Chương 4

"Bây giờ buông ra được chưa?"

Sau khi đã gào thét suốt gần mười lăm phút đồng hồ với không ít lời rủa sả từ anh người yêu cũ đến cả sếp của cậu, Thái Sơn cuối cùng cũng đã hết hơi mà thều thào trong vòng ôm của Minh Hiếu. Theo tình hình quan sát được, Thái Sơn chỉ còn giãy nảy thêm được ít phút nữa thôi thì sẽ hoàn toàn đầu hàng anh. Cũng đúng thôi, kiểu người mười năm không bao giờ tập thể dục như Thái Sơn thì lấy đâu sức kháng cự được cái sức khoẻ ngày nào cũng ăn ngủ ở phòng gym như Minh Hiếu.

"Chừng nào em tha lỗi cho anh?"

Minh Hiếu vẫn ôm chặt cậu trong lòng, không hề có ý định buông ra dù hai bả vai anh đã đau điếng. Thái Sơn đâu chỉ vùng vẫy, suốt quá trình cậu còn 'tặng' anh không ít những hành động 'âu yếm' khác như cắn, cấu xé, cào cổ, đấm vai,...Minh Hiếu vẫn tự thuyết phục đó là 'tình yêu' mà em người yêu suýt cũ dành cho mình

Trên người Minh Hiếu, không ít những chiến tích mà Thái Sơn huy hoàng để lại, cả vùng cổ gần như đỏ au vì những vết cào cắn của cậu, và Minh Hiếu tin rằng nếu cởi cái áo này ra, còn có thể chiêm ngưỡng thêm những vết bầm tím hoặc tệ hơn dấu răng in nguyên trên da thịt

"Anh chơi tôi thì được, bây giờ đòi tôi tha lỗi cho anh?" Thái Sơn lên giọng

"Sơn"

"Cái đếch gì?" Thái Sơn hếch mặt

"Anh.chưa.có.chơi.được.em!"

* * *

Hai người còn giằng co thêm một lúc, Song Luân ngồi phía xa xa cũng mặc kệ cho hai người chơi kéo co. Anh thản nhiên ăn bánh uống trà, vừa nhìn Thái Sơn thấp thỏm trong lòng Minh Hiếu một cách vừa vặn đến khó tin.

Thực ra, Song Luân khá hứng thú với câu chuyện tình yêu của hai người, dù phần lớn anh không ít lần gián tiếp bán đứng nhân viên, nối giáo cho giặc vì Minh Hiếu hứa sẽ dồn hết mọi dự án quan trọng cho Trí Son Media. Con người Song Luân trước giờ ngoài lợi ích ra thì thỉnh thoảng xem người ta yêu đương cũng là một thú vui tao nhã. Đặc biệt là cách Thái Sơn yêu đương, vừa tao nhã vừa giật gân. Vốn dĩ anh không định giúp Minh Hiếu nhưng anh ngứa mắt Thái Sơn việc cậu tự ý nghỉ phép mà đi du lịch, lại còn dám khoe khoang với anh, Song Luân quyết định chơi lại cậu một vố.

Minh Hiếu sau khi cố xin lỗi Thái Sơn bằng tất cả lời ngon ngọt bằng đủ thứ tiếng mà anh nghĩ là vô cùng lãng mạn thì Thái Sơn lại chả lọt tai tiếng nào cả.

Vì sao ư? Vì cậu méo hiểu!

Thế mới nói yêu đương làm con người ta trở nên ngu ngốc, Minh Hiếu sổ cả tràng dài cuối cùng chỉ đổi lại được ánh mắt không có vẻ gì là cảm động của cậu. Mãi đến khi Minh Hiếu hứa rằng từ nay về sau nếu còn chơi Thái Sơn thêm một vố nào nữa thì sẽ tự động chuyển vào tài khoản cậu hai nghìn đô, Thái Sơn mới 'tạm' chấp nhận tha thứ

Ngay khi nụ cười trên môi Minh Hiếu vừa nở ra, Thái Sơn đã móc ngay di động trong túi quần, giơ mã QR rồi thẳng thừng ném về phía anh một câu "Bồi thường tổn thất tinh thần đi!"

Con người Thái Sơn ấy mà, đánh nhanh rút gọn là kim chỉ nam, tiền nhanh về túi là điều thuộc nằm lòng

                         * * *

Đồng hồ chỉ mười hai giờ trưa, ngoài hành lang công ty đông đúc nhân viên qua lại. Giờ nghỉ trưa cũng đến, hầu hết nhân viên sẽ xuống căn tin hoặc rủ nhau đi ăn trưa trước khi ca chiều bắt đầu, đám người ở phòng Truyền thông cũng không ngoại lệ. Thông thường, đường tới căn tin công ty đều phải đi ngang phòng Song Luân, từ bên ngoài, cánh cửa đóng im lìm không một tiếng động. Ai nấy đều nhẩm trong bụng rằng Giám đốc, Trưởng phòng Truyền thông của họ và Trần Minh Hiếu đang thảo luận về dự án sắp tới ở khu du lịch phía Nam thành phố. Nhưng tình hình thực tế bên trong lại là...

"Nửa năm tiền lương đền bù tổn thất cho tôi" Thái Sơn nhịp nhịp bàn tay, vắt chân lên ghế ngồi ung dung nhìn Minh Hiếu lẫn Song Luân

"Đệch, sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?" Song Luân khoanh tay trước ngực, kênh mặt nhìn thằng nhóc nhân viên bố láo đang sắp sửa leo lên đầu mình ngồi bằng ánh mắt chán ghét

"Anh cho em một năm, miễn là không bỏ trốn mỗi khi anh tìm đến là được" Minh Hiếu nghiêm túc nhìn cậu, giọng điệu trang trọng

"Việc gì cậu phải làm thế?" Song Luân bất bình lên tiếng

"Tôi yêu em ấy"

"Đây là môi trường công việc, anh đừng có nói chuyện yêu đương" Thái Sơn đặt ly nước xuống bàn, đanh mặt

"Thế ra khỏi đây thì anh với em được nói chuyện yêu đương?"

"Ý em không phải thế"

"Chốt giá cuối, ba tháng tiền lương để cậu nhận vụ này" Song Luân chen ngang

"Nửa năm là nửa năm!" Thái Sơn ương bướng nhất quyết không chịu

"Anh cho hẳn một năm"

"Ba tháng"

"Nửa năm"

"Một năm"

À, nếu ai thắc mắc họ đang bàn gì thì đơn giản chỉ đang thuyết phục Thái Sơn đi 'họp' với Minh Hiếu mỗi buổi trưa thôi mà

"Anh được lợi gì nếu giúp Trần Minh Hiếu?" Thái Sơn quay sang nhìn Song Luân, cậu thừa biết sau lưng mình hai người kia đang có một cuộc giao dịch bí mật nào đó

Minh Hiếu ho khan, anh đưa tay với ly nước trên bàn, chính là ly nước ban nãy Thái Sơn vừa cầm lên rồi dằn mạnh xuống

"Nói ra thì cậu thay đổi được gì không?"

"Không" Thái Sơn hùng hồn trả lời

"Thế thì việc đếch gì anh phải nói cho cậu?" Song Luân chồm người về phía Thái Sơn, giữ cái giọng nói khinh khỉnh làm cậu phát ghét

"Vậy thôi em đếch cần tiền nữa" Thái Sơn quyết không nhượng bộ, cậu ngửa lưng ra ghế, mặt hếch lên

Và Song Luân thấy lạnh người khi ánh mắt sắc lẹm của Minh Hiếu bắn về phía mình

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro