Chapter 5.

Tâm trí Kiều lúc này như bị xoáy vào một cơn lốc hoảng loạn. Người trước mặt em chính là Hiếu, một Trần Minh Hiếu, một đàn anh, một người đồng nghiệp, và cũng là chàng rapper mà em hằng ngưỡng mộ, đang nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay em. Cái chạm tay ấm áp ấy đủ khiến tim em loạn nhịp, nhưng cái hôn thoảng qua mu bàn tay lại như một mồi lửa, thiêu cháy mọi suy nghĩ tỉnh táo còn sót lại.

Em muốn hét lên, muốn chạy trốn khỏi tình huống đầy bối rối này, nhưng đôi mắt anh sáng rực, chân thành đến mức khiến em không thể nào làm được. Em chỉ có thể nuốt khan, cố gắng kìm chế dòng cảm xúc đang trào dâng, nhưng không ngăn nổi giọng nói run rẩy của mình:

“Là… là sao? Ý anh là… Anh tìm em để…?”

Hiếu cười khẽ, đôi môi cong lên như chứa đựng cả một bầu trời yêu thương. Ánh nhìn của anh không rời khỏi em, càng khiến em bối rối. Rồi giọng nói trầm ấm vang lên, chậm rãi nhưng đầy chắc chắn:

“Để nói lời yêu với người anh thương, chứ còn sao nữa.”

Tim Kiều như bị bóp nghẹt. Nói lời yêu? Với người anh thương? Những từ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu em, tựa như tiếng vọng kéo dài vô tận. Em sững sờ, toàn thân như bị đóng băng. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mơ hồ, chỉ còn lại anh và câu nói ấy đang xoáy sâu vào tâm trí em.

Liệu đây là mơ hay thực? Em không dám tin, cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ khoảnh khắc này sẽ tan biến mất… như một giấc mộng đẹp thoáng qua trong đời.

“Kiều à...”

Bàn tay to lớn và ấm áp của Hiếu nhẹ nhàng đặt lên má em. Đôi má phúng phính đáng yêu ngày nào giờ đã gọn lại, không còn vẻ bánh bao vì những tháng ngày em làm việc quên mình và sụt cân. Dẫu vậy, em vẫn giữ được nét xinh xắn vốn có, chỉ là sự thay đổi này làm Hiếu thêm phần xót xa khi nhìn em.

Đôi mắt em long lanh, mở to nhìn anh, chất chứa đầy sự ngạc nhiên và lẫn chút bối rối. Những lời nói và hành động của anh cứ như một cơn sóng mạnh, cuốn trôi mọi suy nghĩ và lý trí của em. Cả hai lúc này gần nhau đến mức em có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả nhẹ lên gương mặt.

Hiếu bất giác cúi thấp người, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu được vẻ mãnh liệt của tình cảm đã kìm nén bấy lâu. Trong khoảnh khắc ấy, như thể không thể chống lại sức hút từ em, anh chủ động rút ngắn khoảng cách và đặt lên môi em một nụ hôn.

Cơ thể Kiều như bị đông cứng lại, đôi mắt em mở lớn, trái tim trong lồng ngực đập loạn nhịp như muốn vỡ tung. Cảm giác mềm mại và dịu dàng từ môi anh làm em run rẩy, đôi tay khẽ nắm chặt lại nhưng chẳng thể tìm được lý do để đẩy anh ra. Cả thế giới bỗng chốc thu hẹp lại, chỉ còn lại anh và hơi ấm của nụ hôn khiến tâm trí em như trôi dạt giữa muôn trùng cảm xúc.

Nụ hôn mãnh liệt như cơn bão bất ngờ quét qua giữa hai người trẻ. Cánh tay anh siết chặt vòng eo em, kéo sát vào mình, khoảng cách giữa họ tan biến trong một cái chớp mắt. Anh thống trị mọi thứ từ không gian đến cảm xúc, khiến em như bị khuất phục hoàn toàn, không còn lối thoát.

Không rõ ai là người sẽ phải đổ gục trước, chỉ biết rằng khi đôi môi chạm nhau, thế giới bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng. Mọi âm thanh xung quanh đều tan biến, chỉ còn tiếng nhịp tim đập loạn xạ, mạnh đến mức tưởng như anh cũng có thể nghe thấy.

Bên ngoài, trời đang đổ mưa. Những giọt nước nặng nề rơi tí tách trên mái hiên. Tấm kính cửa sổ nhòe đi bởi hơi nước mờ mịt, hắt vào chút ánh sáng từ những ngọn đèn đường le lói, khiến căn phòng phủ một sắc vàng ấm áp, đối lập với cái lạnh ngoài trời.

Mùi ẩm ướt của đất và mưa luồn qua khe cửa, hòa quyện với hơi ấm đang dâng lên từ chính cái ôm chặt và đôi môi chạm vào nhau. Ngoài kia, cơn gió mạnh quét qua những hàng cây, khiến lá xào xạc và từng giọt nước mưa rơi loạn xạ. Nhưng tất cả đều như một bức phông nền mờ nhạt, nhường lại tâm điểm cho cái chạm duy nhất giữa họ.

Hơi thở anh áp sát, cương quyết và dữ dội, như muốn cuốn phăng mọi suy nghĩ trong em. Thời gian dường như ngừng lại. Mọi thứ, từ tiếng mưa cho đến ánh sáng nhòe nhoẹt ngoài cửa sổ, chỉ còn lại họ, và một cảm giác mãnh liệt vừa mềm mại, lại tràn đầy khát khao.

Đôi môi hồng nhạt, ngọt ngào như quả cherry chín mọng, là thứ mà anh ta đã mơ về suốt bao ngày tháng. Giờ đây, cuối cùng anh cũng được chạm vào nó, được biến giấc mơ thành hiện thực. Trái tim anh đập mạnh, từng nhịp như muốn vỡ tung, một phần vì cảm giác hạnh phúc mãnh liệt, một phần vì sợ rằng đây chỉ là ảo giác.

Ban đầu, anh khẽ đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ, đầy trân trọng. Nhưng khi cảm nhận được sự run rẩy từ đôi môi ấy, cảm xúc bị kìm nén bấy lâu của anh bỗng vỡ òa. Anh cắn nhẹ vào môi dưới của em, khiến em khẽ há miệng ra trong bất ngờ. Chỉ chờ có thế, anh chiếm lấy khoảnh khắc, len lỏi vào tìm kiếm sự nhút nhát đang lẩn trốn trong khoang miệng mềm mại.

Về phần em, trái tim như ngừng đập khi cảm nhận hơi ấm từ anh, người mà em chỉ dám yêu thầm, chỉ dám nhìn từ xa. Cả cơ thể em như đông cứng, không thể tin rằng đây là sự thật. Đây không chỉ là một nụ hôn, mà còn là khoảnh khắc mà thế giới bên ngoài dường như tan biến. Lần đầu tiên trong đời, em cảm nhận được hương vị của tình yêu từ người mà mình từng nghĩ không thể chạm tới.

Hiếu buông em ra với sự tiếc nuối hiện rõ trong ánh mắt. Anh nhìn sâu vào đôi mắt của Kiều, như muốn đọc thấu từng phản ứng của em sau nụ hôn vừa rồi. Đôi mắt em long lanh, ánh lên sự ngỡ ngàng tựa những giọt sương còn vương trên tán lá sau cơn mưa bão.

Kiều bặm môi, đôi chân mày nhíu lại, nét mặt như hằn lên một lời trách móc không cần nói ra. Ánh mắt em như đang xoáy sâu vào tâm can anh, khiến Hiếu không khỏi cảm thấy mình vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Tội lỗi bắt đầu len lỏi vào từng suy nghĩ, trói chặt lấy anh như những sợi xiềng xích nặng nề.

Con ngươi của Hiếu thoáng run lên, bàn tay vụng về, cả cơ thể lúng túng không biết nên làm gì để chuộc lại hành động bộc phát ấy. Trong phút chốc, anh bất ngờ kéo em vào lòng, đôi tay mạnh mẽ nhưng run rẩy ôm chặt lấy em, như sợ rằng nếu buông ra, mọi thứ sẽ tan biến. Giọng anh gấp gáp, ngắt quãng bởi cảm xúc dâng trào:

“Anh... anh xin lỗi, anh xin lỗi! Anh không nên làm vậy... Kiều, anh xin lỗi em!”

Nhưng thay vì đẩy anh ra hay trách mắng, em lại khiến Hiếu ngỡ ngàng. Đôi tay nhỏ nhắn của em từ từ vòng qua eo anh, ôm lấy anh thật chặt. Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy bàn tay em bấu chặt lấy lưng áo anh, như thể muốn giữ anh ở lại. Mặt em vùi sâu vào bờ vai rộng của anh, không nói một lời, chỉ để hơi thở ấm áp của em phả nhẹ lên da anh.

Khoảnh khắc ấy, trái tim Hiếu như chùng xuống. Anh không biết liệu đây là sự tha thứ hay chỉ là cách em tìm kiếm chút bình yên giữa cơn hỗn loạn trong lòng. Nhưng chỉ cần cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của em, anh nguyện mãi mãi không buông.
Bàn tay to lớn của Hiếu dần di chuyển lên, vuốt ve nhẹ nhàng sau gáy em như một cách trấn an. Cử chỉ ấy không quá mạnh bạo, mà mềm mại tựa như muốn xoa dịu những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng cả hai.

Cảm nhận được cơ thể em dần thả lỏng trong vòng tay mình, anh biết rằng cả anh và em lúc này đã bình tĩnh hơn một chút. Hơi thở anh chậm lại, nhịp tim không còn đập cuồng loạn như ban nãy, nhưng cảm giác ấm áp từ khoảnh khắc này khiến lòng anh dịu dàng đến lạ.

Hiếu khẽ nghiêng đầu, thì thầm bên tai em, giọng nói đầy ân cần và chân thành:

“Kiều, anh xin lỗi… Anh không muốn làm em hoảng sợ. Chỉ là… tình cảm của anh dành cho em, anh đã giữ quá lâu mà không dám nói.”

Dù không trả lời, em vẫn để yên trong vòng tay anh, như thể cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói và cử chỉ ấy. Bàn tay em buông lỏng, không còn bấu chặt áo anh nữa, nhưng vẫn giữ lấy anh, như ngầm đồng ý để khoảnh khắc này kéo dài thêm một chút nữa.


_____________________End Chapter 5.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro