năm


Hiếu siết chặt nắm tay, ánh mắt ánh lên tia giận dữ khi nghe anh trình bày toàn bộ câu chuyện. hắn đứng bật dậy, vẻ lạnh lùng thường thấy giờ đây đã bị thay thế bằng một quyết tâm mãnh liệt.
• Đăng Dương đã vượt qua giới hạn rồi. – hắn nói, giọng trầm nhưng đầy uy lực. – Cậu ta nghĩ mình có thể làm bất cứ điều gì để phá hoại gia tộc này sao?

anh khẽ gật đầu, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc bén:
• Anh không nên xem thường Thái Sơn. Hắn ta không chỉ là một con cáo già, mà còn biết cách điều khiển người khác theo ý mình.

hắn bước lại gần anh, ánh mắt anh dịu đi một chút khi nhìn người trước mặt:
• Tú, tôi muốn anh tạm thời rời khỏi chuyện này. anh đã làm quá nhiều rồi. Để phần còn lại cho tôi.

anh ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hiếu:
• Nếu anh nghĩ tôi sẽ ngồi yên, thì anh đã nhầm. Tôi là luật sư của gia tộc Trần, và tôi sẽ không để bất kỳ ai phá hủy gia đình này, kể cả Đăng Dương hay Nguyễn Thái Sơn.

hắn định nói thêm gì đó, nhưng rồi chỉ im lặng. hắn biết rõ anh cứng rắn và quyết đoán như thế nào, nhưng sự lo lắng trong lòng hắn vẫn không thể nguôi.

Tối hôm sau, Thái Sơn hẹn Đăng Dương gặp mặt tại một căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô. Trong căn phòng kín đáo với ánh sáng mờ ảo, Thái Sơn ngồi trên ghế, ly rượu đỏ sóng sánh trong tay.
• Cậu đã chắc chắn về kế hoạch của mình chưa? – Thái Sơn hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự đe dọa.

Đăng Dương cười nhạt, tự tin đáp:
• Tôi đã chán cảnh sống dưới cái bóng của Hiếu. Đã đến lúc anh ta phải nếm mùi thất bại.

Thái Sơn đặt ly rượu xuống bàn, nhìn Đăng Dương bằng ánh mắt sắc bén:
• Tôi có thể giúp cậu, nhưng cậu cần nhớ một điều. Khi mọi thứ kết thúc, gia tộc Trần sẽ không còn là của các người nữa.

Đăng Dương hơi khựng lại, nhưng rồi gật đầu:
• Miễn là Hiếu mất tất cả, tôi không quan tâm.

Thái Sơn nhếch môi cười, nhưng trong lòng, anh đã âm thầm thay đổi kế hoạch. Đăng Dương chỉ là một quân cờ tạm thời. Khi không còn giá trị, anh ta sẽ bị vứt bỏ mà không thương tiếc.

Trái ngược với Thái Sơn, Phong Hào ngày càng cảm thấy tội lỗi. Những lời lạnh lùng của Thái Sơn vẫn văng vẳng bên tai cậu, khiến cậu không ngừng tự vấn bản thân.

Một buổi tối, khi không thể chịu đựng thêm nữa, Phong Hào lén vào phòng làm việc của Tú. cậu đứng đó hồi lâu, đôi mắt đầy vẻ bất an khi nhìn những tài liệu trải dài trên bàn.

anh ngẩng lên, bất ngờ khi thấy người chú của Hiếu xuất hiện vào giờ này:
• Chú Hào? Chú cần gì sao?

Phong Hào không đáp ngay. cậu bước tới, ánh mắt rời khỏi bàn giấy, nhìn thẳng vào anh:
• Tú, tôi... tôi đã làm điều sai lầm.

anh nhíu mày, trong lòng thoáng có chút cảnh giác:
• Ý chú là sao?

Phong Hào hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện: từ việc Thái Sơn thao túng anh, đến âm mưu của Đăng Dương nhằm lật đổ Hiếu. Mỗi lời nói của cậu như một lưỡi dao, cứa vào lòng tự trọng và sự tôn nghiêm mà anh luôn cố gắng giữ gìn.

Khi câu chuyện kết thúc, anh chỉ ngồi im lặng nhìn Phong Hào. Ánh mắt anh như soi thấu từng góc khuất trong tâm hồn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
• Vậy giờ chú muốn làm gì? – anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lùng.

Phong Hào cúi đầu, khẽ nói:
• Tôi muốn giúp Hiếu. Dù thế nào, cháu ấy vẫn là người đã bảo vệ tôi suốt nhiều năm qua.

anh không nói gì thêm. Anh đưa tay lấy điện thoại, gọi ngay cho Hiếu. Chỉ vài phút sau, hắn xuất hiện trong văn phòng, gương mặt trầm ngâm khi nghe Phong Hào kể lại toàn bộ sự thật.
• Tôi biết Thái Sơn nguy hiểm, nhưng không ngờ hắn lại dám đi xa đến vậy. – hắn nói, giọng trầm hẳn.

anh nhìn hắn, ánh mắt ánh lên sự sắc sảo:
• Đây là cơ hội để chúng ta lật ngược thế cờ. Hãy để tôi xử lý Đăng Dương, còn cậu tập trung vào Thái Sơn.

hắn nhíu mày, rõ ràng không muốn Tú dấn thân vào nguy hiểm. Nhưng ánh mắt kiên định của anh khiến hắn không thể từ chối.
• Được. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, anh phải rút ngay lập tức.

anh mỉm cười nhạt, ánh mắt đầy quyết tâm:
• tôi sẽ không để cậu thất vọng.

Hiếu và Tú cùng Phong Hào lập ra một kế hoạch phức tạp nhằm vạch trần âm mưu của Thái Sơn và Đăng Dương. Nhưng trong lúc cả ba đang chuẩn bị, Thái Sơn đã âm thầm phát hiện ra sự thay đổi của Phong Hào.
• anh nghĩ mình có thể phản bội tôi sao, Hào? – Thái Sơn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy hiếp khi đối mặt với Phong Hào trong một buổi gặp riêng.

Phong Hào cắn chặt răng, nhưng ánh mắt không còn sợ hãi như trước:
• cậu có thể lợi dụng tôi, nhưng không thể phá hủy gia đình này.

Thái Sơn nở một nụ cười nhạt, đôi mắt lóe lên sự nguy hiểm:
• Vậy để xem, giữa em và gia đình họ Trần, anh chọn bên nào khi mọi thứ sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro