hai
Đêm hôm đó, trời mưa tầm tã. Cánh cổng lớn của biệt thự nhà họ Trần bất ngờ mở ra, theo sau là hình bóng của một thiếu niên trẻ tuổi, tay kéo theo một chiếc vali cũ kĩ. Người này không ai khác chính là Trần Đăng Dương – đứa con út lêu lổng đã biệt tăm suốt 5 năm qua.
Hiếu đang ngồi trong phòng làm việc, ánh đèn vàng nhạt rọi xuống mái tóc vàng bạch kim nổi bật của anh. Trợ lý Đỗ Hải Đăng bước vào, khẽ khàng thông báo:
• Cậu Hiếu, cậu Dương đã trở về.
hắn gập chồng hồ sơ lại, ánh mắt lạnh lùng:
• Bảo người đưa cậu ta vào phòng khách.
Chỉ vài phút sau, Đăng Dương đã đứng trước mặt hiếu, trên người anh ta là bộ quần áo nhăn nhúm, khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi và dấu hiệu của những ngày sống bấp bênh. Anh ta phá lên cười, chất giọng đầy châm biếm:
• Anh hai, lâu quá rồi không gặp! Anh vẫn lạnh lùng như vậy nhỉ?
hắn nhìn em trai mình, ánh mắt không hề dao động:
• mày về đây làm gì?
• Làm gì à? Đương nhiên là để "chia sẻ chút tài sản gia đình" thôi. Dù sao, tôi cũng là con nhà họ Trần. – Đăng Dương ngả người trên ghế sofa, một tay rót rượu như thể anh ta chưa từng rời khỏi đây.
hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu suy nghĩ của người đối diện:
• Nếu mày về đây để gây chuyện, tốt nhất đừng phí thời gian. Gia tộc này không có chỗ cho những kẻ chỉ biết hủy hoại danh dự.
Câu nói như một mũi dao đâm thẳng vào lòng tự ái của Đăng Dương. Anh ta bật dậy, gằn giọng:
• Anh nghĩ mình cao thượng lắm à? Đừng quên, tôi vẫn là con trai út của gia đình này. Dù anh ghét tôi đến đâu, tôi vẫn có quyền ở đây.
Trước thái độ của Đăng Dương, hắn chỉ im lặng. hắn không muốn lãng phí thời gian với những lời cãi vã vô nghĩa.
Ngay khi bước chân vào phòng khách, Đăng Dương lập tức chú ý đến một người đàn ông đang chăm chú xem tài liệu ở bàn bên cạnh. Đó là Bùi Anh Tú, luật sư của gia đình Trần. Sự lạnh lùng của anh khiến Đăng Dương tò mò, nhưng cũng không giấu được vẻ khó chịu.
• Anh là ai? – Đăng Dương lên tiếng, giọng điệu nửa khiêu khích.
anh ngẩng lên, ánh mắt hờ hững lướt qua Đăng Dương:
• Luật sư của gia tộc Trần. Tôi không có hứng nói chuyện với cậu, trừ khi cậu định kiện ai đó.
Sự phớt lờ của anh như châm ngòi cho tính khí nóng nảy của Đăng Dương. cậu ta tiến lại gần, cười nhếch mép:
• Anh lạnh lùng như vậy, không lẽ anh hai của tôi cũng bị anh làm cho xiêu lòng?
anh đặt bút xuống, nhìn thẳng vào mắt Đăng Dương, giọng nói sắc như dao:
• Nếu cậu còn nhiều thời gian để mỉa mai người khác, tốt hơn hết hãy dành nó để tự lo cho chính mình. Cậu đã đủ rắc rối rồi đấy.
Ngay lúc đó, hắn bước vào, ánh mắt nhìn lướt qua khung cảnh căng thẳng. hắn kéo anh về phía mình, chắn trước mặt Đăng Dương:
• Đừng động vào người của tôi.
Câu nói của hắn khiến Đăng Dương khựng lại. Một nụ cười nửa miệng hiện lên trên khuôn mặt anh ta:
• Ra là vậy. Anh hai, hóa ra anh cũng có điểm yếu nhỉ?
hắn không đáp lại, nhưng ánh mắt của anh đã nói lên tất cả: một lời cảnh cáo rõ ràng dành cho Đăng Dương.
Vài ngày sau, Phạm Bảo Khang ghé thăm nhà họ Trần để tìm anh tú. Khi vừa bước vào, ánh mắt của Đăng Dương lập tức bị thu hút bởi dáng vẻ lịch lãm của thiếu gia họ Phạm. Nhận ra người này có vẻ rất thân thiết với anh, Đăng Dương bắt đầu nảy ra một ý định.
• Cậu là ai? – Đăng Dương lên tiếng, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Bảo Khang liếc nhìn anh ta, bình thản đáp:
• Phạm Bảo Khang. Tôi đến tìm bùi anh tú.
Đăng Dương bước lại gần, cố tình chặn đường:
• Tú à? Sao cậu ta lại may mắn được một thiếu gia như cậu ưu ái thế?
Bảo Khang nhíu mày, không đáp. Nhưng sự im lặng của anh càng khiến Đăng Dương thêm hứng thú. Anh ta quyết định sẽ tiếp cận Bảo Khang, không chỉ vì muốn chọc tức hiếu mà còn để xem liệu thiếu gia họ Phạm này có thể mang lại lợi ích gì cho mình.
Từ đây, mối quan hệ trong gia đình Trần ngày càng phức tạp. Đăng Dương không ngừng gây rối, trong khi hắn phải tìm cách bảo vệ sự yên ổn của gia tộc cũng như mối quan hệ với anh. Nhưng điều hắn không ngờ là phía sau những hành động của Đăng Dương, còn có một âm mưu lớn hơn đang dần được hé lộ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro