Isaac

Tiếng chuông điện thoại kêu lên ầm ĩ đánh thức Hiếu tỉnh dậy. Cậu mắt nhắm mắt mở vơ lấy chiếc điện thoại trên tủ rồi chẳng nhìn xem ai gọi cứ thế ấn nghe.

- Dậy chưa bé? Mọi người đang ở nhà anh này, em có qua chơi không?

Cậu nghe thấy tiếng của Isaac kèm với một đại từ nhân xưng vô cùng lạ lùng. Xung quanh còn có tiếng ai đó kêu ầm lên bảo cậu qua luôn và ngay đi. Dĩ nhiên bây giờ Hiếu chẳng có hứng đi đâu cả, cậu còn phải ở nhà ôm bạn trai.

- Em bận rồi, mọi người cứ chơi vui vẻ đi ạ.

Bỗng dưng đầu dây bên kia im lặng một cách kì lạ. Vào giây phút cậu tưởng cuộc gọi mất sóng, định cúp máy luôn thì lại nghe tiếng nói.

- Em..em là ai thế?

Giấc ngủ bị phá bĩnh khiến Hiếu dã hơi bực mình, giờ lại thêm câu hỏi vớ vẩn này nữa. Gọi cho cậu rồi hỏi cậu là ai? Người già lú lẫn à? Đúng lúc này, người trong lòng cậu khẽ cựa quậy, có lẽ tiếng ồn từ điện thoại đã đánh thức anh.

- Nói chuyện ồn quá à..

Anh lẩm bẩm trách móc, giọng còn pha chút ngái ngủ qua tai cậu giống như làm nũng. Đáng yêu chết mất! Hiếu vội hạ âm lượng nói nhỏ vào điện thoại.

- Em là Hiếu. Thế nhé em không tới được đâu.

Rồi tắt máy, bật cả chế độ máy bay cho yên tâm. Quẳng cái điện thoại sang một bên, cậu nhìn xuống người bên cạnh. Tấm lưng trần trắng nõn, dấu hôn trải đầy từ cổ xuống đến tận dưới, trên eo còn lưu lại những dấu ngón tay đỏ bầm. Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có thể dùng cụm từ "hết sức thê thảm" để hình dung.

Những hình ảnh từ đêm hôm qua lại tràn về trong tâm trí cậu. Hiếu nhớ rất rõ, anh đã cuồng nhiệt đến thế nào, lại càng không thể quên anh đã khóc lóc van xin, nói ra đủ mọi loại từ ngữ xấu hổ để mong cậu dừng lại ra sao. Nghĩ đến đây, nơi nào đó của cậu lại cảm thấy đói bụng. Con thú một khi đã tháo xiềng xích, làm sao có thể chỉ ăn một bữa là no?

Cậu vòng tay qua eo, kéo anh lại gần, phía dưới giống như quen đường quen nẻo mà tiến vào đúng chỗ nó cần. Những nụ hôn lại tiếp tục rải đầy lên gương mặt đang say ngủ, cắn nhẹ lên vành tai rồi xuống dưới chiếc gáy chứa đầy dấu răng.

- Hiếu, anh mệt lắm.

Atus bị quấy phá, khẽ kêu lên, anh túm lấy bàn tay đang sờ loạn kia, giữ chặt. Cậu vùi mặt vào cổ anh, hít ngửi bông hoa đầy dịu dàng mà quyến rũ chỉ thuộc về một mình cậu.

- Không phải là Hiếu. Nói lại!

- Không... a..

Lời từ chối vừa dứt khỏi môi, nơi nào đó lại bị tấn công khiến anh phải hét lên. Tiếp đó từng cơn sóng dữ dội cứ thế ập tới, lúc nhanh lúc chậm ép cho Bùi Anh Tú phải thốt ra bằng được mấy cái xưng hô đáng xấu hổ kia mới chịu dừng lại.

                                      ***

Dĩ nhiên mọi chuyện trên đời đều sẽ để lại hậu quả trừ khi không làm. Trong căn phòng ngủ ngập tràn ánh nắng, có một người đàn ông 32 tuổi đang vô cùng tức giận, mặt mũi đen xì nhìn xuống cậu thanh niên trẻ hơn mình 6 tuổi đang quỳ bên cạnh giường.

- Em xin lỗi mà. Em mua cháo rồi, anh dậy ăn nhé?

- Tôi thèm vào mà ăn cháo của em mua đấy. Đừng tưởng dỗ ngọt tôi vài câu là tôi tha cho em. Có còn là con người không hả? Em nhìn tôi bây giờ trông có giống cái giẻ lau không? Trông em thì tươi tắn gớm nhỉ, vẫn còn sức mà đi tập thể dục rồi còn mua này mua kia cơ đấy?

Atus khua môi múa mép mắng xối xả. Nhưng kì lạ, người bị mắng không những không khó chịu mà còn cười tủm tỉm trông rất là ngứa mắt. Đúng, nếu anh biết Trần Minh Hiếu lúc bình thường và lúc bất thường khác nhau nhiều tới cỡ nào, thì hôm qua có chết anh cũng không thèm gọi điện cho cậu. Bây giờ cái lưng như muốn gãy ra làm đôi, chân tay thì bủn rủn, cơn phát tình hình như cũng bị doạ sợ mà biến mất lúc nào không hay.

- Em còn cười? Trông tôi như này mà em còn cười được à? Giỏi lắm Trần Minh Hiếu, tôi chiều em quá em hư..ư..

Chưa kịp chửi cho đã thì miệng đã bị chặn lại. Lần này là một nụ hôn hết sức dịu dàng, giống như đang vuốt ve, dỗ dành anh bớt giận. Ngọn lửa tưởng tượng đang cháy bập bùng trên đầu anh bỗng dưng tắt ngấm, trong lòng thầm mắng bọn trẻ bây giờ dỗ người yêu cũng chuyên nghiệp quá đi chứ, cái gì cũng làm được.

- Tại bé chiều em nên em mới hư đấy. Bây giờ em mang cháo vào cho bé ăn nhé?

Tưởng tượng mà xem, một buổi sáng, trước mặt là một cậu thanh niên cao ráo, vừa tắm xong thơm phức, cởi trần khoe cơ bụng tám múi, lại còn vô cùng đẹp trai, mà đã thế cái miệng toàn nói mấy lời ngọt như mía lùi, thử hỏi ai mà giận lâu cho được? Đứng trước trai đẹp ai cũng yếu thế cả thôi, kể cả Bùi Anh Tú, một người có vẻ ngoài được xếp vào dạng nghiêng nước nghiêng thành cũng phải giơ tay chào thua.

(Bài học rút ra là nên kiếm người yêu đẹp, lúc chửi nhau còn đỡ tức nhé các bà 🤓)

                ***

Sau khi được bạn trai đút cháo cho ăn xong, anh lại ườn ra trên giường. Hiếu ngồi bên cạnh, rất chuyên tâm mà xoa bóp thắt lưng cho anh. Lúc này anh mới nhìn thấy chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ trên tủ, nhớ ra phải check lại lịch trình ngày mai. Mở điện thoại lên, anh thấy hơi khó hiểu vì trước giờ mình cũng không hay để chế độ máy bay cho lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Chỉ có điều, khi chiếc máy bay vừa biến mất khỏi góc màn hình, một loạt thông báo nhảy ra, trên hết là 10 cuộc gọi nhỡ của Isaac. Có lẽ có vấn đề gì với buổi biểu diễn sắp tới chăng? Anh bấm gọi lại, chuông kêu chưa dứt một tiếng, bên kia đã nhấc máy.

- Có gì mà anh gọi kinh khủng thế?

- Tú, nói thật cho anh, em có người yêu rồi đúng không?

Câu hỏi cực kỳ nghiêm túc thốt ra từ miệng cái người hở ra là cợt nhả khiến anh cứng cả họng. Hoảng loạn nhớ lại xem mình có làm gì sơ sẩy khiến mọi người để ý hay không, nhưng anh khá tin tưởng vào trình độ diễn xuất của mình mà? Chưa bao giờ anh quá thân thiết với Hiếu trước mặt mọi người cả. Anh dám khẳng định là như thế.

- Sao anh lại hỏi thế?

- Người yêu em là Hiếu đúng không?

- Haha..haha anh đùa à anh Xái? Trông em với cậu ấy có chỗ nào liên quan đâu haha....

Tim đen bị thọt trúng, anh cười phá lên một cách vô cùng gượng gạo. Hiếu ở đằng sau cũng nghe thấy, nhìn chằm chằm vào anh, bàn tay đã ngừng lại mọi động tác.

- Em không coi anh là bạn đúng không? Đến lúc này rồi em vẫn còn giấu anh?

Ê? Nếu được anh sẽ in cái chữ này ra một chiếc banner cỡ bự nhất, in đậm gạch chân bôi màu đỏ rồi dựng ngay trước cửa nhà Isaac. Sáng nay người anh này bị ai chê xấu hay sao mà tự dưng lại trút lên đầu anh thế này?

Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, cả Isaac và Song Luân đều có điểm chung là bình thường chỉ biết cười hề hề giỡn vô tri, nhưng đến khi đã nghiêm túc, đến anh cũng còn phải rén. Khẽ cắn cắn môi, anh quyết định nói ra sự thật.

- Chưa có lúc nào thích hợp thôi, chứ em cũng đâu có định giấu gì đâu..

- Vậy là đúng là hai đứa yêu nhau thật nhỉ? Hoá từ trước đến giờ tôi vẫn không có cửa với em....

- ???????????

Anh nhìn lại màn hình một lần nữa xem mình có gọi nhầm tên nào ở trong trại tâm thần hay không, sau khi xác định đúng là đang nói chuyện với ca sĩ Phạm Lưu Tuấn Tài, anh mới hít một hơi chuẩn bị nói chuyện cho ra ngô ra khoai thì cái điện thoại trên tay bị giật lấy. Hiếu mở loa ngoài, sau đó nói.

- Vâng, em và Tú là người yêu. Sáng nay lúc anh gọi, Tú đang ngủ.bên.cạnh.em nên không tiện gọi anh ấy dậy.

Cái miệng như đứt phanh khiến anh sợ tái mét mặt mày. Cái người này mắc công khai lắm rồi hay gì? Rồi mắc gì ngủ ở đâu cũng phải thông báo cho người ta? Cũng may là bên kia chỉ có một mình Isaac, nếu không anh cũng không biết phải xử lí truyền thông vụ này ra sao nữa.

Tuy nhiên...

Hiếu vừa nói dứt câu, bên kia liền nhao nhao lên như ong vỡ tổ. Người này nói chen vào miệng người kia, nghe loáng thoáng cũng phải đến 6,7 mạng người, tệ hơn là toàn những giọng nói quen thuộc.

- Anh Xái diễn đỉnh thế nhò?

- Phải thế mới ép được anh Tút nói thật chứ?

- Eo ôi không ngờ luôn đấy, Giám Đốc Trần với Thư Ký Bùi à..eo ôi..

- Em ghi âm lại rồi, mai em lên sân khấu phát lại cho mọi người nghe!!!!

- Khiếp tưởng như nào ngấm ngầm cưa luôn người đẹp nhất bọn, ghét vãi!!!!

Anh chưa kịp xử lý hết những thông tin hỗn loạn vừa được nghe, giọng Isaac lại vang lên, kèm theo một tràng cười vô cùng hả hê.

- Cảm ơn em đã chia sẻ chuyện đời tư nhé. Nhớ mời bọn anh bữa cơm. Bai!

Tiếng cúp máy vang lên cũng là lúc Bùi Anh Tú rơi vào trong hoảng loạn. Anh quay phắt sang nhìn tên đầu sỏ vừa gây chuyện, cậu lúc này lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngoan ngoãn đi về vị trí cũ, tay đặt lên eo anh xoa bóp nhẹ nhàng.

Một buổi sáng chỉ có thể dùng một câu gà bay chó sủa để miêu tả, đâu đó lại vang lên tiếng chửi người như chim hót của cậu diễn viên, kiêm người mẫu, kiêm ca sĩ Bùi Anh Tú.

__________________________________
Ban đầu tính mỗi chap là một mẩu bánh nho nhỏ mà cái chương trước máu lên não hăng quá nên quất phát hơn 4k chữ sợ hết hồn nên tui đành phải tách làm hai 🫣

Anw, ngoài Hieutus ra các bà còn là thuyền viên của chiến hạm nào nữa không? Trong ATSH hoặc ngoài cũng được 🌚

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro