2%
minh hiếu nhìn theo bóng lưng anh tú khi hắn đang chuẩn bị lên phòng, trái tim vẫn đập thình thịch vì sự tức giận không nguôi. hắn bước nhanh tới gần anh tú, tay đưa ra kéo mạnh anh vào trong phòng rồi áp sát anh vào cánh cửa, bàn tay đẩy mạnh lên ngực anh tú, ép anh dựa vào tường.
" sao ? thắng được tôi là bày vẻ khinh người à ?"
minh hiếu gằn giọng, đôi mắt bốc hỏa.
" anh nghĩ mình là ai mà có cái quyền khinh thường tôi ? làm tôi mất mặt ê chề với đám bạn, lại còn thua cược xe với anh. anh nghĩ anh là ai ?"
anh tú im lặng, đôi mắt lạnh lùng không rời khỏi mặt minh hiếu. anh không nói gì, chỉ cười nhạt như thể tất cả những lời lẽ của minh hiếu chỉ là trò đùa.
minh hiếu tức giận đến mức không thể kiểm soát nổi nữa, hắn áp sát hơn nữa, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy anh tú.
" có giỏi thì đua lại vào đợt sau đi. tôi hôm nay coi như là nhường anh thôi, anh tú."
hắn thì thầm, giọng lạnh lùng nhưng tràn đầy cảnh cáo.
" đừng ra vẻ khinh người với bổn thiếu gia."
anh tú vẫn không phản ứng, chỉ nhếch miệng cười rồi nói nhẹ.
" nhóc vẫn muốn tiếp cái trò đần độn này à."
minh hiếu hít một hơi dài, gằn giọng.
" chờ đấy."
hắn rút tay ra, đẩy mạnh cửa phòng và đóng sầm lại, để lại anh tú đứng đó, không hề có một chút biểu cảm. anh chỉ cảm thấy thằng nhóc này quá ngạo mạn, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được sự thật về những giới hạn mà anh đã vượt qua.
---
sáng hôm sau, khi anh tú tỉnh dậy, mẹ anh bước vào phòng, gương mặt bà tràn đầy sự vui vẻ. bà ngồi xuống cạnh giường, nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
"tối nay gia đình ta sẽ dùng bữa ở một nhà hàng đắt đỏ nhất sài gòn, ba hiếu đã chuẩn bị rất kĩ đó. con nhớ ăn mặc chỉnh tề, mẹ đã chuẩn bị vest cho con. nhớ đấy."
anh tú liếc mắt qua bà, chỉ gật đầu cho có lệ.
"tùy mẹ."
tối đến, cả gia đình đã sẵn sàng. mẹ anh tú đứng ở cửa phòng khách, mắt nhìn theo minh hiếu, người đang khoác lên mình chiếc sơ mi trắng, quần tây vừa vặn, toát lên vẻ đẹp trai, phong cách thượng lưu mà anh tú luôn căm ghét. bà không giấu được sự hài lòng, nở nụ cười tươi rói.
khi anh tú bước xuống nhà, cả căn phòng trở nên im lặng. anh mặc bộ đồ vibe starboy – một vẻ ngoài khá bad boy. mẹ anh tú nhìn thấy thì nụ cười trên môi tắt ngấm, bà không thể không cảm thấy khó chịu. bà lại nhìn qua cha dượng, người chỉ mỉm cười cho qua, như thể đã quen với sự nổi loạn của anh.
minh hiếu đứng đó, nhìn anh tú từ đầu đến chân. hắn không thể phủ nhận, bộ đồ của anh tú có cái gì đó thú vị, khác biệt hẳn với sự hoàn hảo của mình. hắn không nhịn được, nhoẻn miệng cười, ánh mắt chứa đầy sự tò mò.
anh tú nhìn thấy ánh mắt đó, nhếch miệng trêu ghẹo.
" sao ? muốn anh đây chụp một tấm để ngắm à ?."
anh tú nói, giọng đầy ẩn ý.
" chụp rồi sợ cậu không quên được tôi."
minh hiếu không trả lời ngay, chỉ đứng đó và cười một cách đầy mỉa mai. nhưng ánh mắt hắn không hề rời khỏi anh tú, như thể đang tìm kiếm một sự thách thức mới.
cả gia đình chuẩn bị ra ngoài, nhưng không khí giữa anh tú và minh hiếu vẫn căng thẳng. mẹ anh tú không thể ngừng nhìn anh với vẻ hụt hẫng, nhưng anh chỉ mặc kệ. đối với anh, mọi thứ giờ đây chẳng còn quan trọng nữa.
bữa tối chỉ là một cuộc gặp gỡ ngoài mặt, nhưng thực chất, đó là một màn diễn kịch giữa những con người không thể hòa hợp. trong cái thế giới của minh hiếu, sự hoàn hảo là tất cả. còn trong thế giới của anh tú, tốc độ và sự tự do mới là thứ quan trọng nhất.
----
bữa tối ở nhà hàng đã diễn ra trong sự im lặng đến ngột ngạt. mẹ anh tú không ngừng mỉm cười cố gắng giữ bầu không khí hòa hợp, nhưng trong mắt anh tú, mọi thứ đều chẳng có ý nghĩa. mẹ anh cố gắng kéo anh vào cuộc trò chuyện với ba trần và trần minh hiếu, nhưng những câu hỏi về công việc, học hành hay những chủ đề thông thường chỉ khiến anh cảm thấy như mình đang sống trong một thế giới giả tạo.
minh hiếu ngồi đối diện, vẫn giữ thái độ lạnh lùng và đầy vẻ tự mãn. hắn không ngừng liếc nhìn anh Tú với ánh mắt châm chọc, thỉnh thoảng lại nở một nụ cười như thể đang cố ý khiêu khích. anh tú chỉ đáp lại bằng những câu trả lời ngắn gọn, thậm chí là không quan tâm đến những gì minh hiếu đang nói. đêm nay, anh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này.
khi bữa tối gần kết thúc, trần minh hiếu không thể nhịn được nữa. hắn kéo ghế lại gần anh tú, khẽ nói, giọng đầy vẻ thách thức.
" đến trước mặt gia đình còn bày ra vẻ khinh người như thế, sao đây ? anh là đang lo lắng cuộc đua tối nay sẽ thua tôi à, anh tú."
bùi anh tú không đáp lại ngay. anh chỉ nhìn vào mắt trần minh hiếu, cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng lên. hắn vẫn chưa học được bài học gì từ cuộc đua tối qua, vẫn nghĩ rằng có thể lấn át anh bằng sự tự mãn và những lời nói suông.
" tiếc nhỉ.."
anh tú lạnh lùng lên tiếng, giọng không hề bộc lộ cảm xúc.
" cậu là một đứa trẻ sống dưới sự bảo bọc quá đà của cha mẹ, không bao giờ hiểu được một tay đua thực thụ là thế nào. tiếc cho cậu."
trần minh hiếu tức giận, bàn tay siết chặt lại, nhưng anh tú không hề cảm thấy sợ hãi. anh chỉ đứng dậy, đặt tiền lên bàn rồi quay đi mà không nói thêm lời nào.
khi ra đến ngoài, không khí ban đêm vắng vẻ và lạnh lẽo, khiến anh cảm thấy như mình mới thật sự trở lại. trần minh hiếu bước theo sau, không chịu buông tha.
" anh thích làm tôi bẽ mặt nhỉ ?"
" dù thế nào anh vẫn là tài phiệt, đừng có chê bai gốc gác của mình như thế. ông bùi chắc không vui đâu."
anh tú quay lại, đôi mắt ánh lên sự bình thản nhưng cũng chứa đựng một chút bực dọc.
" vậy tôi nói không đúng ? cậu ngoài tài đua xe dở tệ ra thì không làm được trò trống gì."
trần minh hiếu nhìn anh với ánh mắt đầy thù hận, nhưng một lần nữa, hắn không thể làm gì ngoài việc giữ im lặng. hắn không biết rằng, sau tất cả những lời đe dọa, chỉ có một thứ duy nhất có thể giải quyết mối căng thẳng này: một cuộc đua.
" ngày mai, đua lại với tôi,"
" lần này không có lý do gì để anh trốn tôi."
anh tú không nói gì, chỉ khẽ nhếch miệng cười. hắn càng thách thức, anh càng muốn chiến thắng.
" tùy."
anh tú nói, giọng lạnh lùng.
" thua rồi để lại xe. thế nhé."
" ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro