ba
Đăng Dương, dù mang tiếng là đứa con hư hỏng, thực chất không hề đơn giản. Những năm tháng lang bạt đã cho anh ta đủ kinh nghiệm để nhìn thấu lòng người, và anh nhận ra gia tộc Trần đang che giấu nhiều bí mật. Mối quan hệ giữa trần minh hiếu và bùi anh tú cũng không phải là ngoại lệ.
Một đêm khuya, khi mọi người trong nhà đã chìm vào giấc ngủ, Đăng Dương lẻn vào phòng làm việc của Hiếu. Anh ta lục lọi các giấy tờ trên bàn và tìm thấy một tập hồ sơ quan trọng liên quan đến tài sản gia tộc. Những con số lớn cùng các dự án bí mật khiến anh ta không khỏi bật cười:
• Hóa ra anh cả cũng không trong sạch như vẻ bề ngoài.
Tuy nhiên, điều làm Đăng Dương bất ngờ hơn là một bức thư được cất giấu kỹ lưỡng trong ngăn kéo bàn. Nội dung thư là một bản báo cáo về các mối liên hệ của bùi anh tú với gia tộc Trần. Anh ta lập tức nhận ra đây là điểm yếu lớn nhất của hắn.
Trong khi đó, Đăng Dương bắt đầu kế hoạch tiếp cận Phạm Bảo Khang. Anh ta xuất hiện ở mọi nơi mà Bảo Khang thường ghé thăm, thậm chí còn giả vờ quan tâm đến những sở thích của anh để tạo ấn tượng.
Một buổi tối tại quán bar sang trọng, Đăng Dương vô tình (hay cố ý) gặp Bảo Khang đang uống rượu một mình. Anh ta tiến lại, nở nụ cười lịch lãm:
• Trùng hợp thật, tôi không ngờ lại gặp cậu ở đây.
Bảo Khang nhíu mày, không mấy hào hứng:
• Anh theo dõi tôi à?
• Sao lại nghĩ thế? Chỉ là tôi cảm thấy cậu rất thú vị. Cậu biết không, tôi ngưỡng mộ cách cậu luôn kiên nhẫn với Tú. Nhưng tiếc là... anh ta có vẻ chẳng mảy may để ý đến cậu. – Đăng Dương cười nhếch mép, cố tình khơi gợi sự khó chịu trong lòng Bảo Khang.
Những lời nói của Đăng Dương như châm thêm dầu vào ngọn lửa vốn đã âm ỉ trong lòng Bảo Khang. Tuy nhiên, thay vì nổi giận, Bảo Khang chỉ khẽ cười:
• Tú khác những người như anh. Anh ấy biết rõ điều mình muốn, và tôi tôn trọng điều đó.
Sự bình thản của Bảo Khang khiến Đăng Dương hơi sững lại, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại phong thái tự tin:
• Nếu vậy, cậu sẽ không phiền khi tôi làm quen với anh ta chứ?
Tuy nhiên, những hành động của Đăng Dương không thể qua mắt được Hiếu. Một ngày, trong lúc anh đang ở văn phòng riêng, hắn bước vào, gương mặt lạnh lùng hơn thường ngày. hắn đặt một tấm ảnh xuống bàn đó là hình ảnh Đăng Dương đang thân mật với Bảo Khang tại quán bar.
anh nhíu mày, đặt tách cà phê xuống:
• Cậu muốn nói gì?
• Đăng Dương đang cố gắng lợi dụng Bảo Khang. Cậu ta không chỉ nhắm đến tôi, mà còn muốn kéo cả anh vào mớ hỗn độn này.
anh ngả người ra ghế, ánh mắt vẫn bình tĩnh:
• Tôi không quan tâm đến Đăng Dương. Và Bảo Khang cũng đủ thông minh để không rơi vào bẫy của cậu ta.
hắn nhìn thẳng vào anh, ánh mắt mang theo một chút lo lắng hiếm hoi:
• Nhưng tôi thì quan tâm đến anh. Nếu Đăng Dương dám động vào anh, tôi sẽ không để yên.
Tú thoáng ngạc nhiên trước lời nói của Hiếu, nhưng anh chỉ mỉm cười nhẹ, không đáp.
Tối hôm đó, Hắn gọi Đăng Dương vào phòng khách để nói chuyện. Bầu không khí giữa hai anh em căng thẳng như một sợi dây đàn sắp đứt.
• Cậu nghĩ mình đang làm gì? – Hắn mở lời, giọng điệu sắc lạnh.
Đăng Dương ngả người lên sofa, tỏ vẻ thản nhiên:
• Tôi chẳng làm gì sai cả. Chỉ là kết bạn thôi mà.
hắn đập mạnh tay xuống bàn, khiến Đăng Dương giật mình:
• Đừng tưởng tôi không biết cậu đang tính toán gì. Nếu cậu còn dám lợi dụng người khác để gây rắc rối cho gia đình, tôi sẽ tự tay đuổi cậu ra khỏi đây.
Đăng Dương cười nhạt, ánh mắt khiêu khích:
• Anh nghĩ mình có quyền gì để phán xét tôi? Anh cũng đâu có sạch sẽ. Mà này, tôi nghe nói bùi anh tú là "người của anh", nhưng tôi không nghĩ anh có thể giữ cậu ta lâu đâu.
hắn lập tức đứng dậy, ánh mắt sắc như dao:
• Nếu cậu dám động đến Tú, cậu sẽ không chỉ phải đối mặt với tôi, mà còn với toàn bộ gia tộc Trần.
Cuộc đối đầu giữa hai anh em khiến mọi người trong gia đình ngày càng lo lắng. Nhưng hắn không quan tâm. hắn chỉ biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ bảo vệ anh khỏi những âm mưu và toan tính của Đăng Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro