3%
ngày hôm sau, khi mặt trời đã tắt nắng, và thành phố lại chìm trong bóng tối, họ gặp nhau tại một nơi khác biệt hoàn toàn so với cuộc đua trước. không phải là những con phố vắng vẻ trong thành phố, mà là một bãi đất rộng lớn nằm ngoài ngoại ô. đây là nơi mà những tay đua ngầm như họ thường xuyên tập luyện, nơi không ai dám đến ngoài những kẻ đam mê tốc độ thực sự.
trần minh hiếu đã đến từ sớm, chiếc Ferrari đỏ bóng loáng của hắn đã đậu sẵn ở giữa bãi đất. hắn đứng tựa vào chiếc xe, mắt không rời khỏi chiếc porsche đen tuyền mà anh tú lái đến.
anh tú bước ra khỏi xe, mặc bộ đồ đua đơn giản, nhưng vẫn toát lên sự lôi cuốn và tự tin. minh hiếu nhìn thấy anh liền nở một nụ cười đầy tự mãn.
- đến đúng giờ đấy.
hắn vừa nói, vừa đưa mắt nhìn về phía chiếc xe của anh tú.
- hãy yêu thương chiếc xe của mình đi, vì đây là lần cuối anh lái nó rồi..
anh tú chỉ nhìn hắn mà không đáp lời. nhưng ánh mắt anh đã đủ để nói lên tất cả. anh biết, tối nay sẽ không có chỗ cho những lời nói suông nữa.
mọi thứ xung quanh họ bỗng trở nên mờ ảo, chỉ còn lại ánh sáng của những chiếc đèn pha chiếu sáng con đường đua.
cuộc đua lại bắt đầu.
không khí đêm hôm đó nặng nề, như thể thời gian đã dừng lại. cả hai chiếc xe, một chiếc porsche đen tuyền và một chiếc ferrari đỏ, đã sẵn sàng để lao vào cuộc chiến không khoan nhượng. minh hiếu đứng bên cạnh chiếc ferrari, đôi mắt sáng quắc đầy quyết tâm, trong khi anh tú chỉ đứng im lặng bên cạnh chiếc porsche của mình, ánh mắt lạnh lùng và đầy tự tin. đám cậu ấm cô chiêu xung quanh đang đứng chờ đợi, ánh mắt tập trung, không khí dường như nín thở.
- chuẩn bị xong chưa.
minh hiếu hất cằm, giọng đầy khiêu khích.
anh tú không trả lời, chỉ bước lại gần chiếc porsche, thổi một hơi vào kính chắn gió, rồi nắm lấy vô lăng, chuẩn bị tinh thần. đối với anh, đây chỉ là một trò chơi, và anh sẽ là người chiến thắng.
cả hai chiếc xe dừng lại ở vạch xuất phát. mọi người rút lui, tạo ra một khoảng không gian rộng lớn, chỉ còn lại tiếng động cơ ầm ầm. minh hiếu khẽ liếc mắt sang anh tú, rồi quay sang nhìn thẳng vào đường đua, như thể đang cố gắng tập trung vào từng cú đạp ga tiếp theo.
- gudluck baby.
hắn nói, nở một nụ cười tự mãn, nhưng anh tú không hề động lòng. hắn ta chẳng cần phải chào hỏi hay nói thêm gì. anh chỉ nhếch miệng một cái, rồi nhìn về phía trước.
tiếng còi vang lên.
cả hai chiếc xe lao đi như những viên đạn, bánh xe xoay vội vã, khói lửa cuộn lên, gió thổi mạnh mẽ qua tóc. trần minh hiếu dẫn trước ngay từ những mét đầu tiên, chiếc ferrari bắn vọt lên với tốc độ chóng mặt. hắn cười lớn trong lòng, nghĩ rằng mình đã chắc chắn chiến thắng, nhưng anh tú không hề vội vàng.
anh tú không đạp ga ngay lập tức như hắn, mà giữ bình tĩnh, quan sát và cảm nhận đường đua. hắn lao đi một cách vội vã, nhưng anh tú lại kiên nhẫn, giữ vững vị trí. từng động tác của anh chính xác đến từng milimet, đôi mắt không hề rời khỏi đường đua. khi tới đoạn cua đầu tiên, minh hiếu đã nhanh chóng rẽ, nhưng anh tú lại giữ xe thẳng, tạo đà và chuẩn bị cho cú đẩy mạnh vào cua tiếp theo.
đúng lúc trần minh hiếu dồn sức vào góc cua, chiếc porsche của anh tú bất ngờ lao qua như một cơn gió, vượt lên phía trước với một tốc độ khiến hắn phải ngạc nhiên. hắn nghiến răng, cố gắng tăng tốc để bắt kịp, nhưng từng cú đạp ga của anh tú đều tính toán rất kỹ lưỡng, xe anh như một con thú đã thổi bùng lên sự sống, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh.
- lái kiểu gì vậy ?
minh hiếu tự thầm hỏi khi nhìn thấy khoảng cách đang dần được rút ngắn. càng về cuối, minh hiếu càng thấy áp lực, tiếng động cơ gầm rú, hắn cố gắng vượt lên nhưng lại bị anh tú bỏ xa mỗi lần.
cuối cùng, khi chỉ còn vài mét nữa là đến vạch đích, minh hiếu đã không còn sức để đua nữa. anh tú đã tăng tốc một cách mạnh mẽ, chiếc porsche của anh rẽ góc một cách điêu luyện, áp sát và vươn lên vượt qua chiếc ferrari đỏ của minh hiếu.
cảnh tượng như một cơn sóng vỗ vào bờ, chiếc porsche lao về phía trước, vượt qua vạch đích với một khoảng cách an toàn. trần minh hiếu đằng sau chỉ còn lại là một chiếc ferrari hằn vết bụi bặm, chẳng thể nào chạm nổi vào vòng xoáy tốc độ của anh tú.
vạch đích!
anh tú mỉm cười, dừng xe lại với sự điềm tĩnh của một kẻ đã chiến thắng. minh hiếu thì không thể chịu nổi cơn giận, hắn đánh tay vào vô lăng chiếc ferrari, gầm lên trong sự thất vọng.
- thế nào?
anh tú hỏi, giọng vẫn nhàn nhạt không chút cảm xúc nào.
- cảm giác thế nào khi bị đánh bại ngay tại chính nơi cậu tưởng mình sẽ chiến thắng ?
trần minh hiếu im lặng, nắm chặt tay lái, cắn răng không nói gì. hắn không thể tin rằng mình lại thua cuộc, và thua một cách thảm hại như vậy. những cái bóng của đám bạn đứng quanh, họ cũng chỉ nhìn hắn với ánh mắt tiếc nuối, không ai nói gì.
anh tú chỉ nhìn vào chiếc ferrari một lúc, rồi quay đi, bỏ lại minh hiếu với chiếc xe đã thua cuộc.
- tuy rằng đã giao kèo, thua giao xe. nhưng tôi vẫn sẽ để lại chiếc xe này cho cậu.
- cậu từng nói với tôi mọi thứ đều có thể mua được bằng rất nhiều tiền đúng không ? để tôi nhắc cho cậu nhớ, có thể là vậy, nhưng kĩ năng và sự hiểu biết không phải cứ có tiền là mua được đâu.
minh hiếu không thốt ra lời nào, chỉ đứng nhìn anh tú, cảm nhận sự cay đắng của thất bại. nhưng trong sâu thẳm, hắn biết rằng cuộc chơi này chưa kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro