoảnh khắc đó đều nhanh chóng bị cuốn trôi bởi công việc và cuộc sống.
Một buổi tối, khi không có gì để làm, Hiếu cầm chiếc điện thoại lên tay. Anh mở khóa, rồi vào album ảnh theo thói quen. Ngón tay lướt qua các bức hình, nhưng khi thấy một bức ảnh đặc biệt, anh dừng lại. Bức ảnh nằm ngay trên cùng, là khoảnh khắc mà anh vô tình chụp được khi Kiều đang cười tươi bên Negav trong phòng chờ của chương trình “Anh Trai Say Hi.”
Hiếu nhìn vào bức ảnh, ánh mắt dừng lại lâu hơn bình thường. Em ấy trong outfit của bài hát Walk trông thật đáng yêu dù đang theo concert "chiến", nụ cười rạng rỡ, ánh mắt trong trẻo, khiến trái tim anh bỗng dưng thắt lại. Mỗi lần nhìn thấy Kiều, dù chỉ là một khoảnh khắc đơn giản, anh lại cảm thấy như một phần nào đó trong anh muốn ở gần em hơn.
Không thể phủ nhận rằng, hình ảnh của em cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, và bất chợt, Hiếu nhận ra rằng anh không thể nào dừng lại được.
Hiếu ngả người ra sau, tay vẫn nắm chặt điện thoại, nhưng ánh mắt anh không còn nhìn vào màn hình nữa. Cảm giác bồn chồn cứ dâng lên trong lòng. Anh biết mình không thể cứ mãi dõi theo những bức ảnh ấy, nhưng mỗi lần nhìn thấy Kiều, trái tim anh lại đập nhanh hơn một chút. Em không chỉ là một người đồng nghiệp, một người "em gái" nhỏ, mà là ai đó... ai đó mà anh chưa thể hiểu hết.
Anh chậm rãi đưa tay vuốt qua tóc, cố gắng dẹp bỏ cảm giác ấy. Nhưng không thể. Cái nụ cười ấy, ánh mắt ấy, những khoảnh khắc nhỏ bé ấy cứ in sâu vào tâm trí anh. Hiếu biết mình đang bị cuốn vào một thứ gì đó mà anh không thể kiểm soát. Và có lẽ... anh không muốn kiểm soát.
Tự hỏi bản thân liệu có nên nhắn tin cho Kiều hay không, Hiếu quyết định đặt điện thoại xuống. Anh biết rằng, nếu làm vậy, anh lại chỉ lạc vào cái vòng lặp vô tận của sự tò mò, của những cảm xúc chưa rõ ràng. Nhưng không nhắn tin thì cũng không ổn, vì nó như một cái khoảng trống cứ tồn tại giữa hai người.
Cuối cùng, anh thở dài, nhấc điện thoại lên, nhưng lại không thể quyết định sẽ nói gì. Chỉ đơn giản là anh muốn có một liên lạc, dù chỉ là một câu chào hỏi, một lời hỏi thăm. Kiều, đối với anh, không chỉ là một người bạn chung, mà có lẽ là điều gì đó lớn lao hơn thế.
"Chắc em lại bận... như mọi khi." Hiếu tự nhủ, rồi lại chần chừ không nhấn gửi.
Cuối cùng, anh buông tay khỏi chiếc điện thoại, cảm giác thất vọng một chút, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Thật ra, có lẽ anh cần một khoảng lặng để tự mình suy nghĩ về tất cả những gì đang diễn ra trong lòng mình.
Trong khi Hiếu đang lặng lẽ với những suy nghĩ trong đầu, Kiều lại hoàn toàn chìm đắm vào công việc của mình. Em đang đứng trên sân khấu, vùi đầu vào buổi rehearsal cho một buổi biểu diễn sắp tới. Ánh sáng từ những tia nắng chiếu sáng khuôn mặt em, Dù đã quen với những buổi tập như thế này, nhưng hôm nay, Kiều cảm thấy có gì đó khác lạ.
Đôi mắt em hơi nheo lại dưới ánh nắng, cố gắng tập trung vào từng động tác, từng lời hát. Mặc dù bên ngoài, em vẫn tỏ ra hoàn hảo, nhưng trong lòng, Kiều không thể không cảm thấy một sự vướng bận. Hình ảnh bức hoa hồng đỏ và dòng tin nhắn ấy lại cứ lẩn quẩn trong đầu em. “Dành tặng cho riêng em, người đã dạy tôi biết thế nào là nỗi nhớ.” Lời nhắn ấy, dù chẳng rõ ràng, lại khiến em cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang kéo em về phía một người mà em chưa bao giờ biết mặt. Dù biết rằng đó là quà do fan tặng, nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến là lại nhớ nhung, lòng cứ dâng lên một cảm giác đặc biệt chẳng thể nói ra.
Em đứng im một chút, hít một hơi dài, rồi tiếp tục với buổi tập. Mặc dù bên ngoài vẫn giữ vững phong thái lạnh lùng, Kiều không thể phủ nhận rằng trong lòng có một sự bối rối, một thứ cảm giác không thể diễn tả thành lời. Tại sao lại có cảm giác này? Em tự hỏi mình, nhưng không thể tìm ra câu trả lời.
Cứ mỗi lần đứng trước gương, nhìn thấy mình trong bộ đồ biểu diễn, Kiều lại thấy một chút lạ lẫm. Cảm giác đó chẳng giống như những lần trước, như thể có một điều gì đó ngoài công việc, ngoài âm nhạc đang chiếm lấy tâm trí em. Những cảm xúc lạ lùng ấy càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Chợt, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa buổi tập, Kiều nghe thấy tiếng hò reo của các fan đã chờ ở đó từ lâu, rồi một vài câu nói chọc ghẹo vui vẻ. Em nở nụ cười, nhưng ngay sau đó lại quay đi, tự hỏi, liệu mình có đang bỏ lỡ điều gì đó quan trọng không? Có phải là mình đang chạy trốn khỏi cảm xúc của chính mình?
Lúc đó, em cũng không biết rằng, ở đâu đó, một người đàn ông đang cùng em suy nghĩ về những điều chưa thể nói thành lời.
Kiều đứng một mình trong sân khấu vắng lặng, ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn chiếu xuống làm em cảm thấy như đang lạc vào một thế giới khác. Không còn những tiếng ồn ào của buổi tập, chỉ còn lại tiếng bước chân của em vọng lại trong không gian tĩnh mịch. Em đưa tay lên vuốt tóc, cảm giác mệt mỏi sau một ngày dài dường như chưa bao giờ ngừng lại.
Mắt em vô tình lướt qua chiếc điện thoại trong tay, màn hình sáng lên với những thông báo chưa đọc. Nhưng lần này, Kiều không vội mở ra. Em chỉ đứng đó, nhìn những con chữ nhấp nháy trên màn hình, như một phần của thế giới ngoài kia mà em chưa sẵn sàng đón nhận.
Ánh sáng từ những chiếc đèn màu xanh nhạt vẫn tiếp tục lấp lánh trên sân khấu. Kiều hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự mát lạnh của không khí đêm. Em nghĩ về bó hoa hồng đỏ không tên, về lời nhắn trong đó. Mỗi lần nghĩ đến, lại không thể tránh khỏi sự tò mò. Nhưng cũng có một phần trong em, một phần không thể diễn tả được, muốn giữ cho mình sự tự do trong suy nghĩ. Cảm giác này giống như một vết cắt nhẹ trên trái tim, một điều gì đó chưa được giải đáp, nhưng em không muốn tìm hiểu vội vàng.
Có lẽ Hiếu đang ở đâu đó, cũng có những suy nghĩ riêng về em, nhưng Kiều không cần phải biết ngay lúc này. không biết mình có đang mong chờ sự xuất hiện của anh hay không, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Em đã quyết định để thời gian trả lời cho tất cả.
Cảm giác mơ hồ ấy vẫn còn đọng lại trong lòng, như một câu hỏi không lời đáp. Nhưng thay vì bối rối, Kiều cảm thấy mình có thể để những cảm xúc này ở lại trong lòng, để chúng dần tan đi cùng thời gian. Cuộc sống vẫn tiếp tục, và Kiều biết mình cần phải bước tiếp. Không cần phải lo lắng về những câu hỏi chưa có lời giải. Chỉ cần sống trọn vẹn với hiện tại, và để mọi thứ diễn ra tự nhiên.
Kiều quay lại nhìn sân khấu lần cuối, nơi mà mọi thứ bắt đầu và cũng sẽ kết thúc. Ánh sáng dần tắt, và em mỉm cười, dù không phải vì một lý do rõ ràng nào. Đôi khi, chỉ cần chấp nhận sự mơ hồ, chấp nhận sự chưa hoàn chỉnh, cũng đủ khiến con người ta cảm thấy bình yên. Em đặt điện thoại lại vào túi và bước đi, để lại phía sau những suy nghĩ, những cảm xúc chưa kịp nói ra.
_____________________End Chapter 2.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro